Gã mặt sẹo vẫn luôn không xuất hiện làm hai vợ chồng lo lắng, Hoa Quốc lớn thế này, không biết gã ta đã trốn đi đâu, rồi liệu có xuất hiện lần nữa hay không.
Liệu gã có xuống tay với các con không?
Bọn họ lo lắng. Chỉ có ngàn ngày làm tặc, không có ngàn ngày đề phòng cướp.
Bọn họ chỉ có thể để cặp song sinh coi trọng khóa học võ thuật, hơn nữa dạy hai đứa gặp được nguy hiểm nên tự cứu như thế nào, rồi nên phản kháng như thế nào, thậm chí phản sát.
Cuộc sống vẫn là phải tiếp tục.
Đầu năm 1983, Giang Cảnh Du trở về tham dự hôn lễ của chị họ Giang Nhược Kỳ. Người tham gia hôn lễ này không nhiều lắm, đều chỉ mời thân thích nhà mình mà thôi.
Đối phương là công nhân bên trong xưởng thực phẩm, nhà là ở Vương Gia Ao cách vách thôn mình, bên trên bên dưới đều có anh em, chuyện dưỡng lão trong nhà không cần anh ta nhọc lòng, nên đối phương đã đáp ứng về sau định cư ở thôn Thượng Trang, hộ khẩu cũng chuyển sang đây.
Tất cả đều hợp tâm ý vợ chồng Lưu Tuệ Chi.
Hơn nữa người này bằng tuổi Giang Nhược Kỳ, người vợ đầu sinh hai đứa con đều là con gái, người này tang vợ là bởi vì người vợ đầu triền miên giường bệnh, khám bác sĩ rất nhiều năm, năm kia mới qua đời, trong lúc cô kia bị bệnh người này vẫn luôn không rời không bỏ, điều này làm cho Lưu Tuệ Chi rất vừa lòng
Không phải tất cả mọi người đều nguyện ý đào rỗng gia sản để dưỡng bệnh cho vợ.
Nếu con gái mình kết hôn với cậu ta rồi về sau lại sinh một đứa con, bất kể nam nữ, cuộc sống này cũng sẽ không kém được đến đâu.
Về phần cháu ngoại trai và cháu ngoại gái, bọn nó khăng khăng không muốn đi theo mẹ, mà là muốn ở lại nhà với ông bà nội.
Lưu Tuệ Chi vốn định để mấy đứa cháu cùng tới thôn Thượng Trang sinh sống, chỉ là mấy đứa nó cũng lớn, có ý nghĩ của chính mình rồi.
Lúc Giang Cảnh Du tới uống một ly rượu mừng nhìn hai lần, cô không có ấn tượng gì với người này, cô chưa từng tiếp xúc người này.
Đây là người mới chiêu vào mấy năm nay, thường là sẽ làm việc trong phân xưởng, cô chưa từng gặp thì chẳng có gì kỳ lạ.
Từ điều kiện mà xem thì hai người bọn họ khá xứng đôi.
Tham gia hỉ sự nhà chị họ xong rồi, cũng tới kỷ niệm ngày kết hôn của hai vợ chồng mình, mỗi năm Cố Hướng Hằng đều sẽ tặng quà cho cô, mỗi năm đều không lặp lại.
Năm nay anh tặng cô một cái con dấu mà tự anh điêu khắc, anh cố ý học với Giang Cảnh Đằng đó.
Trước đó dùng rất nhiều thời gian để luyện tập, thành quả cuối cùng cũng không tệ lắm.
Giang Cảnh Du thì lại tặng cho anh một cái chặn giấy, cũng là tự cô làm luôn. Không thể không nói, hai vợ chồng bọn họ rất là ăn ý.
Cô còn làm bánh kem, ở trong nhà làm một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.
Hai anh em cặp song sinh cảm thấy không chịu nổi, ăn cơm rồi liền sôi nổi nói phải làm bài tập, ở lì trong phòng không ra.
Đều là vợ chồng già rồi, đến mức đó hay không? Hai bé không ăn kẹo, chỉ cảm thấy sến rện.
Ngoài miệng thì "ghét bỏ", nhưng hai anh em biết đây là chuyện tốt, bởi không phải tất cả cha mẹ trên đời đều có cảm tình tốt như vầy, có rất nhiều cặp vợ chồng như người lạ, còn có người thì lại như chú hai và thím hai tiền nhiệm vậy, không chung sống nổi luôn.
Cảm tình của cha mẹ càng tốt, bọn họ càng vui vẻ.
Cuộc họp thường niên năm 1983 xảy ra rất nhiều chuyện, trừ bỏ nạn hạn hán ở phương bắc ra, còn có rất nhiều chuyện khác.
Cố Hướng Hằng và Giang Cảnh Du vẫn luôn hướng về phía trước, một người là làm đâu chắc đấy, một người cơ hồ là lấy tốc độ như bay vọt lên, đều sáng tạo thu nhập và thành tích làm người ghé mắt.
Điều này làm rất nhiều người hâm mộ, giống như Uông Nhu vậy.
Bà ta nhắc đến chuyện không thoải mái giữa bà ta và bên kia trước mặt một người bạn thân, hy vọng khu thương mại của đối phương đừng mua sắm hàng hóa của xưởng thực phẩm Hảo Vị, kết quả thì sao?
Không bao lâu sau, khi người kia hiểu biết được mức độ được hoan nghênh của những sản phẩm kia rồi, liền quăng những lời đã đáp ứng bà ta ra sau đầu.
