Khí Trùng Tinh Hà

Chương 337: Cận kề đột phá



So với trước khi bế quan, tu vi của Tần Vô Song lúc này đã hoàn toàn khác. Khẽ nhún một cái, cơ thể nhẹ như ngọn gió lướt trong không trung. Ngón tay tùy ý điểm ba cái, cảnh giới Thực kiếm của Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm bắn ra biến thành ba đạo kiếm quang bắn thẳng về phía ba dã nhân. Ba dã nhân kia không ngờ Tần Vô Song lại có bản lĩnh thần kỳ, ngón tay cũng bắn ra được kiếm quang, tất cả đều hét lên rồi vội vàng tránh đòn.
Tay rung lên rồi bắn cây xiên thép đi với khí thế mạnh mẽ về phía Tần Vô Song đang ở trong không trung.
Tần Vô Song quay người, tay vung lên, sợi roi xà hình tung ra quấn lấy một cây xiên, đang định thu về thì phát hiện cây xiên lướt qua sợi roi rồi lướt về phía đối diện như cá trạch.
Ba cây xiên thép bay lượn đan xen hình thành nên trận pháp xiên thép. Trạc của tên thứ nhất bay đến tay tên thứ hai, xiên của tên thứ hai lại được tên thứ ba bắt lấy. Cứ tuần hoàn như vậy, tốc độ ngày một nhanh, mà những cây xiên thép như được thi triển ma lực, mấy lần Tần Vô Song dùng roi quấn lấy nhưng đều không thành công.
Tần Vô Song rất ngạc nhiên, nghĩ trận pháp tấn công này của dã nhân có lẽ đã được thao luyện vô cùng thành thục, hơn nữa là lại một thủ đoạn rất thực dụng. Nhưng hắn không hoảng loạn, muốn giết ba dã nhân này cũng có nhiều cách. Có điều, một là hắn không biết ba dã nhân này liệu có còn đồng bọn không, hai là lần này hắn đến đây không hề muốn có thêm kẻ thù. Vậy là hắn hét lên:
- Ba vị, trận pháp xiên thép của các vị tuy không tồi nhưng muốn giết ta thì chưa được đâu. Còn không dừng tay thì ta không khách khí nữa đó!
Dã Nhân Tộc là bá vương của Chi Tế Sơn, trước nay không hề nói đến cái gì gọi là đạo lý, so với Hầu Tộc và Nhân Tộc thì phong cách hành sự của Dã Nhân Tộc là khoa trương và bá đạo nhất.
Nghe Tần Vô Song nói vậy, ba dã nhân cảm thấy sự sỉ nhục cực lớn, cùng rú lên, không những không dừng lại mà còn tấn công quyết liệt hơn:
- Nhân loại ngu ngốc, ngươi đã được định là phân bón của Dã Nhân Tộc bọn ta rồi, chịu chết đi!
Ba tên dã nhân bỗng tóm lấy xiên thép, nhảy lên tại chỗ, dùng tốc độ nhanh nhất nhảy lên trời lao thẳng về phía Tần Vô Song.
Ba hướng, ba người đã phong tỏa hết đường rút của Tần Vô Song. Độ mềm dẻo của cơ thể dã nhân rất lớn, cơ thể co rồi duỗi, giống như quả cầu thịt có thể tùy ý co rút, có thể tùy ý mượn lực trên cành cây.
Sự cơ động của ba dã nhân trong không trung khiến Tần Vô Song cảm thấy chút áp lực, cơ thể dần hạ xuống dưới.
- Bọn dã nhân này căn bản không nói đến đạo lý, nếu mình cứ nhường nhịn, không những khiến chúng coi thường, không cẩn thận còn khiến bản thân rơi vào nguy hiểm.
Nghĩ đến đây Tần Vô Song rút ra Tử Dương Kiếm, một tay kiếm một tay roi, chạm xuống đến mặt đất toàn lực tấn công ba dã nhân kia.
Chiêu số hai tay cùng tấn công Phân Tâm Nhị Dụng này đương nhiên khiến bọn dã nhân kinh ngạc. Tần Vô Song triển khai Lăng Vân Tiên Bộ chuyên tấn công vào một tên dã nhân. Còn hai tên kia, thì dùng bộ pháp để tránh né. Như thế, dưới sự tấn công mạnh mẽ của Tần Vô Song, cục diện ba đánh một bỗng trở thành Tần Vô Song dùng hai đánh một.
Dã nhân bị hắn tấn công không ngừng kêu rú lên, vô cùng thảm hại.
