Khí Trùng Tinh Hà

Chương 505



Khiếu Nhật Thiên Phượng nhận lệnh bay đi.
Tần Vô Song nói với Độc Giác Thần Mã và Tịnh Đàn Bảo Trư:
- Thần Mã và Bảo Trư, hai ngươi nghe rõ đây, trận chiến tiếp theo sẽ còn hung hiểm hơn nhiều. Ta không muốn nhìn thấy các ngươi tranh cãi với nhau nữa. Ta hy vọng nhìn thấy hiệu suất chiến đấu chứ không phải tranh đua lẫn nhau. Chỉ cần tiêu diệt được kẻ thù, ta không quản các ngươi dùng phương pháp nào!
Độc Giác Thần Mã và Tịnh Đàn Bảo Trư cuống quýt gật đầu:
- Vâng, chủ nhân!
Phong ấn Đồ quyển đang nằm trong tay Tần Vô Song, Tần Vô Song chỉ cần một câu khẩu quyết là có thể mang toàn bộ bọn chúng quay về Phong ấn Đồ quyển, đưa bọn chúng vào giấc ngủ vĩnh hằng. Bởi vậy, trước mặt chủ nhân, bọn chúng không bao giờ dám phản kháng.
Đương nhiên, bọn chúng cũng ý thức được vị chủ nhân này khá dễ nói chuyện, chí ít cũng không sai bảo bọn chúng như nô lệ. Đương nhiên, bọn chúng cũng phải tuân thủ mọi mệnh lệnh trên phương diện chiến đấu, không dám có bất cứ phản kháng gì.

Khu vực quanh Hầu Vương Sơn càng ngày càng có nhiều tán tu dừng lại. Đám tán tu đến sau này đang bị những thi thể bị Ứng Long giết chết gây áp lực, thậm chí còn có chút hoảng loạn.
Đám tán tu này phần lớn đến từ Bài Sơn Phủ hoặc Hành Sơn Phủ, hầu như đều quen biết lẫn nhau, chỉ cần nhìn sơ đã nhận ra nên không tránh khỏi cảm giác sợ hãi.
Lúc này, đám tán tu đến sau này đều đang bó chân một chỗ, trước khi điều tra ra rõ chân tướng sự việc, bọn chúng đương nhiên không dám tiến lên.
Chỉ có số ít hán tử to gan lớn mật không sợ chết mới dám tiến lên nhưng đều bị Độc Giác Thần Mã và Tịnh Đàn Bảo Trư ngăn lại, căn bản không thể đột phá, lần lượt bị tiêu diệt hết. Giết thôi không nói làm gì, ngày hôm sau, những thi thể này sẽ bị vứt sang bên đường, ở nơi dễ nhìn nhất.
Càng như vậy, đám tán tu chần chừ không quyết phía sau càng kinh hồn bạt vía, tự kiểm điểm lại mình xem thực lực có bằng những tán tu đã bị tiêu diệt không. So sánh xong rồi, những tán tu sáng suốt biết mình biết người bắt đầu có suy nghĩ muốn rút lui, bọn chúng biết bảo vật Thần đạo dù tốt đẹp thật nhưng cũng không quan trọng bằng sinh mạng. Nghĩ vậy, một vài tán tu bắt đầu lục tục kéo nhau ra về.
Có người thứ nhất, sẽ có người thứ hai, thứ ba bỏ về. Cảm giác khủng hoảng một khi đã lan tràn kết quả sẽ vô cùng rõ ràng. Cuối cùng đám tán tu vây quanh Hầu Vương Sơn đã bỏ về mất một phần ba. Hai phần ba còn lại cũng không phải quyết tâm ở lại, phần lớn chỉ là muốn lưu lại quan sát thêm.
Nghe tin tức Khiếu Nhật Thiên Phượng báo về, trong lòng Tần Vô Song chưa hẳn đã thấy mừng. Hắn biết, đám tán tu này chẳng khác gì sóng cồn bãi cát. Những tán tu thực lực bình thường sẽ bị đào thải, chỉ còn lại những tán tu ương ngạnh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Chỉ là một khi bày sự thật tàn khốc ra trước bọn chúng thì mới khiến bọn chúng triệt để bỏ cuộc!
Tần Vô Song quyết định đẩy mạnh công kích tiến lên, trực tiếp ra thẳng chân núi Hầu Vương Sơn, tiến hành một lần thanh tẩy với những tán tu chưa chịu đi.
Năm đại linh thú nghe xong chủ trương của Tần Vô Song, thú huyết sôi trào. Rõ ràng, mấy dạng đón đường phục kích này cũng làm bọn chúng không thoải mái. Chỉ có giết chóc tận tình mới triệt để thỏa mãn khẩu vị của chúng.
- Yển Thử, ngươi phụ trách bày trận bên ngoài, chỉ cần có con cá lọt lưới nào xông vào phòng tuyến của ngươi, ngươi phụ trách xử lý sạch sẽ, nếu không xử lý được thì phải lên tiếng cảnh báo!