Bà ta đi hỏi nghi ngờ, đối phương ngoài miệng tuy nói ngại quá, lại chẳng hề có ý muốn hủy bỏ.
Uổng phí cho bà ta cho rằng bọn họ là bạn bè, trên thực tế căn bản là không phải!
Bà ta bị làm cho chán nản.
Thế mà không có chỗ nào để bà ta có thể cản tay được.
So sánh với bà ta, cuộc sống của Giang Nguyên Đồng lại rất thảnh thơi.
Ông cụ vẫn nhiệt ái với cái hoạt động câu cá như cũ, cầm lấy cần câu âu yếm của ông cụ mà chạy khắp nơi, lại còn gặp lại được mấy người bạn già từ nước ngoài chạy về.
Đã trở lại rất tốt nha, Giang Nguyên Đồng và người nào đó trước kia còn từng có chút không thoải mái, nhưng giờ thấy bộ dáng tóc bạc trắng đầu của đối phương, trên cơ bản đều vứt chút mâu thuẫn kia ra sau đầu.
Nói nói cười cười, rất vui vẻ, ngẫu nhiên sẽ có người nói đến Uông Nhu.
Trước kia mọi người đều ở tỉnh thành, trong cái vòng này mọi người dù cho không có giao tình gì thì cũng nhận biết nhau.
Hiện tại lại nói tiếp, chính là thổn thức.
Lúc Giang Nguyên Đồng không có mặt, bọn họ sẽ nhắc tới: "Không nghĩ tới bà ta sẽ làm như vậy."
"Lão Giang là lòng dạ đủ rộng lượng, chứ đổi thành tôi, phỏng chừng phải bị bà ta tức chết."
"Hiện tại sức khỏe Nghiêm Chúng Thanh không tốt lắm, về sau bà ta sẽ thế nào còn chưa biết đâu."
"Chính thất của Nghiêm Chúng Thanh thế lớn."
"Nghiêm Chúng Thanh cũng là dựa vào nhà vợ của ông ta mới có thể một lần nữa đứng lên."
"Phi, không biết xấu hổ......"
Mấy cái đó Giang Cảnh Du đều biết, chẳng qua cô chưa từng đặt nhiều lực chú ý của mình lên mấy chuyện vặt vãnh này.
Cô chuẩn bị qua sang năm sẽ từ chức, tất nhiên là phải chuẩn bị bàn giao cho tốt.
Cô ủy quyền như vậy, cộng thêm hành động bồi dưỡng người nữa, làm không ít người đều mơ hồ, Giang Cảnh Đằng tìm một thời gian đi hỏi cô, "Chị, chị như này là muốn làm cái gì?"
Anh ấy ở ngay trong xưởng, rất nhiều chuyện không có khả năng giấu được anh ấy, mà Giang Cảnh Du cũng không hề có ý muốn giấu diếm.
Cô nói ra tính toán của mình, Giang Cảnh Đằng ngây ngẩn cả người, không dám tin tưởng: "Chị thế mà tính toán xuống biển?"
Sau đó anh ấy trầm mặc, bởi vì chính anh ấy đã thấy những người tự mình đi kinh doanh kia, thu nhập một tháng cao đến thế, làm anh ấy nhìn cũng có chút đỏ mắt, trên báo từng bước từng bước có vạn nguyên hộ xuất hiện, ai nhìn thấy mà không đỏ mắt chứ?
Nhưng mà từ chức nha, làm vậy là cáo biệt với phần công việc ổn định này, về sau nếu mà xảy ra tình huống thế nào, còn có thể trở về sao? Khi lại trở về có còn vị trí không?
Giang Cảnh Đằng không biết.
Anh ấy xác thật là có quen vài người xuống biển, phần lớn đều thành công, thu nhập phải nói là tăng rất nhiều lần, còn có không ít người là đám nhị đại có quan hệ và có nhân mạch, bọn họ có đôi khi thậm chí chỉ dùng một tin tức là có thể kiếm được từng bó tiền to.
"Chị, không thể tạm thời ngừng chức sao?"
Giang Cảnh Du lắc đầu: "Không cần thiết."
Giang Cảnh Đằng: "Vậy nếu có chuyện gì, có phải sẽ mặc kệ bọn em không?"
Anh ấy ai oán: "Nếu mà gặp được vấn đề gì, chị không lo lắng sao?" Cái xưởng này có thể nói là một tay chị gái nuôi lớn, phế đi không biết bao nhiêu tâm lực đó.
Nuôi con cũng không nhất định phí tinh lực nhiều như nuôi cái xưởng này đâu.
Giang Cảnh Du: "Đã chiếm cứ ưu thế lớn đến vậy mà sẽ còn đi lối rẽ được, chị còn có thể làm sao đây?"
Giang Cảnh Đằng nghẹn lời.
Tình hình của bọn họ hiện tại đúng thật đang rất là tốt.
Chỉ là dù cho chị gái không muốn tiếp tục làm ở chỗ này nữa, nhưng mà chị có thể tiếp tục lên trên: "Chị không muốn giống như là anh rể sao?"
Giang Cảnh Đằng có tin tưởng với chị: "Nếu mà chị có thể giống với anh rể, cũng sẽ là một vị quan phụ mẫu rất tốt."
Khuyên vài lần rồi, thấy chị gái vẫn là sơ tâm không thay đổi, Giang Cảnh Đằng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà chấp nhận: "Chị, chị muốn kinh doanh mảng nào?" Chị gái không phải là người mà anh ấy muốn khuyên là có thể khuyên được.
"Vẫn là bên mảng thực phẩm."
Cái này thì Giang Cảnh Đằng không ngoài ý muốn: "Em có thể hỗ trợ cái gì không?"
