Chu Phù mỉm cười e thẹn, đôi mắt giống như nước mùa thu nhìn ra bên ngoài, cười cười: - Cho dù là sư đệ mới tấn cấp, cũng không nên không nhận ra Vi Đại sư huynh - đệ nhất cường giả trong những người trẻ tuổi của Tinh La Điện chúng ta chứ! Vi Dực xua xua tay: - Chu sư muội đừng chế nhạo ta nữa. Ngu huynh đâu được tính là người đệ nhất trong những người trẻ tuổi gì chứ. Còn sớm quá! - Tại sao lại không tính? Hiện tại trong chín mươi sáu gã Đệ tử Trung tâm, tiến nhập vào Trung Linh Võ Cảnh của Tinh La Điện làm gì có ai bằng Vi sư huynh chứ? Như vậy còn không tính là người đệ nhất, thì còn ai dám xưng là đệ nhất chứ? Khẩu khí của Chu Phù, thật ra không phải là nịnh hót, xu nịnh, mà còn hơi có chút nghiêm túc. Vi Dực khiêm tốn nói: - Chỉ là ngu huynh khởi bước tương đối sớm, vận khí trời sinh mà thôi. Qua mười năm hai mươi năm, dĩ nhiên sẽ có sư đệ khác không ngừng đuổi theo. Với thiên phú của Chu sư muội mà nói, có lẽ sau hai mươi năm, cũng vượt qua ngu huynh rồi. Lông mày của Chu Phù khẽ nhướng lên, vẫn lắc lắc đầu: - Vi sư huynh đừng chế nhạo tiểu muội. Ta có thực lực như thế nào, bản thân còn không rõ nữa hay sao. Có thể không làm mất mặt lão nhân gia sư phụ của ta là lòng đầy mãn nguyện lắm rồi. Đuổi theo Vi sư huynh với Linh căn Tiên Thiên, tiểu muội từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến! Chu Phù mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng dù sao cũng có chút không muốn nhận thua. Nàng tự nhận thiên phú và nỗ lực của bản thân đều đầy đủ, chỉ là vận khí trời sinh không tốt bằng Vi Dực mà thôi, không phải Linh căn Tiên Thiên. Nếu có Linh căn Tiên Thiên, nàng tin rằng bản thân tuyệt đối sẽ không thua kém Vi Dực. Nhưng con đường tu luyện vốn tàn khốc như vậy. Có một số người trời sinh đã có chìa khóa vàng, người khác đuổi theo cả đời, cũng chỉ có thể chạy theo phía sau mông hắn mà thôi, vĩnh viễn không đuổi theo kịp bóng lưng của hắn, căn bản không có khả năng đuổi kịp. Vi Dực cười nói: - Khảo hạch cuối năm sắp đến rồi, có lẽ lần này, nhất mạch của lệnh sư, khẳng định sẽ xuất ra thêm mấy gã Đệ tử Trung tâm. Ta nghe nói, lần này lệnh sư thu nạp một tổng Quán quân của Thí luyện Võ đồng, thiên phú rất khá. Có lẽ, nhất mạch của lệnh sư sắp nhận được vinh quang hiển hách rồi. Khẩu khí của Chu Phù có chút mong đợi nói: - Ta cũng nghe nói qua rồi, chỉ là lâu nay vẫn chưa có cơ hội xuống núi. Đợi đến ngày mồng tám tháng chạp, nhất định phải nhận thức một chút vị sư đệ mới tới này! - Tất nhiên sẽ không kém rồi, nhãn quang của lệnh sư, ngay cả gia sư cũng vô cùng khâm phục! Sự sùng bái của Chu Phù đối với Truân Trung Trì là vô điều kiện, gật gật đầu: - Ở Tinh La Điện, Đại Điện chủ có thể xuất sắc hơn sư phụ ta một chút. Còn mấy vị Điện chủ khác… Nàng nói đến đây, cũng không tiếp tục nói tiếp nữa, mà chỉ cười hai tiếng hi hi, tự chế nhạo mình nói: - Không nói chuyện này nữa, nếu nói tiếp bọn họ sẽ cảm thấy ưu tư, hắc hắc! "Bọn họ" trong