Đúng lúc này Tần Vô Song lại cảm nhận được sự dâng trào trong đan điền. Một lần nữa đan điền của hắn lại có dấu hiệu sắp đột phá!
Xuất hiện dấu hiệu như thế này, khi có liên tiếp ba lần thì có nghĩa là đột phá ngay trước mắt rồi! Lựa chọn tốt nhất lúc này là tìm một nơi tốt tránh đi, tĩnh tâm chờ đợi thời khắc đột phá.
Vào thời khắc đột phá, linh lực sẽ dâng trào vô cùng mạnh mẽ, giống như sóng phá vỡ đê vậy. Nếu không dẫn dắt tốt, mất đi sự khống chế linh lực thì sẽ rất nguy hiểm, để linh lực trong đan điền chui vào kinh mạch toàn thân thì chắc chắn sẽ tẩu hỏa nhập ma. Nghĩ đến đây Tần Vô Song còn tâm trạng đâu mà giao chiến với ba tên dã nhân này? Tần Vô Song dậm mạnh chân lao về phía trước, ba tên dã nhân lập tức biết ý đồ của hắn. Chúng hét lên với nhau, chuẩn bị liên thủ tấn công Tần Vô Song không cho hắn chạy!
Tần Vô Song thấy động thái đó của chúng thì nộ hỏa bốc cao, hét lên:
- Ức hiếp người quá đáng! Các ngươi tưởng ta không biết giết người sao?
Tay vung Tử Dương Kiếm lên, một luồng kiếm khí nhẹ như gió bay ra, nhưng khi rời khỏi thân kiếm, khí thế bỗng tăng cao, lao vút về phía trước…
Kiếm thế của Tần Vô Song cũng theo đó thay đổi, một khắc trước trời còn không một gợn mây vậy mà lúc này mây mù đã giăng đầy trời. Kiếm thế bất tuyệt, không ngừng lao về phía tên dã nhân gần nhất!
Đòn tấn công này nhanh như chớp, mạnh như thủy triều, tên dã nhân đuổi theo đầu tiên đó vung xiên lên gắng gượng tự bảo vệ mình. Tần Vô Song cười lạnh, tay trái quét một đường, một đạo kiếm khí bắn ra từ ngón tay, kết hợp với thế tấn công của Tử Dương Kiếm tạo nên cảnh tượng như bươm bướm vờn hoa.
- Phập!
Tần Vô Song đâm thẳng kiếm vào ngực tên dã nhân.
Tần Vô Song đã hạ quyết tâm giết người thì đương nhiên sẽ không có bất cứ sự do dự nào nữa. Tử Dương Kiếm vung lên, cắt phăng thủ cấp của tên dã nhân.
Hai tên dã nhân còn lại hồn xiêu phách lạc, rú lên hai tiếng, ném xiên thép bay về phía Tần Vô Song, hai tay làm ra những động tác rất cổ quái, nét mặt nghiêm trọng, miệng không ngừng lẩm nhẩm một thứ chú ngữ kỳ quái nào đó.
Tần Vô Song ngạc nhiên nhưng không quan tâm rốt cuộc chúng giở trò gì. Thần Tú Cung trong tay, bắn liên tiếp ra hai mũi tên, xé gió bay ra. Hắn cần tốc chiến tốc thắng!
Hai tên dã nhân đang làm những động tác cổ quái, còn chưa kết thúc thì nhìn thấy hai đạo ánh sáng xanh lao tới, con ngươi mở to, suýt chút thì rơi ra ngoài thì luồng sáng xanh đó phát sáng chói lòa, khiến mắt chúng chói đến mức không mở nổi mắt. Luồng sáng nuốt gọn không gian quanh chúng gây ra một thứ áp lực chết chóc mạnh mẽ.
Phập! Phập!
Dường như đồng thời có hai âm thanh phát ra, tiếp đó là mũi tên của Thần Tú Cung bắn trúng người hai tên dã nhân. Luồng sáng tựa như quả bom, lập tức phát nổ, quầng sáng lan tỏa, máu thịt văng tung tóe.
Hai tên dã nhân thậm chí còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã bị bắn thành đống thịt nhày nhụa, cảnh tượng muốn thê thảm thế nào thì thê thảm như thế đó.
Tần Vô Song lạnh lùng quét mắt một lượt, chỉnh sửa lại hiện trường, thu lại hai mũi tên rồi nhanh chóng biến mất.
