Còn kẻ đang đứng giữa đại sảnh là Hắc Báo thì nhìn thần thái của La Đĩnh với vẻ hững hờ. Khóe mắt hàm chứa một tia cười xảo trá mà không phải ai cũng nhìn ra được. Những chuyện này, không cần phải nghi ngờ, đều là sự sắp đặt xảo diệu của Hắc Báo. La Đĩnh đã không coi Hắc Báo như con người thì Hắc Báo cũng không cần phải nhớ tới mối quan hệ cũ mà ra mặt van xin cho La Đĩnh. Hắc Báo hắn bây giờ chỉ trung thành với một chủ nhân, đó là Tần Vô Song! Và điều bây giờ hắn muốn làm, là kéo La Đĩnh ra khỏi chỗ tối mà vẫn không để bại lộ bản thân. Chỉ cần La Đĩnh bị lộ diện thì tiến trình của cả sự việc sẽ thay đổi hoàn toàn. Kế sách này thập phần độc địa, vừa có thể lôi La Đĩnh ra, vừa rũ sạch được quan hệ của hắn với La Đĩnh, khiến La Đĩnh bị bán đứng mà không biết sự tình tại sao lại bại lộ. La Đĩnh bây giờ cầm chắc cái chết. Hai ngày trước, những tán tu này vừa mới nói về những tin đồn liên quan đến chuyện La Đĩnh hãm hại Tần Vô Song, bây giờ, khi tin đồn đã lên tới đỉnh điểm thì La Đĩnh lại hiện thân khiến lời đồn thập phần có vẻ đáng tin. Quả nhiên, La Đĩnh giận đến mức nghiến răng ken két, nhưng lại không tiện thể hiện, cố nén cơn giận, trợn mắt nhìn tên tán tu kỳ lạ: - Ngươi nhận nhầm người thì phải. Nguồn: http://truyenfull.vn La Đĩnh cũng không phải kẻ ngốc, hắn biết lúc này mà nổi giận đùng đùng thì càng khiến mọi người nghi ngờ nên giả vờ hồ đồ, định đối phó cho qua. Nào ngờ người kia vẫn tiếp tục dai dẳng như đã biết trước La Đĩnh không dám thô bạo, một tay giữ chặt La Đĩnh, hào hứng nói: - Sao có thể nhìn nhầm được? Ta tuyệt đối không nhìn nhầm! La Đĩnh công tử, ngài quên rồi sao? Hai năm trước, trong cuộc tụ hội thanh niên tài tuấn ở Sư Vương Phủ, ngài không chỉ nổi bật mà còn giành được rất nhiều giải thưởng oai vũ, lúc đó, khiến đám tán tu chúng tôi rất ngưỡng mộ. Chuyện người này nói đương nhiên là sự thật. Đại hội hai năm trước ở Hiên Viên Khâu cũng có chút vang động, mặc dù đại bộ phận tán tu đều vô duyên bàng quan. Nhưng qua miệng người này đúng là khiến người ta liên tưởng lại. La Đĩnh lòng dạ nặng nề: - Chẳng lẽ thằng nhãi này quen mình thật? Rồi liếc mắt về phía sau, hiển nhiên hy vọng Hắc Báo đứng ra giải vây. Hắc Báo thích thú bước lại gần, giả vờ đẩy người kia: - Bằng hữu, ngươi nhận nhầm người rồi. Người này nhìn thấy Hắc Báo hét lên một tiếng còn to hơn, bật cười: - Nhận nhầm người? Ha ha, nếu như ta nhận nhầm người thì ta sẽ móc mắt mình đưa cho các ngươi! Hai năm trước, không phải ngươi cũng có mặt bên cạnh La Đĩnh công tử sao? Ngươi là thủ hạ của ngài ấy. Ta nhớ rõ lắm! Lời này vừa nói ra, những người có mặt ồ lên thích thú. Một người còn có thể nhầm, chứ hai người sao nhận nhầm được? Hắc Báo quẫn bách nhìn La Đĩnh, La Đĩnh đẩy người kia ra, hung hăng nói: - Lần sau nhìn người rõ một chút. Người nọ vẫn líu lo không ngớt, tranh biện: - Ta đã nhìn rất rõ mà. La Đĩnh không biết người này cố ý hay đầu óc có vấn đề. Trong thời điểm mấu chốt này, chỉ cần là người bình thường sẽ biết hắn không muốn để lộ thân phận. Nhưng cái tên này cứ cố tranh luận, một chút cũng không chịu hiểu. La Đĩnh nổi sát cơ, tiến lên một bước, định lặng lẽ giết chết người này. Hắc Báo đứng bên cạnh quan sát, thấy khí thế của La Đĩnh, biết hắn muốn phát tác. Hắn tìm người đến diễn trò nên đương nhiên không muốn diễn viên của mình thiệt mạng, lập tức xông lên chặn trước, hung hăng đẩy người này: - Cút sang một bên, nói ngươi nhận