Tần Vô Song rời đi, một lúc sau thì ở sơn cốc này lại có vài bóng người tới. Tốc độ của những kẻ này rất nhanh, hơn nữa ăn mặc cổ quái, ai cũng mặc áo giáp da thú, trên cánh tay đều vẽ hoa văn kỳ quái, đầu đội một cái mũ cũng kỳ quái, đằng sau mũ cắm ba cái lông khổng tước. Điểm khác biệt duy nhất giữa những người này là tạo hình của chiếc áo giáp. - Nhìn rõ rồi chứ? Đây là hai đợt rồi. Một kẻ có vẻ như là thủ lĩnh nói. - Mới bắt đầu mà đã có hai đợt rồi. - Hắc hắc, hai đợt người này hình như tu vi cũng không tồi. Nhưng những kẻ ở quốc gia nhân loại này lẽ nào điên cả rồi sao? Thần Anh Quả thứ đó dễ lấy thế sao? Chúng cảm thấy mình xứng sao? Tên thủ lĩnh nói: - Nhưng như thế cũng tốt, khiến cho cuộc sống của chúng thú vị hơn, chúng ta cũng có nhiều phân bón hơn! - Khặc khặc… các con, tiếp tục mai phục! Đám người đó cười mấy tiếng rồi cùng luồn vào đám cây cối rồi biến mất. Tần Vô Song không hề biết về những gì xảy ra sau lưng.
Vài ngày sau, ở sâu trong Chi Tế Sơn, hai thân ảnh đặc biệt đi trên đường đất. Hai thân ảnh này là hai thiếu nữ kiều diễm, qua bước đi có thể thấy hai người này đều đang ở tuổi thanh xuân. Họ đương nhiên là Mộ Dung tiểu thư và nha đầu Tiểu Trúc. - Tiểu thư, chúng ta đi đâu vậy? - Làm sao, không đi được nữa à? Mộ Dung tiểu thư hỏi. Tiểu Trúc lắc đầu nói: - Không phải, em đang nghĩ, chúng ta càng đi vào sâu không phải càng gần Hiên Viên Khâu sao? Vạn nhất bị người quen nhìn thấy, hành tung bị bại lộ thì e là không trở ra được. - Đâu ra mà lắm người quen thế? Ngươi đừng quên nhà chúng ta rất xa Chi Tế Sơn. Dù có người quen bắt gặp, quay về báo tin, cả đi lẫn về cũng phải hai tháng đó. Mộ Dung tiểu thư vô cùng tự tin nói. Tiểu Trúc nghe tiểu thư nói vậy cũng không biết nói gì nữa, chỉ gật đầu: - Thôi được rồi, dù sao em cũng không nói lại được với tiểu thư. Tiểu thư nói xem, chúng ta đang đi đâu đây? Mộ Dung tiểu thư mỉm cười: - Tiểu Trúc, Chi Tế Sơn có tất cả bao nhiêu thế lực? Tiểu Trúc nói: - Cái này thì em không rõ à. Đại khái khoảng ba bốn gì đấy. - Vậy thì chúng ta đến thăm từng thế lực một. Tuy không hiểu nhưng tiểu thư đã quyết định thế thì Tiểu Trúc cũng không nói gì nữa: - Thôi được, Tiểu Trúc theo tiểu thư là được rồi.