Giang Cảnh Du: "Đương nhiên là có, có không ít nguyên vật liệu chị sẽ mua sắm từ trong thôn mình."
Giang Cảnh Đằng hiểu rõ, lại hỏi: "Chị à, chị từ chức, vậy chức vị của chị là ai lên làm?"
Giang Cảnh Du cười: "Cái này thì chị nói không tính."
Giang Cảnh Đằng: "Chị có quyền đề cử mà đúng chứ? Chị đề cử ai?"
Anh ấy cũng không khách sáo: "Em có hy vọng chứ?"
Giang Cảnh Du lắc đầu: "Với quan hệ của chúng ta, chị đề cử ai cũng không thể đề cử em được. Em biết đó, mấy vị xưởng trưởng và phó xưởng trưởng đều ở trong danh sách chờ tuyển, cho nên em hãy biểu hiện cho tốt vào đi."
Giang Cảnh Đằng hùng tâm tráng chí: "Chị, em biết rồi."
Giang Cảnh Du: "Đúng rồi, chuyện này còn chưa có nhanh vậy đâu, em không cần phải nhắc tới trước mặt người nhà, chờ khi không quá bận, chị sẽ đi nói."
Giang Cảnh Đằng đáp ứng rồi: "Đúng rồi chị, chức vị đại đội trưởng trong thôn thì sao?"
Giang Cảnh Du: "Chị lui rồi, dựa theo danh vọng với người trong thôn thì hẳn là phó đội trưởng Giang Quốc An."
Giang Cảnh Đằng cũng không ngoài ý muốn với người được chọn này: "Anh ấy là người công chính, rất thích hợp."
Vào tháng 9 năm này, cả nước thi hành đánh nghiêm, Giang Cảnh Du và Cố Hướng Hằng đều cố ý dò tìm trên danh sách đối tượng đánh nghiêm ở những khu vực khác, kết quả là không có tìm được gã mặt sẹo và tiểu đệ của hắn ta.
Một đợt đánh nghiêm này là chưa từng có:
Có vài người tội vốn không đến mức chết đã bị phán tử hình.
Có vài người vốn chỉ cần tù mấy năm nhưng bị phán 20 năm.
Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí xã hội vì việc này mà chợt trong hơn.
Cố Hướng Hằng bận đến mức chân không chạm đất.
Bận bận rộn rộn qua đi, liền đến năm 1984.
Giang Cảnh Du nói với người trong nhà trước khi cô chính thức từ chức.
Quyết định của cô làm mọi người không thể tưởng tượng.
Lúc mà cô vừa mới nói ra, Diệp Hồng Tú á một tiếng, cho rằng bà đã nghe lộn rồi, thẳng đến khi con gái bà lặp lại lần nữa.
Nhìn thần sắc nghiêm túc của con gái, Diệp Hồng Tú xoa xoa lỗ tai mình, ngơ ngẩn nhìn con.
Mấy năm nay quốc gia thay đổi quá lớn, mọi người cơ bản đều có thể lấp đầy bụng, cũng theo đuổi những thứ khác ngoại trừ những món có thể lấp đầy bụng.
Thôn Thượng Trang có thể từ từ một cái thôn bần cùng rất chi là bình thường ở trong núi, biến thành một cái thôn mà nhà nhà đều có được căn nhà tốt, ăn được lương thực tinh và thịt thà này, con gái bà là công thần.
Bọn họ đều xem con là điều kiêu ngạo.
Nhưng mà hiện tại con bé nói muốn từ chức?
Hốc mắt Diệp Hồng Tú đỏ lên: "Vì sao vậy? Con chịu ấm ức gì sao? Có chuyện gì chúng ta có thể thương lượng mà."
Giang Cảnh Du chậm lại ngữ điệu: "Mẹ, con không có chịu ấm ức gì, đây là quyết định đã qua suy nghĩ cặn kẽ của con."
Diệp Hồng Tú không thể lý giải.
Cuộc sống đang êm đẹp như này, như nào lại không muốn tiếp tục chứ? Như bây giờ không tốt sao?
Bà vỗ vỗ người đang ngồi bên cạnh, Giang Minh Trí cũng theo sát mà phát biểu cái nhìn của ông: "Cảnh Du, con đừng có xúc động nha, vì sao con lại muốn từ chức?"
Giang Cảnh Du: "Con cảm thấy chuyện mình làm hiện tại đã được rồi, tiếp theo đây dù không có con, chỉ cần mọi người không làm việc gì ngốc, mọi chuyện cũng đều có thể được làm rất tốt, nên con muốn dựa theo tâm ý của mình làm chút chuyện khác."
Diệp Hồng Tú: "Tự mình làm? Đó không phải là làm hộ cá thể sao?" Bà há to miệng: "Làm hộ cá thể, thật sự được sao? Nếu mà lỗ thì phải làm sao đây?" Trừ cái đó ra, mọi người cũng khinh thường những người làm hộ cá thể nữa.
"Ba mẹ, dù cho con từ chức, con cũng có một phần hoa hồng trong thôn, mỗi năm đều được chia hồng."
Cái này đúng là vậy thật.
Dù cho hiện tại bọn họ sống ở bên ngoài, nhưng hộ khẩu vẫn ở trong thôn, chỉ cần nhà máy vẫn còn đang kiếm tiền, họ sẽ vẫn có hoa hồng mà lấy.
Nhưng như thế thì vẫn là khác nhau nha.
