- Hiên Viên Khâu? Truân Trung Trì và Tần Vô Song đều kinh ngạc. - Chính là Hiên Viên Khâu! Bao Bao cố gắng nhớ lại: - Ta nhớ thế lực đó ở tại nơi cực Bắc của Hiên Viên Khâu. Hình như có chút giao tình với Hầu Tộc bọn ta. Có điều Ngân Hầu Vương nói đó là chuyện quá khứ rồi. Giờ Hầu Tộc bị đuổi đến Chi Tế Sơn, rất ít qua lại với các thế lực ở Hiên Viên Khâu. Truân Trung Trì dở khóc dở cười, nhìn Tần Vô Song: - Vô Song à, mối duyên phận này liệu có phải thiện duyên hay không, ta không dám đoán bừa. Chuyện của Hiên Viên Khâu không phải cái mà ta có thể can thiệp vào rồi. Tần Vô Song nghiêm nghị nói: - Sư phụ, đệ tử lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất. Đó là làm sao để đối phó với Cửu Cung Phái, nâng cao vị thế của Tinh La Điện, khiến Đế quốc Đại La vượt lên trên các quốc gia khác, trở thành thế lực hàng đầu. Đây là tâm nguyện lớn nhất của con! Truân Trung Trì vỗ đùi: - Tốt, Truân mỗ ta quả nhiên không nhìn nhầm người. Vô Song, con có được ý nguyện đó, ta rất vui. Ta càng có lý do tin tưởng rằng nhất định sẽ có ngày tâm nguyện đó sẽ thành hiện thực. Bao Bao cười: - Điều đó không dễ đâu. Vô Song lão đại, ta mong trong mười năm huynh sẽ hoàn thành được tâm nguyện này rồi cùng ta về Chi Tế Sơn đối phó với Dã Nhân Tộc. Tần Vô Song cười: - Được. Rồi đứng dậy nói: - Bao Bao, chúng ta ra ngoài để sư phụ nghỉ ngơi. - Được thôi. Bao Bao đồng ý.
Hiệu quả tiếp sau của Thần Anh Quả quả nhiên tuyệt diệu. Truân Trung Trì càng tu luyện càng thấy kinh ngạc. Mỗi ngày hắn đều cảm thấy được đan điền ngập tràn khí tức mạnh mẽ, đó là một thứ sức sống dồi dào, giống như một nguồn sống mới đang không ngừng lớn lên. - Thần Anh Quả không hổ là thần vật, đúng như Bao Bao đã nói, ta đột phá Linh Võ Đại viên mãn không có bất cứ vấn đề gì. Có lẽ trong một năm là có thể rồi. Truân Trung Trì vui mừng nhớ đến Tần Vô Song đã giúp mình có được tạo hóa không thể ngờ này, Truân Trung Trì lại thấy lòng thật ấm áp. Chưa hết một tháng Truân Trung Trì đã hoàn toàn hồi phục trạng thái trước khi bị thương, hơn nữa công lực dường như có tăng lên vài phần. Đương nhiên Truân Trung Trì biết ăn một miếng không thể béo ngay được. Muốn đột phá ngay Linh Võ Đại viên mãn là điều không thể. Gọi Tần Vô Song đến bên cạnh, Truân Trung Trì nói: - Vô Song, ta đã hồi phục lại như xưa, con bảo vệ ta lâu như vậy đã lỡ mất thời gian tu luyện. Từ hôm nay con đi tu luyện đi. Tần Vô Song gật đầu nói: - Sư phụ, đệ tử có một thỉnh cầu. - Con nói đi. Truân Trung Trì nhìn Tần Vô Song với ánh mắt hiền từ. - Đệ tử muốn về Bách Việt Quốc một chuyến. Con có thể không tham gia Khảo hạch Cuối năm lần này không? Truân Trung Trì bật cười ha ha: - Đến trình độ hiện nay của con thì không cần tham gia nữa rồi. Đi đi, ta đã đồng ý sẽ không hạn chế sự tự do của con mà. Tần Vô Song lúc này đã hoàn toàn thoát khỏi bóng đen của trận chiến với Triệu Hằng, gật đầu nói: - Sư phụ, vậy xin sư phụ hãy chuyển lời hỏi thăm của con đến các sư huynh tỷ. Đầu năm sau con sẽ trở về Tinh La Điện. Lần này về, đương nhiên là Tần Vô Song muốn đi khởi động Đệ tam hoàn Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận. Quan trọng nhất là hắn muốn đi giải trừ phong ấn cho con Tử Điện Phần Diệm Thú. Có Tử Điện