Nhanh chân rời khỏi hiện trường, chạy được nửa ngày thì tìm được một sơn động vô cùng kín đáo. Tần Vô Song để Thần Tú Cung bên cạnh người, chỉ cần có người xông vào là hắn sẽ dùng Thần Tú Cung không khách khí mà bắn chết đối phương.
Vì Tần Vô Song hắn biết, lần bế quan này tuy không cần nhiều thời gian, nhiều nhất cũng chỉ một ngày một đêm, nhưng lại vô cùng quan trọng, tuyệt đối không cho bất cứ ai làm phiền.
Một khi bị quấy rối khi đang đột phá, khiến việc khống chế linh lực có sai sót thì hậu quả rất khó lường.
Tần Vô Song biết lần này thật sự có dấu hiệu đột phá, hơn nữa là dấu hiệu xuất hiện liên tiếp:
- Có lẽ sáng ngày mai là ta sẽ thành Cao Linh Võ Cảnh! Có lẽ…
Hắn không dám nghĩ tiếp nữa. Khả năng đó có lẽ rất đáng sợ, vì hoàn cảnh bế quan lần này rất nguy hiểm. Bên cạnh cũng không có bất cứ sự bảo vệ nào. Ngoài Bạch Điêu ở bên ngoài sơn động ra, hắn căn bản không có bất kỳ người nào bảo vệ. Lần này nguy hiểm gấp mười lần khi ở Bích Phù Sơn.
Dù gì lần ở Bích Phù Sơn có chín đồng môn bảo vệ còn lần này ngoài Bạch Điêu ra thì chẳng có gì nữa. Hơn nữa tuy Bạch Điêu là linh thú nhưng đối mặt với cường giả Tiên Thiên bất kỳ, sức chiến đấu của nó có thể coi như là không có.
Vì thế chỗ dựa duy nhất lần này của Tần Vô Song chỉ là Thần Tú Cung ở bên cạnh.
Đan điền của Tần Vô Song giống như một quả cầu đang được thổi hơi, cứ không ngừng nở ra.
Linh lực trong đan điền lúc này tựa như nước sông đang cuồn cuộn chảy, nhưng vẫn có thể coi như không loạn, vẫn trong sự khống chế của Tần Vô Song. Linh lực không ngừng xung kích đan điền, cuối cùng thúc đẩy đan điền tiến hóa, từ đó chính thức tiến lên Cao Linh Võ Cảnh.
Còn đột phá, điều Tần Vô Song cần làm thật ra chính là dẫn số linh lực này vào đan điền, khống chế không cho chúng náo loạn chạy ra khỏi đan điền.
Thông qua sự xung kích và thúc đẩy của linh lực, đan điền sẽ không ngừng to ra với tốc độ mà mắt thường có thể thấy. Đó chính là cả quá trình qua cửa ải. Một khi vượt ải thành công nghĩa là đã đột phá thành công, thực sự là Cao Linh Võ Cảnh!
Tần Vô Song không dám lơ là một chút nào. Mỗi lần xung kích hắn đều khống chế rất cẩn thận, không làm quá nhanh. Hắn biết dù hoàn cảnh bế quan nguy hiểm nhưng quá trình vượt ải tuyệt đối không được quá đòi hỏi tốc độ, dục tốc thì bất đạt. Càng muốn nhanh thì càng có khả năng hỏng chuyện.
Một khi linh lực quá nhiều, đan điền không khống chế được thì sẽ mất kiểm soát, đây tuyệt đối không phải điều Tần Vô Song cũng như bất kỳ ai vượt ải muốn đối mặt.
Một đêm qua đi, trán Tần Vô Song đã ướt đẫm mồ hôi. Rất may là cả đêm hắn không gặp phải bất cứ điều gì nguy hiểm cũng như điều ngoài ý muốn. Có thể nói đêm nguy hiểm nhất đã qua rồi!
Còn lại tuy vẫn cần một quá trình nữa nhưng có thể nói khả năng xảy ra điều ngoài ý muốn đã ít hơn nhiều. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Tất cả linh lực lúc này đã hình thành nên một dòng chảy quen thuộc không ngừng quay quanh đan điền của hắn để đưa ra sự lựa chọn cuối cùng. Trong khâu này, dòng chảy sẽ đẩy hết tạp chất trong linh lực ra ngoài và hình thành một luồng trọc khí bắn ra khỏi đan điền.
Chỉ cần luồng trọc khí này bắn hết ra là coi như chính thức lên Cao Linh Võ Cảnh!