Giang Nguyên Đồng thì lại tỏ vẻ ủng hộ, ông ha ha cười hai tiếng: "Cảnh Du bây giờ còn trẻ, đi ra bên ngoài xông xáo một lần, xem thử xem thế giới bên ngoài là chuyện tốt."
Tuy hiện tại cháu gái cũng rất có năng lực, nhưng nếu mà con bé tự mình xuống biển, tất cả những của cải mà nó kiếm được đều là của chính con bé.
Bằng bản lĩnh của cháu, vạn nguyên hộ tính cái gì chứ.
Giang Nguyên Đồng hơi có chút hưng phấn, chính ông là không còn sức lực đi lang bạt nữa, cổ đều sắp sửa bị chôn trong đất rồi, nhưng mà cháu gái ông vẫn còn trẻ, lúc này đúng là lúc trẻ trung khỏe mạnh nhất, con bé có đủ tinh lực để đi tính toán.
Dù cho không thành công, có cái nền tảng mà con bé dốc sức kinh doanh ra trước đó, cuộc sống cũng sẽ không khổ sở được đến chỗ nào.
Nếu mà thành công, về sau con bé không cần lo lắng nữa.
Ông cụ khuyên thằng ba với vợ nó: "Mấy đứa bay xem mấy vạn nguyên hộ trên báo chí kia, không thấy hâm mộ hay sao? Hiện tại Cảnh Du có đãi ngộ tốt, nhưng mà cũng phải tích cóp tới tận mấy năm mới có thể kiếm được 10.000*."
*: Quên giải thích lại vạn nguyên hộ là gì cho mọi người, nên giờ nói lại (tại hình như mình từng chú thích bên cuốn Lại thấy năm 1982). Vạn là từ đơn vị 10.000, 1 vạn = 10.000 nha. Tiếp theo, vạn nguyên hộ là một thuật ngữ được sử dụng trong lịch sử cận đại Trung Quốc những thập niên 80 và 90, vạn nguyên này là dịch kiểu Hán Việt, có nghĩa là chục ngàn tệ nhé, số tiền này vào những năm đó là một con số cực lớn, tậu nhà cửa đất đai gì đều dư dả với số tiền này, chẳng qua theo thời gian và lạm phát xông tới, cụm từ này mới bước khỏi đài lịch sử. [Thông tin chắt lọc từ baidu, có thay đổi cách giải thích cho dễ hiểu]
Hâm mộ chứ.
Diệp Hồng Tú không dám nói mình không hâm mộ.
Mấy năm gần đây bởi vì cuộc sống nhà mình dễ chịu, mỗi năm về cơ bản bà đều tồn được tiền, hiện tại trong tay bà đã có hơn 1000 tệ rồi, với góc nhìn của bà thì đây đã là một con số thiên văn rồi.
Nếu đổi thành 10.000, vậy thì gửi vào ngân hàng, chỉ ăn mỗi lợi tức hàng tháng thôi cũng có thể sống rất tiêu sái.
Mà mấy vạn nguyên hộ được đăng trên báo kia, trong số bọn họ rất nhiều người đều không phải dựa trồng trọt hoặc là làm công mà kiếm được, họ hoặc là hộ nuôi dưỡng giàu có, hoặc là tự mình kinh doanh làm ăn nhỏ.
Nhìn những người bán hàng rong đầu đường cuối ngõ tưởng chừng như không chút thu hút kia đi, thu nhập một tháng của bọn họ nếu nói ra sẽ làm người ta giật mình.
Diệp Hồng Tú nhìn về phía Giang Minh Trí.
Giang Minh Trí nhìn nhìn lại cha già của mình, lại ngó ngó con gái của mình, chậm rãi nói: "Con đã hạ quyết tâm rồi à? Con rể có biết không? Chuyện lớn như vậy không thể để con quyết định một mình được."
Giang Cảnh Du thấy ba buông lỏng: "Con đã thương lượng với anh ấy rồi, anh ấy cũng tán đồng."
Giang Minh Trí: "......"
Con rể cũng thật là!
Chuyện lớn như vậy, nó không thể khuyên nhủ đàng hoàng sao?
Giang Minh Trí nghẹn cứng hồi lâu, sau đó mới ồm ồm nói: "Nếu nó cũng tán đồng, vậy ba không còn gì để nói, con...... nếu thật muốn tự mình làm, làm việc phải suy nghĩ nhiều, cân nhắc kỹ rồi làm."
Diệp Hồng Tú: "......"
Bà nhìn nhìn, hay ghê chưa.
Ba là trực tiếp tán đồng, mẹ là gián tiếp cam chịu, ba mấy đứa nhỏ hiện tại cũng tán đồng, con trai bà vẫn luôn không hé răng, nó như này là biết sớm rồi, chỉ một mình bà phản đối à?
Diệp Hồng Tú: "......"
Bà nghẹn đỏ mặt: "...... Được rồi, mẹ biết rồi, mẹ cũng không thể kéo con lui về sau. Con làm gì vậy? Giờ mẹ còn có thể làm việc, cháu gái của con cũng lên nhà trẻ được rồi, để mẹ đi hỗ trợ cho."
Giang Cảnh Du vỗ tay một cái: "Được đó, con chỉ chờ những lời mẹ nói này thôi. Ba, ba cũng tới hỗ trợ nhé, giờ con thiếu nhân thủ."
Còn sự ủng hộ của Giang Nguyên Đồng với cháu gái cũng không phải chỉ nói nói trên miệng mà thôi, ông cụ còn trả giá hành động thực tế nữa.
Ông cụ tìm thời gian, gọi cháu cùng nhau về lại thôn Thượng Trang, mang theo cô ra đỉnh núi sau nhà, nhìn một vị trí, bảo cô chiếu đó đào xuống.
Sắc mặt Giang Cảnh Du cổ quái mà nhìn ông nội, xác định ông cụ không phải nói giỡn.
Cái chỗ này ở ngay sau nhà của bọn họ, đây là một khu rừng trái cây, mấy năm trước chỗ này cũng là nơi mọi người thường xuyên tới đào rau dại, chẳng qua mấy năm nay đời sống của mọi người tốt lên rồi, người tới đây đào rau dại cũng liền ít đi.
Động tác cô nhẹ nhàng, đào xuống, đào rất sâu, vẫn chỉ có bùn đất.
Giang Nguyên Đồng: "Tiếp tục."
Giang Cảnh Du liền tiếp tục đào.
Đào sâu cỡ chừng một mét mấy, rốt cuộc đào tới một thứ cứng cứng, đào ra xem thử, là một cái rương gỗ, một cái rương nho nhỏ.
Giang Nguyên Đồng: "Chính là cái này."
Phủi đi bùn đất, mở ra nhìn một cái, dù chỉ có ánh trăng cũng có thể nhìn thấy một mảnh vàng cam cam.
Trong này tất cả đều là cá chiên bé*, một hộp tràn đầy.
*: Từ phiếm chỉ những thỏi vàng nhỏ.
Giang Cảnh Du thử đổi tỉ giá hối đoái một chút, chỗ này phỏng chừng có được 80.000 – 90.000 tệ.
Giang Nguyên Đồng: "Bán nhiêu đây đủ cho con dùng chứ?"
Giang Cảnh Du tỏ vẻ xem thế là đủ rồi: "Ông nội, mấy cái này ông giấu như thế nào vậy?"
Ông cụ đắc ý mà nhìn Giang Cảnh Du một cái: "Con còn non lắm, thế cục khi đó loạn đến vậy, tất nhiên là phải chuẩn bị chút rồi."
Giang Cảnh Du nghĩ tới truyền thống thích chôn vàng bạc ở trong nhà của rất nhiều địa chủ: "Trong nhà mình cũng có chứ?"
Giang Nguyên Đồng không khách khí mà lắc đầu: "Hồi trước khi mà xã hội đen tới cửa nói ông thiếu nợ đó, đất nhà của chúng ta đã bị xúc đi mấy lớp rồi, nếu mà giấu ở trong nhà thì sớm đã bị cướp đi."
Ông cụ sớm đã dời ra ngoài.
Giang Cảnh Du tỏ vẻ mình đã được thụ giáo: "Ông nội, ông không sợ con lỗ sao?"
Giang Nguyên Đồng: "Làm buôn bán đều có nguy hiểm hết."
Giang Cảnh Du rất cảm động, chẳng qua cô cần thiết phải cường điệu một chút: "Con muốn làm một mình cũng có tự chuẩn bị rồi."
Giang Nguyên Đồng: "Con chuẩn bị như thế nào?"
Giang Cảnh Du hàm súc: "Mấy năm trước mở tài khoản chơi cổ phiếu, kiếm lời được chút tiền, số lượng nhiều hơn nhiêu đây."
Giang Nguyên Đồng ghé mắt.
Việc này ông cụ chưa từng nghe cháu gái nói qua. Xem ra con bé cũng không ngốc, hơn nữa phỏng chừng là sớm đã có tâm tư đi ra làm một mình rồi. Nhìn cái đi, ngay cả tài chính chuẩn bị cũng tự mình kiếm được rồi.
Ông nhìn vàng, đào cũng đã đào ra rồi, còn có thể thả về lại được à?
Giang Cảnh Du: "Ông nội, trước đó con đi đảo Minh Châu một chuyến đó, tiền dùng thỏi vàng đổi ra kia con cũng đi đầu tư một chút, hiện tại đã tăng gấp mấy lần."
Giang Nguyên Đồng ra sức nhìn chằm chằm cô vài lần, chính ông là không có hy vọng trọng chấn gia nghiệp rồi đó, nhưng mà đứa cháu gái này, không chừng có thể trò giỏi hơn thầy.
Nghĩ đến đó, Giang Nguyên Đồng vung tay lên: "Vậy số vàng này con xem mà làm đi."
Đã xử lý thông công tác tư tưởng cho người nhà rồi, Giang Cảnh Du trước hết là từ đi chức vị đại đội trưởng. Lúc cô từ chức rất nhiều người đều cảm thấy là cô bận quá, từ đi chức vị này cũng là trong tình lý. Chỉ có phó đại đội trưởng Giang Quốc An là không nói gì, anh ta cảm thấy mình đã làm hết những việc mà đại đội trưởng nên làm rồi......
Chẳng qua, chờ sau khi Giang Cảnh Du từ đi chức vị xưởng trưởng này, mọi người đều kinh ngạc.
Giang Cảnh Du đột nhiên muốn triệu tập đại hội của toàn bộ xưởng, thả ra một quả mìn to, mọi người ồ lên.
Mà những nhân viên quản lý trong xưởng kia ai ai cũng im lặng cạn lời, bởi trước lúc công bố Giang Cảnh Du đã nói sơ trước với bọn họ rồi, bọn họ muốn giật mình thì cũng đã giật mình trước đó rồi.
Tuy rằng đã sớm biết, nhưng khi nhìn thấy cô thật sự nói tuyên ngôn cáo biệt với mọi người, ai ai cũng thấy nội tâm phức tạp mười phần.