Phần Diệm Thú, Tần Vô Song hắn sẽ có đủ vốn liếng để chiến đấu với Cửu Cung Phái. Từ biệt sư phụ, Tần Vô Song đưa Bao Bao lên đường về Bách Việt Quốc. Cũng không biết có phải trùng hợp không, Tần Vô Song nhập môn ba năm, ba lần về nhà thì đều vào mùa đông. Trong đó có hai lần đều là trước năm mới, còn lại một lần là thông qua Truyền Tống Trận về thẳng Đại Thương Sơn. Lần đầu tiên hắn về vì quốc gia gặp nạn. Lần thứ hai là năm ngoái trở về sau chiến thắng ở Đế quốc Thiên Trì. Lần thứ ba chính là lần này. Tính ra thì vừa đúng một năm kể từ lần trước về Bách Việt Quốc. Năm ngoái, tỷ phu Đạt Hề Minh uống Cực phẩm Sơ Linh Đan, nếu không có gì bất ngờ thì lúc này có lẽ đã có cảnh giới Tiên Thiên rồi. - Vô Song lão đại, lần này chúng ta đi đâu vậy? Bao Bao rất tò mò hỏi. Tần Vô Song cười: - Về cố hương của ta, Bách Việt Quốc. Bao Bao, ta sẽ đưa ngươi đến một nơi rất thú vị. Bao Bao vừa nghe đến hai chữ "thú vị" là vô cùng hưng phấn: - Hay quá, hay quá, thú vị đến mức nào? Tần Vô Song cười: - Có điều, trước khi đi, ngươi nhất định phải hứa không được tiết lộ bí mật này với bất kỳ ai, kể cả các Trưởng lão Hầu Tộc. Bao Bao nghĩ ngợi: - Ngân Hầu Vương cũng không được nói sao? Tần Vô Song thở dài: - Không được! Bao Bao chợt nghiêm chỉnh hiếm có: - Được, Vô Song lão đại, huynh đã nói vậy chắc chắn có lý của mình. Yên tâm đi, ta sẽ không nói cho bất kỳ ai. - Được, vậy chúng ta đi thôi. Tần Vô Song cười.
Lần hồi hương này Tần Vô Song rất kín đáo, cũng không đi thăm bất cứ ai, chỉ lặng lẽ nhập cảnh. Tình hình năm nay cũng giống năm ngoái, vẫn có rất nhiều nông dân đến Thiên Tứ Vương Phủ giúp đỡ. Cách một năm, việc xây dựng Thiên Tứ Vương Thành đã có nhiều tiến triển. Thiên Tứ Vương Thành lúc này đã sơ bộ có những nét cơ bản của một thành thị lớn. Tần Vô Song lặng lẽ trở về Vương phủ Tần gia. Cả nhà đoàn tụ đương nhiên sẽ rất vui mừng. Không ngoài dự đoán của Tần Vô Song, tỷ phu Đạt Hề Minh quả nhiên đã thăng cấp lên cảnh giới Tiên Thiên. Còn phụ thân cũng đã ở trạng thái đỉnh phong của Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, chỉ còn cách cảnh giới Tiên Thiên một bước nữa thôi. - Vô Song, theo tin tình báo của Đồng gia, con phải ra ngoài đi làm nhiệm vụ. Phụ thân còn tưởng lần này con sẽ đi rất lâu. Không ngờ con vẫn trở về được trong năm nay. Tần Liên Sơn rất vui, con trai giờ ngày càng có thành tựu, địa vị ở Tinh La Điện cũng ngày một cao hơn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Cha mẹ ai cũng mong con hóa rồng, khi con thật sự hóa rồng, là cha, tâm nguyện duy nhất chính là con có thể thường xuyên về thăm nhà. Tần Vô Song không hề phụ lòng mong đợi của phụ thân. Mỗi năm đều về nhà một lần, sắp xếp mọi chuyện thật thỏa đáng: - Phụ thân, lần này công việc thuận lợi nên con về sớm. Mọi chuyện ở nhà vẫn tốt chứ ạ? - Tần cựu cựu, cựu cựu! Tần Vô Song đang nói thì bỗng từ bên ngoài vang lên tiếng bước chân gấp gáp, một giọng nói non nớt vang lên, rồi một cậu nhóc mũm mĩm chạy *** ton vào, đứng chỗ cửa, tay cầm chiếc chong chóng tò mò nhìn vào trong. Ngoài cửa vang lên tiếng cười khẽ của Tần Tụ: - Thành Thành, có biết ai là cựu cựu không? Tiểu Thành Thành lúc này đã được một tuổi ba tháng. Trẻ con thế giới này dường như