Khi Trái Tim Dẫn Lối

Chương 46



Tôi không ngờ Quỳnh lại có thế lực lớn đến vậy, thảo nào chị ta hống hách mà chẳng kiêng dè ai cả. Tôi không tiếc vì đã hành động, người như Quỳnh không xứng đáng có mặt tại công ty này, tôi chỉ hơi ái ngại cho Dương mà thôi. Bất giác tôi thấy… lẽ ra mình nên tìm hiểu kỹ hơn, chịu khó nghe ngóng thông tin hơn, biết đâu tôi có thể cam chịu tốt hơn đỡ ảnh hưởng đến Dương. Tôi khẽ thở dài nhìn về cửa kính, khung cảnh bầu trời quang đãng cùng không khí se lạnh bao trùm cảnh sắc giúp tôi nhẹ lòng hơn đôi chút.

“Em xuống sảnh đi!”

Dương nhắn tin làm tôi giật mình. Mải làm việc tôi không để ý, đã đến giờ ăn trưa. Từ Singapore trở về, mọi thứ thật khác, tôi và Dương đang trong một mối quan hệ mà có trong mơ tôi cũng không dám nghĩ đến. Dương của hiện tại ngọt ngào ấm áp trái ngược hẳn với vẻ bề ngoài lạnh lùng cùng ấn tượng đáng ghét hôm nào của tôi về anh. Có lẽ anh luôn như vậy, chỉ là lúc này tôi có may mắn được tận hưởng con người ấm áp ấy của anh mà thôi.

Tối qua, sau một chuyến bay mệt mỏi, tôi chỉ nhắn một tin rồi ngủ sớm, không gọi điện lâu với Dương như mọi lần. Sáng nay Dương đến đưa tôi đi làm, tôi cũng lờ đà lờ đờ gà gật. Tôi có thù với máy bay hay sao ấy. Ở bên Dương, tôi có cảm giác mọi chuyện tự nhiên như thể hai chúng tôi quen nhau từ lâu lắm rồi vậy. Có lẽ vì… tôi và Dương đã rất gần nhau, dù là vì lý do gì, vì Dương tốt với tôi, Dương thương hại tôi hay vì ông Hòa thì mọi chuyện cũng đã là vậy. Dương đã là một phần quan trọng trong cuộc sống của tôi, kể từ lúc anh xuất hiện, kể từ những quan tâm rất nhỏ mà anh dành cho tôi.

Tôi gấp lại laptop bước xuống, cảm giác có bao nhiêu điều muốn nói với Dương mà nhìn thấy nụ cười của anh, trái tim tôi lại đập rộn ràng còn đầu óc thì trống rỗng. Đúng là con gái khi yêu IQ trở về 0 thật.

Dương hỏi khi tôi đến gần anh:

– Em có phải về nhà như mọi khi không?

Tôi lắc đầu, niềm hạnh phúc của tôi khi mẹ tỉnh táo trở lại dường như lớn hơn mỗi khi nghĩ đến việc mẹ tôi có thể tự chăm sóc cho mình, còn chăm được cả cho người khác. Tôi đã chờ đợi quá lâu, đã phải mang ơn quá lớn mới có được hạnh phúc này. Tôi có chút xúc động, vui vẻ đón ánh mắt trìu mến của Dương trả lời anh:

– Mẹ em giờ tự ăn cơm được rồi, có cái Giang nấu cho, mẹ còn hẹn mấy ngày nữa khỏe hẳn sẽ nấu cho cả ba cô cháu nữa anh ạ.

Dương gật đầu, đôi mắt hạnh lấp lánh niềm vui. Anh đưa tôi đến một quán cơm văn phòng sạch sẽ cách không xa công ty. Hình như đây cũng là lần đầu anh đến quán này thì phải.

Tôi có chút áy náy về chuyện ban sáng nhưng không tiện nói, chỉ ngồi xuống bàn nhìn Dương bước ra quầy cơm gọi món.



– Anh không thích ăn cơm hàng, hay từ mai em làm cơm mang đi cho cả hai đứa mình.

Tôi gợi ý khi Dương mang hai bát canh nhỏ từ quầy cơm lại bàn. Anh đưa một bát để trước mặt tôi đáp:

– Không cần. Anh tính trưa mai đưa em về nhà anh. Em thấy thế nào?