nhầm rồi còn huyên thuyên cái gì. Cút càng xa càng tốt! Người này bị đẩy lăn lông lốc vào góc đại sảnh, bám tường đứng lên, vừa đi vừa nói to: - Đệ tử thế gia mà to à? Không phải chỉ là xuất thân tốt hơn người ta sao? Dựa vào đâu mà đòi ức hiếp người khác? Lão tử mắt mù nên mới sùng bái một ngụy quân tử như ngươi. Ta phỉ nhổ vào! Lúc này, bốn phía đại sảnh nhất thời trở nên ồn ào, rõ ràng mọi người đều cảm thấy bất mãn với hành vi ức hiếp người của La Đĩnh, có người lạnh lùng nói: - Xem ra tin đồn mấy hôm nay không phải không chút đáng tin. Đệ tử thế gia chạy đến nơi heo hút này làm gì? Người này vừa mở miệng, bên cạnh lập tức có người tán đồng: - Đúng vậy, thiếu gia của La Thiên Đạo Trường, cao cao tại thượng, chạy đến đây ở cùng một chỗ với đám tán tu nghèo kiết xác chúng ta, còn không dám gặp ai, chuyện này nhất định có ẩn tình. Rồi một kẻ tính tình nóng nảy đấm xuống bàn cái rầm: - Mẹ nó, nếu như tên họ Tần đó không có bảo vật Thần đạo mà đúng là do người ta dựng lên thì dù có là đệ tử thế gia, lão tử cũng quyết sống chết với hắn! - Không phải vậy sao? Rõ ràng là muốn lừa chúng ta vào chỗ chết mà. Hai huynh đệ của ta đều thiệt mạng ở Chi Tế Sơn. Món nợ này, ta nhất định phải tính! Cả đại sảnh ngươi một câu, ta một câu, tính châm chích thập phần mạnh. Lúc này, đột nhiên có người nói: - Họ La kia, nếu như đúng là đệ tử của La Thiên Đạo Trường mà không dám thừa nhận thì là cẩu tạp chủng, làm mất mặt La Thiên Đạo Trường! Là nam nhân thì đừng giấu giấu giếm giếm. Nếu như ngươi không phải là La Đĩnh thì là ai? Đến từ Phủ nào? Là tu luyện giả lãnh địa nào? Nói ra nhất định có người phải quen biết ngươi chứ! Nếu như không thể nói ra, vậy thì ngươi chính là La Đĩnh. Nếu là La Đĩnh, lại không thừa nhận thân phận là vì lý do gì? Những lời nói của những người này vô cùng rõ ràng, từng bước từng bước ép La Đĩnh vào đường cùng. Hắc Báo nghe những giọng nói này, biết ngay đây là đám linh thú bên cạnh Tần Vô Song. La Đĩnh tu vi mặc dù rất cao, nhưng gặp phải cục diện này, nhất thời cũng không biết nên làm gì, đứng im một chỗ, chỉ lạnh lùng nhìn toàn sảnh, trong lòng thì đã bắt đầu nghĩ cách rút lui. - Sao, không nói được à? Lại một tên nữa lãnh thanh lãnh khí nói: - Có phải có tật giật mình không? Các anh em, có ai ở đây có huynh đệ chết trên đường đi các quốc gia nhân loại không? Có ai có bạn bè bị giết chết ở Chi Tế Sơn không? Nếu như có thì hãy đứng lên! Dùng sự đoàn kết của chúng ta để nói với bọn chúng rằng, giới tán tu chúng ta không dễ dàng bị lừa gạt như vậy! - Đúng, nhất định phải có một lời giải thích! - Nói mau, ngươi là ai! Có phải La Đĩnh không? Đám tán tu này buồn bực lâu nay, trong lòng đương nhiên cũng tích tụ một luồng lệ khí, bây giờ mới tìm được chỗ phát tiết. Lại mới biết được mọi cố gắng mà họ bỏ ra rất có khả năng đến từ một âm mưu lừa gạt, biến bọn chúng thành những con dao để đối phó với các quốc gia nhân loại! Nghĩ đến đây, phổi của đám tán tu như muốn nổ tung, nhất là những tán tu có thân bằng hảo hữu thiệt mạng lần này lại càng giận hơn. La Đĩnh cũng lửa giận phun trào, đến tận bây giờ hắn vẫn chưa hiểu nổi bản thân sao lại xui xẻo đến vậy! Có thể nói là kỳ lạ vô cùng. Một cách kỳ lạ, kế hoạch của hắn bị người ta phát hiện, một cách kỳ lạ, Chi Tế Sơn xuất hiện thế lực cường đại ngăn cản tán tu quá cảnh, một cách kỳ lạ, Mộ Dung Nhạn xuất hiện ở Thiết Mộc Châu Thành rồi lại đột nhiên biến mất. Một cách kỳ lạ, thân phận lại bị người ta nhận ra! La Đĩnh cơ hồ giận đến hộc máu, nhưng hắn biết là, trước sự giận dữ của đám đông, cho dù hắn có là đệ tử của La Thiên Đạo Trường, cho dù thực lực của hắn siêu quần, lại có con át chủ bài thì chuyện hôm nay căn bản không thể giải quyết bằng vũ lực. Hắn lập tức cười nhạt, ra sức phủ nhận: - Đúng là một lũ điên, thiếu gia ta không có thời gian chơi với các ngươi. Nói đoạn, đi thẳng ra ngoài đại sảnh, trong đám tán tu ấy, không có kẻ nào đủ khả năng giữ hắn lại. Nhưng La Đĩnh đi rồi, sự hoài nghi của bọn họ càng được xác thực. Tất cả cùng đồng loạt kêu lên: - Có tật giật mình, hắn chạy rồi! - Đê tiện, đệ tử thế gia quả nhiên chẳng có kẻ nào tốt! Quá đê tiện! - Sử dụng tán tu chúng ta như vũ khí để đối phó với Tần Vô Song của các quốc gia nhân loại! Loại người này vị hôn thê bỏ cũng đáng, đáng kiếp hắn cả đời không lấy được vợ! Ngôn ngữ chua ngoa ngày giống như những gáo nước lạnh không ngừng tạt đến. Hắc Báo nhìn La Đĩnh rời đi, đương nhiên không dám lưu lại, cũng bước nhanh theo La Đĩnh ra ngoài. La Đĩnh thấy Hắc Báo đi theo, giận dữ nói: - Ngươi lưu lại đó, chưa xóa được dấu vết thì đừng quay lại La Thiên Đạo Trường. Hắc Báo giả bộ nói: - Thiếu gia, sự tình phát triển đến mức này, người muốn thuộc hạ xóa dấu vết thế nào? Lỗ hổng đã bị đâm thủng, muốn đắp thế nào cũng không đắp nổi! - Vậy ngươi tự cầu nguyện cho mình đi! La Đĩnh cười nhạt một tiếng rồi tiến lên phía trước với tốc độ nhanh như gió, đầu cũng không ngoái lại. Hắc Báo theo sát phía sau, hét lớn: - Thiếu gia, người nói vậy là có ý gì? - Ý gì? Ngươi tự đoán xem! La Đĩnh cười lạnh: - Là ngươi làm việc không tốt nên đương nhiên hậu quả cũng phải do ngươi gánh chịu. Ta chưa từng rời khỏi La Thiên Đạo Trường, chuyện này đương nhiên chẳng liên quan gì đến ta. Ha ha ha… Hắc Báo nghĩ thầm, tên tiểu tử này quả nhiên qua cầu rút ván, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn tinh thần rũ sạch tội bản thân rồi đẩy hắn ra gánh trách nhiệm! - Ngươi bất nhân, ta bất nghĩa! Khóe mắt Hắc Báo lóe lên một tia sát cơ: - La Đĩnh, cái này là do ngươi ép ta. Ngươi nghĩ là lén lút quay về La Thiên Đạo Trường là có thể rũ sạch tội cho bản thân sao? La Đĩnh thản nhiên nói: - Ta có thể tạo ra một trăm bằng chứng, bảo những người trong Đạo Trường làm chứng cho ta. Ta chưa từng rời khỏi La Thiên Đạo Trường. Được chưa? Hắc Báo cười nhạt mấy tiếng, truyền âm nói: - Thật đáng tiếc, e là ngươi ngay cả cơ hội quay về La Thiên Đạo Trường cũng không còn nữa rồi! La Đĩnh, nếu như ngươi bỏ mạng trên đường thì La Thiên Đạo Trường sao còn có thể tạo bằng chứng cho ngươi? La Đĩnh hơi giật mình, những vẫn bật cười: - Hắc Báo, chỉ dựa vào chút thực lực của ngươi mà cũng định sát chủ sao? Ha ha ha, ngươi cứ ở đó mà nằm mơ đi! Lúc này, La Đĩnh đã ra khỏi Thiết Mộc Châu Thành. Hắc Báo vẫn theo sát phía sau, không hề có ý định bỏ qua cho La Đĩnh. La Đĩnh cảnh cáo nói: - Hắc Báo, nếu như cứ tiếp tục đi theo ta, ta sẵn sàng giết chết ngươi đấy. Hắc Báo lạnh lùng nói: - Vậy ngươi thử xem sao. La Đĩnh biết khu vực này địa hình rất không có lợi. Nếu như ở đây động thủ giết Hắc Báo e rằng sẽ kinh động đến đám tán tu, lúc đó, hắn có muốn rũ tội cũng không rũ được. Nhất định phải tìm một nơi thần không hay quỷ không biết, thủ tiêu Hắc Báo sau đó đổ toàn bộ trách nhiệm lên người Hắc Báo. Trong những thời điểm quyết định, La Đĩnh thường rất kiên quyết và tàn nhẫn!