Tần Vô Song căn cứ vào tư liệu đi đến địa điểm thứ hai từng xuất hiện Thần Anh Quả. Theo suy đoán của hắn, Chúc Đại Trung và tên họ Triệu chắc chắn cũng đến đó. Vì theo bản đồ thì hai nơi này thuận đường, có thể tiết kiệm thời gian, nâng cao hiệu suất làm việc. Nếu đi nơi khác thì phải đi đường vòng, rất không hiệu quả. Vì thế, Tần Vô Song chỉ đi theo chứ không có ý tiếp cận. Hắn biết Chúc Đại Trung có con Linh Thử đáng sợ đó, nó không dễ đối phó chút nào, nếu không cẩn thận sẽ từ người đi săn trở thành con mồi. Vậy là hắn không vội vàng gì cả. Bảy tám ngày sau, Tần Vô Song đến một nơi cách địa điểm từng xuất hiện Thần Anh Quả cũng chỉ hai ba trăm dặm. Nhưng điều Tần Vô Song không ngờ được là nơi này lại có rất nhiều người. Trên khoảng đất trống rộng rãi, có đến mười mấy nhóm hai ba người đang tập trung. Từ xa Tần Vô Song không thấy Chúc Đại Trung và tên họ Triệu. Tần Vô Song tò mò, đám người này tập trung ở đây làm gì? Hắn thấy lạ hơn là Chúc Đại Trung và tên họ Triệu lại không đến đây. - Lẽ nào Chúc Đại Trung không ra tay theo lẽ thường, dù phải bỏ gần lấy xa cũng phải đi trước kẻ khác một bước? Trong đầu Tần Vô Song đầy nghi vấn. Đến vùng bình địa này, Tần Vô Song vốn định tìm người hỏi tình hình, nhưng lại nhận thấy những người này ai nấy đều rất đề phòng, dường như không tin tưởng bất cứ ai. Tần Vô Song cũng biết điều nên không hỏi nữa, chỉ chăm chú nghe ngóng những lời bàn tán xung quanh. Nghe một lúc coi như hắn đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Thì ra những người này tập trung ở đây không phải vì ở đây có gì kỳ lạ mà là vì có tin đồn rằng, trong một cái khe núi nào đó cách đây hai ba trăm dặm xuất hiện hàng loạt chuyện quái lạ. Hễ phàm là cường giả đi qua đó, mấy ngày nay, tất cả đều đã mất tích, hơn nữa mất tích cũng rất kỳ lạ. - Chi Tế Sơn quả nhiên nguy hiểm trùng trùng. Giờ phải làm sao đây? Lão Đại, chi bằng chúng ta rút lui đi, nếu không thì cũng nên vòng đường khác. Một người nói. Gã đại hán đứng bên cạnh hắn thì lắc đầu: - Đã đến đây rồi mà từ bỏ, ta không cam tâm! - Lão Đại à, cái gì to thì to, chứ tính mạng là to nhất! - Thôi được rồi, Lão Tam, ngươi không phải khuyên ta nữa! Nếu ngươi rút lui bọn ta cũng không trách ngươi. Lão Nhị, ngươi nghĩ sao? - Lão Đại, ta theo huynh! Ba người này thì thầm bàn luận, Tần Vô Song cũng không muốn nghe nhiều hơn, mỉm cười nói: - Chư vị, không biết tin đó từ đâu đến vậy? Hắn bỗng nhiên lên tiếng, nhưng người khác không để ý đến hắn mà chỉ trừng mắt nhìn, rõ ràng là không tin tưởng một người bỗng nhiên ở đâu lòi ra này. Tần Vô Song nói: - Đúng là Chi Tế Sơn nguy hiểm trùng trùng, nhưng ta muốn hỏi, trong số các vị có ai quen biết người đã mất tích ở đó không? - Ờ, không có… - Đúng, quả thật không có. Tần Vô Song cười: - Mọi người đã lo nghĩ như vậy, cứ chần chừ không quyết, hoặc là bỏ đi, hoặc là tiến lên, cứ ở đây thế này không phải là cách hay. Những người này thấy Tần Vô Song nói hùng hồn như vậy không kìm được hỏi: - Ngươi nói thì hay lắm, chi bằng ngươi đi trước đi xem sao. Tần Vô Song cười: - Ta đi cũng được thôi, chỉ sợ mọi người không dám theo. Tần Vô Song biết những người xuất hiện ở đây, mười thì có chín người đến vì Thần Anh Quả. Những người này đều là những đối thủ tiềm năng, nhưng nếu lợi dụng tốt thì có thể tạm thời hợp tác. Họ thấy Tần Vô Song sẽ là người dẫn đầu thì dũng khí tăng cao. Đều đứng dậy nói: - Chỉ cần ngươi đi đầu bọn ta sẽ dám theo sau! Tần Vô Song cười nói: - Đi hay không tùy mọi người, dù sao thì ta cũng đi. Nói rồi Tần Vô Song chạy nhanh lên phía trước, những người kia thấy Tần Vô Song quyết đoán