Bọn họ thân ở địa vị cao, đại bộ phận là niên hạn ở trong xưởng tương đối lâu, nhưng mà cái xưởng này từ đầu đến giờ mới thành lập được bao lâu đâu? Có lâu đi nữa thì cũng không lâu được đến đâu.
Bọn họ đều biết, có thể có được thành tích hưởng vinh dự cả nước như bây giờ là nhờ có ai.
Mà đám công nhân mặc cho khiếp sợ đến cỡ nào đi nữa, vãn hồi như thế nào đi nữa, Giang Cảnh Du cũng không dao động.
Cô bắt đầu nói từ lúc mới bắt đầu xây dựng cho tới bây giờ, bọn họ có bao nhiêu công nhân, sản phẩm tiêu thụ cả nước, còn có cả hải ngoại nữa, đã thành sự tồn tại có thể nói là nhà nhà đều biết.
Dọc theo đường đi này, bọn họ đã trải qua rất nhiều mưa gió, đều không ngoại lệ là đã được mọi người khắc phục......
Cô nói hết một tràng, không ít người cảm tính đã đỏ hốc mắt, đám quản lý cao tầng cũng thổn thức mười phần, và đồng thời khi mọi người đã tiếp nhận rồi thì bắt đầu để tinh thần phấn chấn lên.
Chuyện kế nhiệm xưởng trưởng không thể chỉ định, nhưng mà cô có thể đề cử.
Cô sẽ đề cử ai đây?
Rất nhiều người đều nhìn về phía em trai của cô.
Giang Cảnh Đằng bình thản nhìn khắp nơi, như là chẳng hề chú ý tới ánh mắt của người khác.
Chị của anh ấy không có đề cử ai hết, những người có hi vọng tiếp nhận chức vị này đều phải đứng ở đây công khai kế hoạch của chính mình, nhằm tranh thủ sự ủng hộ của mọi người.
Điều này có lợi cho việc kế nhiệm của bọn họ.
Bọn họ đều đã chuẩn bị sẵn sàng trước đó, Giang Cảnh Đằng cũng dành rất nhiều tâm lực cho bản kế hoạch này.
Trừ đi quan hệ của anh chàng với chị không nói, Giang Cảnh Đằng tự nhận là công lao mình lập xuống cũng sẽ không kém hơn những người giữ chức vị tương đồng khác đang ngồi đây.
Hơn nữa người đầu tư lớn nhất của cái xưởng này là tập thể thôn của bọn họ, anh làm người địa phương cũng chiếm được ưu thế.
Cuối cùng, khi nhận được thư mời rồi, Giang Cảnh Đằng thở phào một hơi.
Sau đó Giang Cảnh Đằng hứng thú bừng bừng mà dẫn người xây dựng phân xưởng trên cơ sở vốn có.
Đầu tiên là phân ra những phòng ban của thôn Thượng Trang, thành lập phân xưởng, ví dụ như là bên phòng nuôi dưỡng thì về sau chính là xưởng nuôi dưỡng.
Những việc này đều có thể đủ sáng tạo ra lượng lớn các chức vị, người ở thượng tầng đều có thể theo đó mà tăng lên một bậc.
Tống Nhụy biết được Giang Cảnh Du từ chức thì rất vui mừng: "Cậu muốn kinh doanh ở ngành sản xuất nào?"
Giang Cảnh Du cười: "Mình quen thuộc nhất với mảng ăn uống, nên vẫn là làm về thực phẩm." Những nhân mạch mà cô tiếp xúc được đều là phương diện này chiếm đa số.
Tống Nhụy cũng không ngoài ý muốn: "Bên cạnh cậu có nhân thủ chứ?"
Giang Cảnh Du: "Có."
Tống Nhụy: "Nếu có gì cần hỗ trợ thì đừng khách sáo với mình."
Giang Cảnh Du: "Mình sẽ không khách sáo, dây chuyền sản xuất hiện tại của mình chính là bạn của cậu mua giúp mình đó."
Về phần nhân thủ, trước đó cô đã chuẩn bị sẵn rồi, cái chuẩn bị này chính là một vài người được chọn mà chiến hữu của Cố Hướng Hằng đề cử tới.
Anh đã chuyển nghề, nhưng mà anh vẫn còn không ít chiến hữu vẫn còn trong quân đội. Cái đợt đại giải trừ quân bị hồi năm 82 ấy, rất nhiều người đều bỏ đi quân trang về lại quê nhà, cầm lên cây cuốc, đại bộ phận bọn họ đều không có việc làm.
Những quân nhân xuất ngũ kia lúc mới đầu thì trên tay còn có chút tiền, nhưng mà bọn họ ở trong bộ đội nhiều năm rồi, cũng không am hiểu trồng trọt nữa, bảo bọn họ đi làm chút gì khác khi vừa không có nhân mạch vừa không có kỹ thuật, có không ít người nếu mà xảy ra chút gì ngoài ý muốn, dùng hết luôn số tiền trước đó tích cóp được, vậy là không cách nào sống nổi nữa.
Tôn Thạch chính là một trong các trường hợp kể trên.
Tôn Thạch sau khi xuất ngũ liền về quê cầm cuốc làm ruộng, bên chỗ quê anh ấy cũng có chia ruộng đến từng hộ nhà, nhưng chủ hộ là ba của anh ấy.
Lúc chia đất anh ấy không có ở nhà nên không có phần ruộng của anh ấy.
Hiện tại anh ấy đã về quê, mỗi tháng không còn tiền trợ cấp, chỉ có thể dựa vào làm ruộng kiếm tiền mà sống, lại ầm ĩ ra chút mâu thuẫn sau đó chia nhà ở riêng.