lớn nhanh hơn so với ở kiếp trước của Tần Vô Song. Tiểu Thành Thành lúc này đã nhanh nhẹn đáng yêu như đứa trẻ hai ba tuổi rồi. Cậu nhóc đứng ngoài cửa chăm chú nhìn một lúc, giơ cánh tay bé nhỏ ra chỉ vào Tần Vô Song: - Đó là cựu cựu! Tần Vô Song mừng rỡ tiến lại, dang hai tay ra: - Thành Thành, lại đây cựu cựu ôm một cái nào? Tiểu Thành Thành xuất thân Vương tộc, không hề sợ người lạ, cười hi hi: - Cựu cựu, mẹ ngày nào cũng nói cựu cựu rất lợi hại, là cựu cựu lợi hại nhất thiên hạ. Tần Vô Song cười: - Đó là mẹ quá khen cựu cựu thôi. Thành Thành có thấy cựu cựu lợi hại không? Cậu nhóc nghiêng đầu, nhìn một lát rồi lầm bầm: - Mẹ không lừa cháu đâu. Mẹ bảo cựu cựu lợi hại thì đương nhiên cựu cựu lợi hại. Những lời này khiến Tần Liên Sơn cũng phải bật cười. Tần Tụ đi vào, cười với Tần Vô Song: - Vô Song, đệ về rồi! - Tỷ tỷ, tỷ vẫn trẻ như ngày nào. Tần Vô Song cảm thán. Tần Tụ cười: - Vô Song, miệng miệng đệ dẻo quẹo từ hồi nào vậy? Tuổi ngày một nhiều, còn có thể ngày càng trẻ được sao? Thiên hạ lấy đâu ra chuyện tốt vậy? Tần Vô Song cười hì hì, bỗng nhớ ra điều gì: - Tỷ tỷ, thiên hạ vẫn có chuyện như thế. Tỷ tỷ nghĩ xem khi tỷ một trăm tuổi sẽ thế nào? Tần Tụ có chút buồn bã: - Một trăm tuổi, nếu quả thực sống được đến trăm tuổi thì chắc chắn mặt nhăn nheo đầy nếp nhăn, tóc thì bạc trắng. Tần Vô Song bật cười lớn: - Nếu không có gì bất ngờ thì đúng là vậy. Nhưng nếu thế thì tỷ phu lên cảnh giới Tiên Thiên, tuổi thọ dài như vậy, không phải sẽ rất cô đơn sao? Vì thế đệ đệ quyết định, tặng tỷ tỷ vài trăm năm thanh xuân. Tần Tụ nghĩ hắn đang đùa, cười nói: - Vô Song, một năm không gặp, đệ quả thật biết cách ăn nói quá rồi. Nói thật đi, có phải đã có ý trung nhân rồi không? Tần Vô Song cười: - Tỷ tỷ, đệ đâu có đùa. Nay cha và tỷ phu đều sắp là cảnh giới Tiên Thiên. Hơn nữa vận khí tốt còn có thể tu luyện lên cảnh giới cao hơn. Tuổi thọ ít nhất cũng phải mấy trăm năm. Đệ không muốn nhà mình thiếu bất kỳ ai. Vì thế đệ nhất định sẽ cho tỷ tỷ tuổi thanh xuân! Trên vai Tần Vô Song, Bao Bao đương nhiên hiểu ý của hắn, cứ gãi tai vuốt cằm tỏ ra rất phấn khích. Bên ngoài cửa vang lên tiếng cười của Đạt Hề Minh: - Vô Song, đệ có cách gì khiến tỷ tỷ mãi ở tuổi thanh xuân vậy? Đạt Hề Minh bước vào, gương mặt đầy vẻ vui mừng. Tiểu Thành Thành gọi: - Cha! Tần Vô Song vuốt vuốt Bao Bao: - Vốn dĩ đệ cũng không dám tưởng tượng, nhưng hôm nay không có lời nào của đệ là hư ngôn cả. Bao Bao, làm quen với người nhà của ta đi! Bao Bao lại cung tay, học theo cách chào hỏi của nhân loại, động tác nhanh nhẹn, ngay tiểu Thành Thành cũng không bỏ qua đều cung tay hết. Tiểu Thành Thành thấy tò mò, cũng học cách cung tay, như vậy ngươi cúi một cái, ta cũng cúi một cái, một người một thú cúi chào lẫn nhau. - Bao Bao là Hầu Tộc ở Hầu Vương Sơn. Hầu Vương Sơn có nhiều linh vật. Hầu Tộc tặng con hai trái linh quả nghìn năm, rất hiếm có, tên là Thúy Ngọc Băng Tâm Quả. Phàm ăn một quả là lập tức có sức mạnh cảnh giới Tiên Thiên, đồng thời có được năm trăm năm thanh xuân! Nói rồi Tần Vô Song lấy chiếc hộp ngọc ra. Thần vật vừa xuất hiện, cả đại sảnh chợt sáng bừng. Ở đây toàn người ở thế tục đương nhiên khi thấy thần vật như vậy đều ngơ ngẩn, biết đây là thứ bất phàm!