như vậy đều rất kinh ngạc, nhìn theo bóng Tần Vô Song xa dần đều có chút mâu thuẫn. - Huynh đệ, chúng ta có đi không? - Đi! Một mình mà hắn còn dám, chúng ta hai người lại không dám sao? Đây là đối thoại giữa hai người đi cùng nhau nào đó. Những người khác đều bị ảnh hưởng bởi thái độ của Tần Vô Song, tất cả đều nói: - Đi thì đi. Cùng là con người cả, lẽ nào hắn có ba đầu sáu tay sao? Hắn dám đi mà chúng ta không dám chẳng phải sẽ bị hắn cười vào mũi sao? Thế là những người vốn có ý định bàn lùi đều hăng hái đi theo. Tần Vô Song dọc đường không dừng lại chút nào, hắn thầm nghĩ: - Đến chín phần đây là do có kẻ giở trò. Ta không tin chưa đến trung tâm Chi Tế Sơn mà có nhiều nguy cơ như vậy! Tuy tự cổ vũ dũng khí cho mình nhưng Tần Vô Song không dám có chút chậm trễ, càng tới gần càng phải cẩn thận. Đi được khoảng một giờ, trèo lên một chỗ cao nhìn xuống thì thấy một cốc địa uốn lượn vòng vèo theo chiều xoáy ốc đi xuống dưới. Đúng là một cảnh quan hùng vĩ của tạo hóa! Tần Vô Song kinh ngạc: - Chi Tế Sơn quả nhiên không tầm thường, lại có được nơi tốt thế này. Chả trách mà nơi này còn gọi là thâm cốc Xoáy Ốc, thì ra địa hình như thế này. Sâu trong thâm cốc Xoáy Ốc là hai bóng người đang ẩn nấp trong chỗ tối nhìn ra với hai đôi mắt chim ưng, chính là tên Triệu công tử và Chúc Đại Trung. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Tên họ Triệu lầm bầm: - Mẹ nó chứ, đám người này không sợ chết thật sao? Chúc Tông chủ, tin đồn chúng ta tung ra hình như không có tác dụng rồi! Nhưng Chúc Đại Trung lại nói: - Lúc nào cũng có những kẻ không sợ chết. Không thể ngăn chặn chúng đến đây được. Triệu công tử, đợi hắn đến ta sẽ tập kích hắn, công tử đợi ở đây đừng lên tiếng. Nếu có thể giết được một hai cường giả ở đây, làm cho cảnh tượng thê thảm một chút là có được sức uy hiếp. Như vậy thì tin đồn cũng tăng uy lực hơn. Tên Triệu công tử gật đầu: - Được, vậy ta chờ thưởng thức thân thủ tuyệt diệu của Chúc Tông chủ! Chúc Đại Trung chăm chú quan sát về phía xa, bỗng sắc mặt thay đổi: - Đáng chết! - Sao vậy? Triệu công tử ngẩng đầu nhìn thì thấy trên con dốc cao từng đoàn từng đoàn người tràn đến. Triệu công tử cũng thầm kêu khổ: - Gặp quỷ rồi, đám người này sao lại thay đổi chủ ý rồi à? Chúc Đại Trung hậm hực: - Chắc chắn có kẻ khuấy động, nếu không đám người này không thể đến chỉnh tề thế này được. Đang nói, mắt Chúc Đại Trung mở to: - Triệu công tử nhìn kẻ kia, có phải là rất quen không? Triệu công tử nhìn một lát: - Lại là hắn! Chúc Đại Trung bực tức: - Tên này đúng là âm hồn không tan, đi đâu cũng gặp hắn! Tên Triệu công tử nhìn xung quanh một lúc rồi nói: - Lần này hai nữ tử kia không có bên cạnh hắn! Chúc Đại Trung cười khổ: - Triệu công tử, không phải công tử còn muốn động vào hắn nữa đó chứ? Lần ở trước tửu lầu đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Chúc Đại Trung. Quả thực hắn không muốn đi gây chuyện thị phi. Khí trường của nữ tử đó khiến Chúc Đại Trung nghĩ lại vẫn thấy sợ! Triệu công tử hậm hực: - Tên tiểu tử đó khiến ta bị ô nhục, nếu không dạy cho hắn một bài học thì ta khó an lòng! Chúc Tông chủ, nếu không có nữ tử đó chúng ta xử được tên tiểu tử đó chứ? Chúc Đại Trung đảo mắt, bỗng cười: - Có rồi, một kế không thành thì chúng ta có kế tiếp theo! Triệu công tử vội hỏi: - Kế gì? - Mượn đao giết người! Chúc Đại Trung cười Hắc hắc, nói thầm với Triệu công tử vài câu, tên họ Triệu gục gặc không ngớt: - Chúc Tông chủ, kế hay! Chúc Đại Trung cười ha hả: - Vậy chúng ta đi gặp họ một chút! Nhớ là khi gặp tiểu tử đó cứ làm như không tính toán chuyện trước đây, đừng để lộ bất cứ sơ hở nào!