Này đây vừa ra ở riêng, tiền của anh ấy đã bị ngốn mất đại bộ phận, mà ruộng đất nhà anh ấy được chia đến đều khá là kém.
Tính thêm vào hộ khẩu của vợ và hai đứa con gái, đất cho 3 người, nhưng mà 4 người ăn.
Trồng trọt không đủ cho cả nhà bọn họ ăn dùng, hơn nữa con cái phải đi học, vợ lại bị bệnh, ba mẹ anh ấy lại còn dùng đủ các biện pháp mà moi tiền trong tay anh ấy, vậy là số tiền anh ấy tích cóp được chẳng bao lâu đã đi tong.
Sau đó nữa con gái bị bệnh, đưa con đi bệnh viện khám lại không có tiền, anh ấy không thể không vào núi đi săn để trợ cấp gia dụng, nhưng vẫn là không đủ tiền cho con chữa bệnh.
Tôn Thạch có đi cầu ba mẹ mình, nhưng mà bọn họ không muốn cho, cứ luôn mồm mấy câu như nha đầu thì không cần tốn nhiều tiền đi trị chữa đến vậy, bảo anh ấy kéo con về.
Tôn Thạch thấy trái tim vô cùng băng giá.
Vợ anh sắp khóc đến mù mắt.
Anh mượn tiền khắp tất cả thân thích, lại không được mấy người cho mượn tiền, mà mấy nhà cho mượn cũng vì trong túi ngượng ngùng nên không lấy ra được bao nhiêu tiền.
Đối mặt với sự thúc giục của bác sĩ, Tôn Thạch cùng đường, anh ấy chỉ có thể vay tiền với các chiến hữu của mình, còn viết một phong thư cho vị trưởng quan còn lưu lại trong quân đội của mình nữa, bởi vì bọn họ đi ra từ một địa phương, giao tình khá là tốt, hơn nữa người anh này còn lưu lại trong quân nên còn có thu nhập.
Còn tình huống hiện tại của các chiến hữu đã xuất ngũ khác thì anh ấy không biết.
Vòng đi vòng lại, Cố Hướng Hằng nhận được thư mà Trần Chấn Đông từng cùng một đội viết gửi tới, hỏi anh là có biết chỗ nào cần người hay không.
Sau khi đọc thư, Cố Hướng Hằng lập tức vỗ điện báo, hơn nữa còn bảo anh ấy giới thiệu nhiều thêm mấy người, có thể bảo cả hai vợ chồng cùng tới hỗ trợ luôn, bởi bên anh đang thiếu người, nhưng nhất định phải đáng tin cậy, anh còn nhân tiện gửi kèm tiền vé tàu hỏa, ghi chú rõ đây là dự chi trong tiền lương.
Có thể giới thiệu việc làm, còn cả hai vợ chồng đều cần, chuyện tốt đến như vậy nên Trần Chấn Đông không trì hoãn phút nào, lập tức gửi điện báo kịch liệt cho người đang chờ.
Tôn Thạch trước hết là dùng tiền mượn được chữa khỏi bệnh cho con gái, sau đó qua loa mà thu thập những đồ đạc có thể sử dụng được, rồi dẫn theo vợ và con gái cùng nhau ngồi xe vào phía nam.
Vợ Tôn Thạch rất vui vẻ, lại rất thấp thỏm, ngồi trên xe lửa, lại lần nữa dò hỏi chồng: "Ba sắp nhỏ, đó là thiệt hả anh? Đi sang bên kia thật sự có thể có việc làm sao? Còn nguyện ý cần em nữa, mà em cái gì cũng không biết, cũng không biết chữ, em làm được chứ?"
Chồng cô ấy còn từng học mấy chữ hồi trong bộ đội, còn cô ấy cũng chỉ nhận thức một vài con số mà thôi, ngay cả tên của mình cũng không biết viết.
Cô ấy rất thấp thỏm, Tôn Thạch cũng rất thấp thỏm, nhưng mà trước mặt vợ con nên anh ấy phải ổn định: "Trên điện báo là nói như thế, còn có thể gạt chúng ta được sao? Đối phương cũng đã gửi luôn tiền mua vé xe tới cho chúng ta luôn rồi, nói đây là dự chi một bộ phận tiền lương trước." Bằng không thì bọn họ thật sự không có tiền đi mua vé đâu.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Ở cái xứ đất cứng quê bọn họ nào có cơ hội đi làm, trừ bỏ trồng trọt cũng chỉ có trồng trọt, giờ có được cơ hội lấy tiền lương, dù cho phải ngàn dặm xa xôi đi tới, cô ấy cũng ôm ấp hy vọng.
Hai cô con gái của cô ấy cũng là vẻ mặt hướng tới.
Bọn họ rất là hâm mộ những người mà gia đình có người đi làm, hiện tại ba mẹ hai bé cũng sắp có được việc làm, còn rời khỏi ông bà nội được nữa, vậy liệu có phải về sau nhà bọn họ cũng có thể mua thịt về ăn không? Bọn họ lớn đến vậy rồi, nhưng số lần ăn thịt chỉ một bàn tay là có thể đếm được hết.
Nếu mà còn có thể, hai bé cũng muốn có quần áo mới, là màu đỏ thì tốt nhất.
Đến lúc đó, dù cho ông bà nội có muốn lấy đi cho đám chị họ, cách xa xôi đến vậy, bọn họ cũng không làm được.
Xuống xe lửa rồi, bọn họ liền thấy được nơi xa có một tấm bìa cứng viết hai chữ Tôn Thạch.
