Khí Trùng Tinh Hà

Chương 485



Người phụ nữ vốn đang mê man bất tỉnh, nghe thấy ba chữ Quy Vương Sơn lập tức run rẩy, mắt mở to, đồng tử đột ngột co rút, phản ứng cực kỳ dữ dội. Chỉ thấy hai tay người phụ nữ đó quờ quạng điên cuồng, răng thì nghiến chặt lại.
Đầu giường người phụ nữ, một hán tử sơn dã bật khóc đau khổ:
- Thủy lang trung, vợ ta có cứu được không?
Cô gái nét mặt ảm đạm, vẻ áy náy lộ rõ trên khuôn mặt.
- Không!
Hán tử sơn dã đó rống lên một tiếng bi thương, quỳ trước giường, dập đầu lạy cô gái:
- Thủy lang trung, cầu xin cô, cô nhất định có cách cứu mẹ bọn trẻ.
Cô gái mặt đầy đau thương:
- Mạc đại ca, huynh không nên để tẩu ấy lên Quy Vương Sơn.
Tần Vô Song đang đứng sau cô gái, thần tình nhất động, đột nhiên lách tới bên giường nắm lấy vô tay người thôn phụ, thần thức bắt đầu thăm dò mạch tượng của người thôn phụ.
- Ngươi làm gì vậy?
- Hắn là ai?
Những người xung quanh thấy Tần Vô Song đột nhiên chui ra thì lập tức quát mắng đuổi đi, họ đều cảm thấy bất ngờ bởi sự xuất hiện của chàng trai lạ mặt này.
Tần Vô Song không đợi những người này lên tiếng, dùng ngón tay hư không điểm nhanh lên cơ thể người thôn phụ rồi quay sang nói với cô gái:
- Cô nương, Quy Vương Sơn ở đâu?
Cô gái có chút giật mình:
- Tần đại ca, huynh cũng rành y thuật sao?
- Cô ấy không bị bệnh, cũng không phải trúng tà khí trên núi gì hết, mà là bị người ta hạ độc.
Tần Vô Song thở dài nói.
- Hạ độc?
Cô gái mơ hồ, nửa hiểu nửa không.
Tần Vô Song cũng không biết phải giải thích thế nào. Y thuật vốn rất mênh mông, nếu chỉ dùng học thuyết y dược thì rất khó giải thích sự tồn tại của nó.
- Đúng vậy, trúng độc, trừ phi tìm ra người hạ độc cô ấy. Nếu không có dùng cả một xe thuốc cũng không cứu được. Xin hỏi, trước đây trong thôn đã từng xuất hiện bệnh trạng như thế này chưa?
Câu hỏi của Tần Vô Song lập tức thu hút ánh nhìn đầy sùng bái của mọi người xung quanh, tất cả cùng quỳ rạp xuống:
- Thưa công tử từ nơi khác đến, thôn chúng tôi đã từng có mười mấy người chết một cách kỳ lạ.
Cô gái cũng bổ sung thêm:
- Tất cả bọn họ đều cùng đi lên Quy Vương Sơn. Quy Vương Sơn cách Oản Tử Cốc chừng vài trăm dặm, những sơn dân này ngày ngày thường lên những ngọn núi xung quanh tìm chút hoa quả cùng với sản vật. Quy Vương Sơn đó dù hơi xa, nhưng sản vật lại phong phú nhất, cũng là nơi dễ kiếm ra tiền nhất. Có một vài sơn dân đã từng may mắn lên Quy Vương Sơn thành công một hai lần. Những thứ họ kiếm được ở đó, mang ra ngoài thị trấn, bán được giá rất cao. Cho nên mặc dù nguy hiểm nhưng vẫn có nhiều người muốn lên Quy Vương Sơn cầu tài.
Tần Vô Song nhíu mày nói:
- Ta tạm thời dùng thủ đoạn khống chế chất độc trong người cô ấy. Nhưng nếu như không thể tìm ra người hạ độc thì chất độc này sớm muộn vẫn phát huy tác dụng.
Mạc lão tứ nghe Tần Vô Song nói vậy, quay sang nhìn Tần Vô Song cầu khẩn:
- Thưa công tử thiếu gia, cầu xin người hãy phát thiện tâm, cứu giúp vợ tôi.
Tần Vô Song gật đầu nói:
- Ta đi Quy Vương Sơn xem sao. Trong vòng bảy ngày sẽ tạm thời không có vấn đề gì. Ta sẽ cố gắng tìm kiếm trong khoảng thời gian này.
Cô gái miệng hơi mấp máy, định nói gì nhưng trong tình cảnh lương y như từ mẫu này, cô không thể lên tiếng ngăn cản được.
Tần Vô Song đi theo cô gái, quay lại căn nhà cỏ bên suối.
- Tần đại ca, huynh định đi Quy Vương Sơn thật sao?
Cô gái hỏi.