miệng nàng chính là chỉ mấy sư đệ khác, đều là môn đồ đắc ý nhất của các vị Điện chủ, bao gồm cả Vi Dực và Chu Phù ở trong đó, tổng cộng năm người, vừa vặn là năm đại môn đồ đắc ý nhất của năm vị Điện chủ. Đây là sự hiểu ngầm, hiểu ngầm giữa các đệ tử kiệt xuất nhất. Tần Vô Song rời khỏi doanh địa, vừa đi ra ngoài, đã bị một đám đệ tử Tinh La Điện đung đưa bên ngoài vây quanh, tất cả đều thân thiết hỏi han: - Vị sư đệ này, thế nào, chủ trì báo danh bên trong là Đại sư huynh Vi Dực đúng không? Tần Vô Song cười nói: - Các ngươi muốn biết, tiến nhập vào báo danh không phải sẽ biết rõ hơn sao? Hắn căn bản không biết ai là Đại sư huynh Vi Dực, đương nhiên không trả lời được vấn đề này. Sau khi đi ra khỏi doanh địa, Tần Vô Song quay về khu vực giao dịch tầng thứ hai. Nghiêm Phong đã chờ ở đây từ lâu, nhìn thấy Tần Vô Song đi ra, vội hỏi: - Tần sư huynh, thế nào rồi? - Đợi thông báo, đã báo danh rồi! Trong mắt Nghiêm Phong nhất thời toát ra sắc thái sùng bái, thở dài: - Tần sư huynh thật là tuổi trẻ tài cao, ta thì không biết lúc nào mới có tư cách đi nhận thức một chút Lôi đài thi đấu đặt cược này, tin rằng nhất định rất thú vị! Tần Vô Song nhàn nhạt cười, đột nhiên thoáng nhìn thấy mặt bên có một quầy hàng, bất ngờ có một thanh kiếm cổ, tạo hình cổ xưa, lưỡi đao màu tím đen được bày ở đó. Thanh kiếm này bất luận là thân kiếm, hay là chuôi kiếm, tạo hình đều không khoa trương, rất theo quy củ, nhưng nhìn từ xa, đã có một loại cảm giác cứng cáp cổ xưa, phảng phất giống như một lão nhân đã trải qua mọi tang thương, bể dâu của thế gian, có một loại ý vị xa xưa, khiến người ta mới nhìn đã không dám xem thường. Tần Vô Song nhìn thanh kiếm này, đi tới, nhìn một lát hỏi: - Thanh kiếm này, là vật trao đổi sao? Chủ nhân của thanh kiếm đó, là một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, làn da ngăm đen, diện mạo có chút thật thà chất phác, gật gật đầu: - Là vật trao đổi! Liếc nhìn Tần Vô Song một cái, có chút đề phòng bổ sung thêm một câu: - Nhưng mà, nếu điều kiện trao đổi không đạt được, ta tuyệt đối sẽ không đổi cho ngươi! - Ra giá đi! Tần Vô Song cũng không biểu hiện ra bộ dạng cuồng nhiệt quá mức. - Ngươi trả được sao? Người trẻ tuổi thật thà, chất phác đó nhìn Tần Vô Song, có chút hồ nghi hỏi. Hắn thấy Tần Vô Song còn trẻ như vậy, tựa hồ còn không lớn tuổi hơn hắn, đương nhiên có chút hoài nghi. Nghiêm Phong cười nói: - Vị sư huynh này nếu không trả nổi giá, thì không có ai trả nổi! - Vậy sao? Sao ta thấy không giống như vậy? Người trẻ tuổi chất phác đó nói có chút chần chừ, lập tức suy nghĩ, mở miệng nói: - Ta muốn có một thanh đao! Hơn nữa cần phải có đao quyết đồng bộ tương ứng! Dừng lại một chút, phảng phất cảm thấy cái giá mình đưa ra còn chưa đủ, lại bổ sung nói: - Còn cần một bản phương thuốc luyện đơn, không phải là phương thuốc luyện đơn của cấp bậc Sơ Linh, phải là Trung Linh! Nghiêm Phong liếc mắt nhìn đối phương, cười nói: - Vị sư huynh