Tôn Thạch dắt tay con gái bước qua.
Đây là một người khá là xinh đẹp, đây là chị dâu sao? Nhưng mà nhìn dáng vẻ hẳn là phải em dâu nha.
Tôn Thạch có hơi nghẹn: "Vị đồng chí này, chị là chị dâu Cố sao?"
Giang Cảnh Du lộ ra nụ cười tươi, vươn tay ra: "Đúng vậy, anh chính là đồng chí Tôn Thạch đúng chứ?"
Tôn Thạch: "Vâng, đây là vợ và con gái của em."
Giang Cảnh Du: "Hoan nghênh, các cậu tới đây cũng vất vả rồi, nào, trước hết hãy đi nghỉ ngơi chỉnh đốn lại với tôi đã."
Tôn Thạch nghiêm túc: "Không cần nghỉ ngơi chỉnh đốn ạ, em không mệt, có việc gì cần em làm sao ạ? Cái gì em cũng làm được hết!"
Anh ấy đang cả người là sức lực đây, chỉ sợ không có chỗ để ra sức.
Giang Cảnh Du cũng không phải lần đầu thấy cảnh thế này, bọn họ là mới tới trong lòng thấy bất an, cho nên bức thiết muốn làm chút gì đó.
Giang Cảnh Du: "Hôm nay nhà cậu vừa mới tới, trước hết hãy an trí gia đình cho tốt đã, ngày mai liền đi làm việc. Đừng có sợ là không có việc gì làm, chỗ tôi có nhiều việc lắm."
Hiện tại Giang Cảnh Du đang làm các loại nước sốt, đây là một dạng vật phẩm rất thường thấy trong cuộc sống hằng ngày, ví dụ như các loại sốt tương như tương nấm hương, bơ lạc, tương vừng, sốt thịt băm vân vân, rực rỡ muôn màu.
Hai vợ chồng Tôn Thạch đến phân xưởng sản xuất, hai cô con gái của bọn họ cũng không nhỏ rồi, có thể tự chăm sóc chính mình.
Bởi vì trước mắt đại bộ phận hàng hóa sản xuất ra của Giang Cảnh Du là xuất đi đảo Minh Châu, nên cô cần người hộ tống hàng qua đó. Có những quân nhân xuất ngũ này ở đây, họ còn có thể kiêm chức vệ sĩ hộ tống hàng hóa.
Chờ khi bọn họ đã quen thuộc nghiệp vụ, Giang Cảnh Du tính toán hứng lấy một bộ phận công tác hậu cần, có thể mở rộng nghiệp vụ.
Nhịp sống của Giang Cảnh Du hấp tấp lên, một lần nữa bốc cháy lòng nhiệt tình, mà đầu bên kia, có vài người còn đang khiếp sợ.
Khi đã biết Giang Cảnh Du từ chức xuống biển rồi, qua tận mấy hôm mà Giang Kiều vẫn còn cảm thấy mình như đang trong mơ.
Thế giới này tuyệt đối là như bị bịt kín một lớp sương trắng, nhìn không rõ.
Đây là chân thật sao?
Có phải cô ta đang nằm mơ hay không vậy? Là chuỗi ác mộng liên miên ư?
Vì sao Giang Cảnh Du sẽ xuống biển chứ? Vì sao những chuyện chị ta làm luôn là làm cô ta cảm thấy ngoài ý muốn chứ?
Lấy chức vị của chị ta, dù cho chị ta không xuống biển, bằng tài nguyên trong tay cũng có thể sống rất tốt, nhưng chị ta chính là đã xuống biển.
Ưu thế tốt đến vậy mà nói không cần liền không cần, dù cho Giang Kiều không muốn khen người chị họ này như thế nào đi nữa, đổi thành cô ta ở trong vị trí kia, cô ta không có khả năng quyết đoán được đến vậy.
Cô ta không làm được.
Mà Vương Bằng Phi vốn là nên xuống biển kia đến giờ vẫn chẳng có động tác gì như cũ, còn đang ở trong xưởng cẩn trọng mà làm một chiếc đinh ốc hơi lớn hơn đinh thường một chút, anh ta còn cười nhạo Giang Cảnh Du.
"Đây là một kẻ ngu."
"Xưởng trưởng đó nha! Đứng đầu một xưởng đó, mà nói không cần liền không cần, về sau rồi sẽ có lúc cô ta hối hận!" Không biết có cả bó lớn người dùng hết các loại biện pháp cũng không bò lên vị trí đó được sao?
Quá phí phạm của trời.
Hiện tại xuống biển là phải bắt đầu lại từ đầu.
Làm buôn bán, đều là có nguy hiểm, không chừng sẽ bị lỗ vốn.
Dù cho không có bị lỗ vốn, ai biết được qua vài năm nữa liệu có lại lần nữa bị đánh thành nhà tư bản hay không?
Nếu mà thật sự có một ngày như thế, hắn ta sẽ là người đầu tiên đứng ra phê đấu!
Giang Kiều không nói gì, cô ta biết được 10 năm kia sẽ không đến thêm lần nữa, hơn nữa những người ở thôn Thượng Trang kia đều tin tưởng chị ta có thể lại lần nữa sáng lập huy hoàng.
Bọn họ đều rất tin tưởng chị ta.
Giang Kiều nỗ lực khuyên bảo: "Hiện tại có rất nhiều người tự đi kinh doanh buôn bán, bày quán nữa, kiếm được không ít tiền, anh không động lòng sao?"
Vương Bằng Phi nói chém đinh chặt sắt: "Tôi tuyệt đối sẽ không từ chức xuống biển!"