Đáng lẽ ra, với hoàn cảnh bây giờ, Tần Vô Song không hợp để ra tay lo việc người khác. Nhưng hắn vừa mới chứng kiến cái chết của Bao Bao và Cô Đơn, lại nhìn thấy sự đau khổ tuyệt vọng của cả nhà Mạc lão tứ, trong lòng lại rung động từng hồi.
Hơn nữa, hắn nhìn dãy núi cao xung quanh Oản Tử Cốc cũng có cái vẻ sâm nghiêm của địa phương bất phàm, nên cũng muốn đi thăm dò. Và quan trọng nhất, hắn nhất định phải tìm ra con đường ra khỏi cốc, quay trở về con đường cũ.
Cô gái thấy Tần Vô Song im lặng không nói gì chỉ lặng lẽ thở dài rồi khoác hòm thuốc lên vai:
- Ta sẽ đi cùng Tần đại ca!
- Cô cũng đi?
Tần Vô Song ngạc nhiên.
- Ta đi một mình được rồi.
Khẩu khí của cô gái vẫn vô cùng kiên quyết:
- Tần đại ca, ta là lang trung, nếu như trong núi có độc, ta có thể lần theo nguồn gốc của nó để tìm ra thảo dược chữa trị.
- Nhưng không phải cô nói Quy Vương Sơn rất nguy hiểm sao?
Cô gái gật gật đầu, khẩu khí vẫn bình lặng như nước:
- Thủy lang trung ta mỗi lần vào núi hái thuốc đều rất nguy hiểm, nhưng những dã thú trong núi nhìn thấy ta đều phải tránh.
- Dã thú phải tránh cô sao?
Tần Vô Song có vẻ không tin. Không lẽ dã thú trong Oản Tử Cốc này đều ăn chay hoặc đã tu tâm dưỡng tính. Sao lại phải tránh một con người tay không tấc sắt?
- Tần đại ca, ta không lừa huynh đâu.
Tần Vô Song đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi cười khổ nói:
- Có lẽ do ta ngu dốt nông cạn, hoặc trên người cô nương có một thứ gì đó đặc biệt chăng.
Nói đến đấy, khẩu khí của Tần Vô Song cũng trở nên kiên định:
- Nhưng lần này cô không cần phải đi, ta cam đoan với cô, đây không phải là độc khí trong núi mà là kịch độc do người làm. Loại kịch độc này, thuốc của lang trung không có tác dụng, chỉ khi người hạ độc chết thì mới giải được.
- Phải giết người?
Cô gái đột nhiên biến sắc, cắn nhẹ môi.
Đúng là một cô gái trong trẻo như nước. Mỗi lần nhìn cô, Tần Vô Song lại thầm nghĩ cô đúng là một cô gái hoàn toàn không bị thế tục làm cho ô uế, vẫn còn nước mắt để khóc cho sinh linh thế gian.
- Chỉ có người xấu mới sử dụng chất độc hại người. Nếu người xấu không chết thì người tốt vẫn còn bị hại.
Tần Vô Song chỉ có thể kiên nhẫn giải thích.
Nhưng giải thích với một người một nữ lang trung đơn thuần, hướng nội, tấm lòng từ bi thánh thiện như một bông tuyết thì rõ ràng có nói suốt một giờ ba khắc cũng không thuyết phục được. Cô gái cứ ngẩn ra từng đợt, rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì, nói:
- Đúng rồi, Tần đại ca, huynh còn đang bị thương nữa.
Nguyên thần bị hao tổn nhưng nền tảng của Tần Vô Song sau khi được thần quang tẩy lễ nên cơ năng thân thể đã trở nên rất mạnh, khả năng hồi phục cũng khá nhanh. Chỉ là hành công quá độ nên mới hao tổn nguyên thần, mặc dù nghiêm trọng, nhưng cũng không đến nỗi tổn thương chí mạng, chỉ cần điều dưỡng một chút là được.
Nghỉ ngơi một đêm trong căn nhà cỏ này, nghe tiếng chim kêu, tiếng suối chảy róc rách, Tần Vô Song cũng thấy mình ngủ ngon hơn.
Ở nơi thế ngoại đào nguyên này, tất cả tranh đoạt, thù hận của thế giới bên ngoài đều chầm chậm ngủ yên trong lòng.
Ngày hôm sau, khi nắng sớm chiếu qua cửa sổ, tiếng chim hót vang, Tần Vô Song mới từ giấc ngủ tỉnh lại. Cảm nhận một chút đan điền, sau một ngày một đêm nghỉ ngơi, quả nhiên đã hồi phục phân nửa.
Tần Vô Song sớm đã không ngạc nhiên với khả năng hồi phục của mình. Từ trước đến giờ, không biết hắn đã bị thương biết bao nhiêu lần, nhưng khả năng chữa trị cực mạnh trong cơ thể khiến thương tích hồi phục rất nhanh.
- Cô nương, Quy Vương Sơn đó nằm ở hướng nào?
Tần Vô Song hỏi khi vừa dùng xong cơm sáng.
- Tần đại ca, huynh thật sự không muốn mang ta theo sao?