Nghe đến việc ra mắt bố mẹ Dương, tôi quả thực sợ đến run lên. Tôi nghĩ họ cũng dễ mến, hơn nữa hai bên đều đã ủng hộ rồi, thế nhưng mà… nói gì thì nói tôi vẫn rất ngại. Dương hỏi ý tôi trước thế này tôi cảm thấy thoải mái mà trả lời anh:

– Thôi… để cuối tuần em sang chào hai bác anh ạ. Em cũng muốn về quê ra thăm ông, thắp cho ông nén hương.

Dương gật đầu, một lát sau anh mới nói:

– Đám cưới sẽ tổ chức vào đầu tháng 1 được không Hạnh?

Tôi không ngạc nhiên khi Dương nói điều này vì anh từng nói muốn đám cưới của chúng tôi sớm tổ chức, chỉ là… trí óc mẹ tôi vẫn chưa được ổn định. Tôi muốn mẹ chung vui với tôi khi bà trở lại như xưa, có điều việc này khó mà biết được bao giờ, nên tôi chỉ gật nhẹ đầu với Dương để anh yên tâm. Tôi không nên làm anh suy nghĩ chỉ vì chuyện mẹ tôi. Hơn nữa tôi cũng muốn sớm được ở bên anh.

– Vậy… còn một tháng nữa anh nhỉ?

Tôi gượng cười. Dương hiểu suy nghĩ trong đầu tôi thì phải, anh nắm lấy tay tôi, nhẹ giọng an ủi:

– Anh định đưa mẹ đến một trung tâm phục hồi chức năng, tuần sau sức khỏe mẹ ổn định thì mình cùng đi.



Tôi sững lại một chút. Tôi đã định đưa mẹ đến SJT mà không nói với Dương, không ngờ anh cũng có ý định tìm một trung tâm phục hồi chức năng, thế nên tôi gợi ý:

– Trung tâm nào vậy anh, em nghe nói… SJT mới có mặt ở thành phố mình, hiện tại nơi này được đánh giá là trung tâm tốt nhất.

Vừa nghe đến SJT, khuôn mặt Dương đanh lại. Anh thở hắt ra, lắc đầu:

– Anh không nghĩ chúng ta nên đến đó. Trung tâm anh tìm cũng rất tốt, chúng ta cứ đến đó đi.

Sáng nay tôi đã tìm hiểu một vài trung tâm trị liệu ở thành phố này, gọi điện hỏi họ nhưng họ không nhiệt tình khi nghe đến người mất trí nhớ. Tôi muốn thuyết phục Dương gạt bỏ suy nghĩ về Thành mà hướng đến khả năng của SJT:

– Thực ra… ông Sang có ý giúp mẹ phục hồi trí nhớ. Lúc trước SJT từng điều trị thành công một vài trường hợp như mẹ em anh ạ. Ông Sang lại là người quen của ông nội em. Hay chúng ta thử đến đó xem sao?

Dương không thích Thành nhưng anh có sự tôn trọng dành cho ông Sang, nghe tôi nói như vậy anh ậm ừ. Tôi nói thêm:

– Em cũng rất phân vân với SJT, dù ghét tên Thành lắm nhưng không thể phủ nhận SJT hiện tại là nơi tốt nhất. Ông Sang lại từng mang ơn ông nội em anh ạ.

Dương suy nghĩ vài giây, cuối cùng anh gật đầu:

– Thôi được rồi, vậy chúng ta sẽ đến SJT, thử xem ông Sang có giúp được gì cho mẹ em không.

Tôi mừng rỡ nhìn Dương, suýt thì nhào lên hôn anh. Nỗi lo lắng trong lòng tôi như được giải tỏa, tôi đâu muốn giấu Dương điều gì, gặp chuyện thế này tôi cứ áy náy trong lòng, thế nhưng tôi lại mong mẹ ổn định trở lại vô cùng. May quá… Dương nghe tôi thuyết phục mà bỏ qua hiềm khích cũ, có anh đi cùng tôi cũng yên tâm hẳn. Dương bĩu nhẹ môi cười trước vẻ hớn hở của tôi. Có lẽ anh không biết tôi đã trăn trở chuyện này bao nhiêu lâu đâu, chắc chắn anh cũng không biết tôi đang đầy ắp niềm tin mẹ sẽ được điều trị thành công thế nào đâu.
— QUẢNG CÁO —