này, ta thấy ngươi không cần phương thuốc luyện đơn cấp bậc Sơ Linh, mà là cấp bậc Trung Linh. Không phải có chút xa vời sao? Người trẻ tuổi đó ồm ồm nói: - Ngươi thì biết cái gì? Phương thuốc luyện đơn của Sơ Linh, ta đã có rồi. Ân, nếu các ngươi muốn đổi thì hãy lấy ra những thứ mà ta yêu cầu. Nếu không, thanh Tử Dương Kiếm này, ta tuyệt đối sẽ không nhượng lại! Tần Vô Song đột nhiên hỏi: - Tử Dương Kiếm? Thứ lỗi cho ta mạo muội, thanh kiếm này có phải là của huynh đài ngươi không? Không phải của sư môn ngươi truyền lại chứ? Người trẻ tuổi đó không nhịn được khoát khoát tay: - Chuyện này không cần ngươi quan tâm, dù sao thứ trên người ta chính là đồ của ta! Ta có quyền giao dịch tuyệt đối! Nếu ngươi đổi được, không cần phải lo lắng, tuyệt đối sẽ không có người tới tìm ngươi đòi lại đâu. Nếu không giao dịch được, xin hãy tránh đường! Tần Vô Song gật gật đầu, cũng không lưu tâm, nói: - Thu thanh kiếm này lại đi, thanh kiếm này, ta đổi! - Ngươi đổi sao? Gã trẻ tuổi chất phác đó hiển nhiên cho rằng Tần Vô Song căn bản không trả nổi cái giá này, vốn cũng không trông cậy có thể giao dịch thành công. Nhưng không ngờ, Tần Vô Song lại đồng ý đổi, hơn nữa còn sảng khoái như vậy. - Đổi! Tần Vô Song nói: - Nhưng đao và đao quyết của ta đều đã thế chấp ở nơi nhập môn rồi, sau khi đi ra mới có thể lấy trao đổi với ngươi. - Như vậy không được, ai biết ngươi có phải lừa ta hay không? Không có vật thật, ta sẽ không đổi đâu! Người trẻ tuổi chất phác đó đem Tử Dương Kiếm ôm vào trong lòng, bộ dạng tích trữ hàng để kiếm giá cao như vậy, có chút buồn cười. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn Nghiêm Phong không vui nói: - Ta nói ngươi cũng thật là ngang ngược, đổi sớm đổi muộn không phải đều là đổi sao. Nếu ngươi muốn thấy vật thật, có thể đi tới chỗ cửa vào điều tra một chút. - Vậy các ngươi phải cùng đi với ta, nếu không cho dù có thứ đó, làm sao có thể chứng minh là của các ngươi chứ? Tần Vô Song mỉm cười nói: - Thu dọn quầy hàng của ngươi đi, bây giờ đi! Người trẻ tuổi chất phác đó do dự một lát, hiển nhiên là rất mê mẩn đối với đao quyết và chiến đao, cường điệu nói: - Nói trước, nhất định phải là Tiên Thiên đổi Tiên Thiên. Nếu ngươi lấy vũ khí và đao quyết của Hậu Thiên ra lừa ta, giao dịch này xem như không tính toán gì hết! Tần Vô Song thở dài: - Yên tâm đi, ai đi lừa ngươi chứ! Tới nơi cửa ra, Tần Vô Song thuyết minh một chút tình hình, đệ tử phụ trách thu nạp vật thế chấp cũng rất phối hợp. Kiểm nghiệm bằng chứng nhập khẩu của Tần Vô Song, đem chiến đao và đao quyết lấy ra, đặt trên đài: - Là hai món này đúng không? - Đúng vậy! Tần Vô Song vẫy tay về phía người trẻ tuổi chất phác đó: - Chính là thanh đao và đao quyết này, ngươi tự xem đi, có phải là hàng thật đúng giá không. Người trẻ tuổi đó mới nhìn thấy chiến đao Tiên Thiên, ánh mắt nhất thời đã sáng bừng. Bởi vì chiến đao kia tản ra rất rõ ràng là khí tức Tiên Thiên, hơn nữa tạo hình vô