Tần Vô Song động viên:
- Ngọc Thố, ta tin là ngươi thích loại hình chiến đấu này nhất, đây chính là lúc để ngươi chứng minh thực lực của mình.
Thiềm Cung Ngọc Thố cười rạng rỡ:
- Chủ nhân, giao cho ta! Ta sẽ khiến bọn chúng phải chết trong tuyệt vọng cực độ. Ha ha.
- Thiên Phượng, ngươi phụ trách phối hợp với Bảo Trư và Thần Mã!
Tần Vô Song phân công:
- Bảo Trư và Thần Mã, các ngươi vẫn là quân chủ lực, phụ trách thanh trừng chiến trường chính diện. Ba ngày, thời gian ba ngày, ta tin là các ngươi có thể cầm cự, ba ngày sau ta sẽ lại triệu hoán các ngươi trở về Phong ấn Đồ quyển, cung cấp linh lực cho các ngươi. Ba ngày, đủ để các ngươi làm được nhiều chuyện chứ?
Năm đại linh thú tinh thần phấn chấn, nhất tề đồng ý.
- Sau khi trời tối, chúng ta bắt đầu hành động!

Mặt trời dần dần xuống biến mất phía đằng Tây, dưới chân núi Hầu Vương Sơn vẫn còn khoảng gần hai trăm tán tu. Những người này vẫn chưa lựa chọn được nên tiến hay nên lùi. Quay đầu bỏ đi thì không cam tâm, mà tiếp tục tiến lên thì lại không đủ gan. Ai cũng hy vọng người khác sẽ đi trước làm lá chắn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Những tán tu này Đông một nhóm, Tây một nhóm, nhóm nào đóng quân trong khu vực của nhóm ấy, đề phòng lẫn nhau, rõ ràng, bọn chúng chẳng ai tin ai.
Bóng đêm dần dần buông xuống, mây mù dày đặc, căn bản không nhìn thấy một vì sao nào khiến bóng đêm càng trở nên nặng nề.
Đột nhiên, một tiếng hét thất thanh vang lên phá tan màn đêm yên tĩnh, lều trại phía Tây Nam bỗng dưng bốc cháy đùng đùng. Sáu tán tu trong đó đã biến thành hỏa nhân, dùng cách nào cũng không thể dập tắt được hỏa thế.
Sáu người lao ra khỏi lều trại, lăn lộn trên mặt đất. Nhưng dù bọn chúng lăn lộn thế nào thì đi đến đâu cũng vẫn là một biển lửa. Không những không thể dập tắt được lửa trên người mà ngược lại còn khiến cây cỏ trên mặt đất cũng bốc cháy theo. Hỏa thế chẳng khác gì một con hỏa long, vươn dài ra khắp nơi. Một khi đã bùng cháy thì lều trại bốn phía cũng bốc cháy theo, lúc đó khó lòng ngăn chặn được hỏa thế.
- Ngăn bọn họ lại, ngăn bọn họ lại!
Những tán tu cường giả phản ứng nhanh bắt đầu cảnh giác.
- Ngăn lại! Giết hết bọn chúng! Nhanh!
Đòn công kích từ bốn phương tám hướng đồng thời tập trung đến, đao quang kiếm ảnh, đẹp mắt vô cùng, giống như sao băng từ trên trời bay xuống.
Đao quang kiếm ảnh tập trung lại, băm nát sáu người kia thành trăm ngàn mảnh nhỏ. Sáu người đó bị giết rồi, hỏa thế cũng không còn tiếp tục lan ra nữa.
Trong lúc mọi người còn chưa kịp định thần thì mấy lều trại phía Bắc lại bất ngờ bốc cháy. Một lan sang hai, hai lan sang ba, lều trại tứ phía đồng loạt cháy hừng hực.
Biến cố bất ngờ này khiến đột ngũ tán tu trở nên hỗn loạn.
- Có người cố ý phóng hỏa!
- Đúng vậy, là ai độc ác vậy? Bắt lấy hung thủ!
Những tiếng hô không ngừng vang lên, màn đêm trở nên hỗn loạn, nhưng người ta chỉ nghe thấy những tiếng la hét mà căn bản không tìm ra một bóng người.
Cho đến tận nửa đêm, hỏa thế mới hoàn toàn bị dập tắt, những cường giả trong đám tán tu đã bắt đầu ý thức được có điều bất ổn, bắt đầu chủ động phá vỡ sự e ngại ban đầu, tụ nhau lại bàn bạc đối sách.
Rất nhanh, bọn chúng đã tìm ra được tám nhân vật thủ lĩnh đầu não.
Trong lúc tám nhân vật thủ lĩnh đầu não đang tập trung thương nghị thì hư không đột nhiên truyền đến một giọng cười lạnh lẽo âm hiểm.