- Ừm, cô nương hãy tin ta. Lần này đúng là cô không cần phải đi.
Cô gái hít một hơi thật sâu, gật gật đầu thất vọng:
- Cứ đi thẳng hướng Tây Nam cốc khẩu chừng vài trăm dặm. Khi nào nhìn thấy một ngọn núi đá lớn nhìn giống con rùa thụt trong mai thì đó chính là Quy Vương Sơn.
- Được, ta sẽ đi xem sao.
Rồi quay sang nhẹ nhàng nói với cô gái:
- Mấy hôm nay đã làm phiền cô nương rồi. Ân đức cứu mạng của cô nương, ta xin đáp đền vào một ngày không xa.
Cô gái lắc đầu:
- Tần đại ca, ta là lang trung, cứu người cũng là chuyện nên làm.
- Với cô là cứu người bị thương, nhưng với ta là ân đức cứu mạng, cáo từ.
Tần Vô Song chắp tay, sải từng bước dài ra cốc khẩu.
- Tần đại ca.
Thấy Tần Vô Song xa đi, cô gái vội gọi với theo. Tần Vô Song quay đầu lại:
- Chuyện gì?
- Tần đại ca, ta họ Thủy, huynh có thể gọi ta là Nhược Lan.
Cô gái nói rồi mặt đỏ bừng chạy vội vào nhà, đóng chặt cửa lại. Đứng dựa sau cửa rồi mà toàn thân cô vẫn nóng bừng, cổ họng khô ran nghèn nghẹn, ngực phập phồng không thôi.
- Nhược Lan, Nhược Lan, u lan sơn cốc. Tên đẹp cũng như người!
Tần Vô Song than nhẹ một tiếng, bước ra ngoài sơn cốc rồi mới dang rộng hai cánh, bay thẳng về Quy Vương Sơn phía Tây Nam.
Vài trăm dặm, dù không có cánh cũng chẳng mất quá nhiều thới gian để đi. Thu gọn đôi cánh để di chuyển cho dễ dàng, chỉ nhún mấy cái, Tần Vô Song đã nhìn thấy ngọn núi Quy Vương Sơn trong truyền thuyết.
Quy Vương Sơn này ngoại hình đúng là nhìn giống con rùa nằm sấp thụt vào trong mai, không quá cao so với mực nước biển thậm chí khí thế còn có phần thua kém những ngọn núi xung quanh.
Nhìn xung quanh thì thấy gần Quy Vương Cốc này cũng có thôn làng, nhưng những thôn làng này đều nằm bốn phía xung quanh Quy Vương Sơn, khoảng cách giữa hai thôn là rất xa. Đại khái những thôn trại này cũng phải cách nhau vài trăm dặm.
Tần Vô Song đáp xuống thấp mới nhìn rõ, những thôn trại này tịnh không một bóng người, đều đã bị bỏ hoang, trở thành tử địa. Từ cao nhìn xuống, rõ vẻ vô cùng tiêu điều rách nát.
Tần Vô Song lại nhìn Quy Vương Sơn, cảm thấy khí tượng sâm nghiêm, căn bản không có bất cứ tà khí gì, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ:
- Quy Vương Sơn này đại khí thoáng đãng, không hề giống như nơi có vật xâm chiếm, sao thôn trại cung quanh lại tiêu điều hoang phế như vậy? Không lẽ ngay cả xung quanh đây cũng không thể sống được?
Tần Vô Song thu hai cánh, dừng lại dưới chân núi. Bước chân vào một nơi xa lạ, an toàn vẫn là nhất. Hắn không tỏ ra vội vàng mà bước từng bước chầm chậm thăm dò.
Đi được vài đoạn sơn đạo, đột nhiên phía đối diện xuất hiện một người tiều phu đang vác củi, miệng huýt sáo vui vẻ. Nhìn thấy Tần Vô Song, người tiều phu cũng dừng bước, nhìn hắn bằng một ánh mắt rất đề phòng.
Tần Vô Song nói:
- Vị đại ca này, huynh là người của thôn trang nào?
Người tiều phu sờ vào chiếc rìu dắt bên hông, lắp bắp nói:
- Ngươi biết ta là người thôn trang nào làm gì? Ngươi là ai, sao lại đến Quy Vương Sơn này? Không sợ chết sao?
- Huynh còn dám lên núi chặt củi, không lẽ lại không cho ta đi săn?
Tần Vô Song hỏi lại.
Người tiều phu sửng sốt, nép vào một bên đường:
- Vậy ngươi đi đi!
Tần Vô Song nét mặt bình thản, chầm chậm tiến lên phía trước. Hắn vừa bước tới nơi, cánh tay của ngươi tiều phu đột nhiên giơ lên, gần như đồng thời, Tần Vô Song cũng giơ khuỷu tay, chạm nhẹ vào vai người tiều phu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Gã tiều phu hự một tiếng, chiếc rìu trong tay rơi xuống đất, năm ngón tay nắm chặt, lùi liền mười mấy bước, đề phòng nhìn Tần Vô Song.