cùng mạnh mẽ, hung hãn. Mới nhìn đã có thể hấp dẫn ánh mắt, huống hồ tên đao là Phong Lôi Đao đồng dạng cũng không tầm thường! - Tên hay, đao tốt, rất tuyệt! Người trẻ tuổi chất phác đó hài lòng gật gật đầu: - Được rồi, thanh đao và đao quyết này rất tốt. Nhưng ta cũng phải nói, phương thuốc luyện đơn cũng không thể thiếu, nếu không ta vẫn không đổi! Người này trái lại có thể giữ vững nguyên tắc, mặc dù tỏ vẻ rất thích thanh đao này, nhưng lúc này vẫn không quên ích lợi của mình. Tần Vô Song cười khổi nói: - Không ai để ngươi thiệt đâu! Lập tức nói với đệ tử phụ trách đó: - Sư huynh, ta muốn đổi hai vật thế chấp này, không biết có được không? - Chỉ cần là vật phẩm Tiên Thiên, hoàn toàn có thể được. Tần Vô Song gật gật đầu, vẫn như cũ không động vào những thứ có được từ chỗ của gã áo đen đó, mà là lấy tâm pháp của Mạn Thiên Lôi Tâm Chưởng, còn có phương thuốc luyện đơn của Long Hổ Tố Thân Đan ra. Khi lấy ra Long Hổ Tố Thân Đan, hắn nói với người trẻ tuổi chất phác đó: - Đây chính là phương thuốc luyện đơn mà ngươi cần, bây giờ có thể để ngươi sao chép một bản, hoặc là ngươi tự nhớ cũng được! Tên đó cũng không khách khí, lấy giấy bút sao chép xoạt xoạt thành một bản. Tần Vô Song chờ hắn sao chép xong, mới lấy phương thuốc luyện đơn lại, đồng thời lấy tâm pháp của Mạn Thiên Lôi Tâm Chưởng giao ra: - Đây là vật thế chấp mới của ta, hai người hai món, đổi lấy thanh đao và đao quyết này. - Được rồi! Kiểm nghiệm hoàn tất, gã đệ tử đó lấy vật đổi lại. Tần Vô Song đem chiến đao Tiên Thiên và Phong Lôi Đao Quyết ra cầm trên tay, ước lượng nói: - Bây giờ có thể đổi rồi chứ? Người trẻ tuổi chất phác đó lúc này mới lưu luyến không rời đưa Tử Dương Kiếm tới, trong miệng vẫn khẽ nói: - Tại sao ta cảm thấy, ta vẫn còn chịu thiệt? Nghiêm Phong tức giận nói: - Ngươi còn chịu thiệt sao? Ba thứ đổi lấy một thứ của ngươi, ngươi thiệt cái gì? Đừng chiếm được tiện lợi rồi mà còn khoe mẽ! - Cái tên này, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết kêu vớ vẩn thôi! Trên mặt của người trẻ tuổi chất phác đó lộ vẻ khinh thường: - Thanh kiếm này của ta mặc dù không phù hợp với ta, nhưng ta dám chắc chắn, nó khẳng định không phải vật bình thường. Nếu không phải ta đặc biệt thích chiến đao, thì ta cũng không đổi đâu! - Đổi cũng đổi rồi, ngươi có hối hận chúng ta cũng không có tác dụng! Nghiêm Phong tức giận bất bình nói. Tần Vô Song nắm Tử Dương Kiếm trong tay, nhất thời yêu thích không chịu buông. Thanh kiếm này bất kể là xúc cảm hay là độ dung hợp, hoặc là ấn tượng đầu tiên, đều khiến Tần Vô Song cảm thấy vô cùng hài lòng. Mặc kệ sự tranh cãi của hai người bọn họ. Dù sao cũng cảm thấy, bản thân lần này xác thực đã kiếm được món lợi lớn! Thanh đao và đao quyết này, đối với hắn mà nói căn bản không có tác dụng gì, phương thuốc luyện đơn chỉ là để đối phương sao chép lại một bản, không có tổn thất gì. Có thể đổi được một thanh kiếm thần bí như vậy, thật sự không hề thua thiệt.