- Đám ngươi ngu ngốc kia, sao không ngoan ngoãn ở lại Hiên Viên Khâu, tự mò đến đây tìm cái chết. Không lẽ các ngươi không biết, Cấm địa của Thần và các quốc gia nhân loại từ xưa đến nay nước sông không phạm nước giếng sao? Nói cho ngươi biết, còn tiếp tục đi về phía Nam là sẽ đến thẳng cửa địa ngục đấy. Nếu không sợ chết thì cứ việc xông lên.
Lời cảnh báo âm sâm như u hồn du đãng trong đêm, hư hư thực thực, còn có cảm giác mơ hồ bất định rất khó nắm bắt.
Tám thủ lĩnh đầu não quay sang nhìn nhau, từ ánh mắt có chúng có thể thấy rõ nỗi khiếp sợ.
- Tiết tiên sinh, ngài xem tu vi của giọng nói này ra sao?
Ánh mắt của mọi người cùng dồn về phía một người đàn ông mặc trang phục đỏ thắm. Toàn thân người này giống như một ngọn đuốc khổng lồ đang bừng bừng bốc cháy.
Người này là tán tu cường giả nổi tiếng ở Hành Sơn Phủ, bản thân có thực lực Động Hư Cảnh cường giả, là người có danh vọng cao nhất trong số tám người và cũng có uy tín nhất trong giới tán tu.
Tiết tiên sinh áo đỏ dùng một giọng khàn khàn nói:
- Giọng nói này có thể ngưng có thể tán, tu vi chắc chắn phải là cấp bậc Động Hư Cảnh.
- Động Hư Cảnh?
Mọi người không khỏi hoang mang. Tiết tiên sinh lắc đầu nói:
- Cũng chưa chắc đã là Động Hư Cảnh, nếu như là một Động Hư Cảnh thì căn bản đã không thể tạo ra thanh thế lớn như vậy. Các ngươi vẫn còn nhớ hai thi thể treo ở đây chứ? Đó là thi thể của Khổng Đại! Khổng Đại thì chắc nhiều người trong giới tán tu Bài Sơn Phủ còn biết rõ hơn ta nhiều! Một Động Hư Cảnh cường giả như Khổng Đại mà còn bị giết chết, treo xác ở đây thì chứng minh sức chiến đấu cường đại của kẻ thù còn vượt qua cả cấp bậc Động Hư Cảnh! Nếu không, cục diện sao lại trở nên thế này, càng không nói chuyện vô hình trung…
Lời vẫn chưa nói hết thì bên ngoài lại vang lên một tràng cười lớn:
- Đám tạp chủng các ngươi nghe rõ đây, bắt đầu từ lúc này, mỗi người trong số các ngươi đều có thể mất mạng bất cứ lúc nào mà không hề hay biết. Nguyên tắc của bọn ta là, kẻ nào muốn đi qua Chi Tế Sơn này thì chỉ có duy nhất một con đường chết. Kẻ nào từ bỏ quay về, kẻ đó sẽ được tha mạng. Còn nếu vẫn ngoan cố lưu lại đây thì các ngươi phải xem lại vận khí của mình. Cứ nửa canh giờ bọn ta lại động thủ một lần!
Tiết tiên sinh mặt mày tái mét, lẩm bẩm nói:
- Nghe thấy chưa? Lại một người khác. Lại là một Động Hư Cảnh.
Trong lúc mọi người còn đang nhìn nhau thì một giọng nói lười biếng lại vang lên:
- Này, chúng ta cùng cược với nhau đi, từ giờ đến lúc trời sáng, ai trong số chúng ta sẽ giết được nhiều tạp ngư nhất!
Rồi đột nhiên, một tán tu phía Bắc bỗng kêu lên thảm thiết, hai tay ôm mặt, kêu lên từng hồi đau đớn. Âm thanh này, chẳng khác gì những câu thần chú của địa ngục, kích thích mạnh vào thần kinh của đám tán tu.
Người ta nhìn thấy từng mảng thịt lớn cứ liên tiếp rơi ra từ hai chân của tán tu đang khóc. Hình dáng thập phần quỷ dị như từng miếng thịt được cắt ra từ cái đùi đã quay chín.
Người này kêu lên mấy tiếng hức hức rồi đột nhiên túm chặt lấy cổ như đang bị nghẹn cái gì trong đó, nuốt không trôi. Rồi hắn bắt đầu lăn lộn trên mặt đất, thất khiếu bắt đầu chảy máu, còn hai bàn tay lúc nãy nắm lấy yết hầu thì bây giờ đang túm liên tục vào không khí như buốn nắm lấy cái gì đó. Giãy giụa một hồi, toàn thân người này bắt đầu thẳng đuột, trực tiếp nằm im trên mặt đất, rõ ràng là đã đứt hơi.
Nhìn khung cảnh quỷ dị trước mắt, rồi lại liên tưởng đến những xác chết bị đầu độc bên Hầu Vương Sơn, đám tán tu bắt đầu cảm thấy toàn thân ớn lạnh