Khí Trùng Tinh Hà

Chương 648: Ba điều trói buộc của Thiên Đế



Mộng Huyễn Thiên Trì, ở phía Tây của Đại lục Thiên Huyền, từ Hiên Viên Khâu đi qua, đường xá cũng là thập phần xa xôi. Tần Vô Song tính toán một chút, đi Mộng Huyễn Thiên Trì, có thể gần một năm, thậm chí thời gian lâu hơn.
Cho nên, Tần Vô Song phải chuẩn bị tốt rất nhiều thứ. Đầu tiên, hắn thông báo cho Hắc Báo cùng Ứng Long ở Hành Sơn Phủ cùng Bài Sơn Phủ.
Hai người này, là cơ sở ngầm hắn bố trí tại hai địa phương đó. Nếu các tông môn Hiên Viên Khâu bên này có bất kỳ biến động nhỏ gì, định xâm lấn vào các quốc gia nhân loại, bọn họ ngay lập tức sẽ thông qua tin tức tình báo các địa phương, phát hiện ra bất cứ động tĩnh nào.
Tần Vô Song an bài cơ sở ngầm này ở đó, có thể tùy thời thông báo cho thế lực tông môn cùng thế lực gia tộc ở các quốc gia nhân loại thoái lui, tiến nhập vào Vô Tận Đông Hải để trốn tránh.
Tám môn Thiên Đế Sơn, kẻ nào cũng trong số các thế lực được mời của Côn Lôn Tiên Tông. Mỗi một môn đều có đãi ngộ giống nhau, là sáu danh ngạch, không nhiều không ít. Ngay cả Thiên Đế Môn Tân gia cũng không ngoại lệ.
Về phần Thiên Phạt Sơn Trang cùng Lôi Đình Tông, ở trong tám môn Thiên Đế Sơn, thuộc loại thực lực bậc trung, cũng không phải là thực lực siêu quần, nhưng cũng không phải thực lực thất thế.
Bởi vì hành động lần này, liên quan đến Đồ Đằng Tộc, thế cho nên tám môn Thiên Đế Sơn trước khi xuất phát, liền triệu tập tất cả mọi người lại ở Thiên Đế Môn.
Thiên Đế Môn Tân gia bên này, Thiên Đế tuy rằng cũng rất muốn tham gia vào sự kiện vạn năm mới có một lần kia, nhưng nhìn trên góc độ đại cục, thân làm Thiên Đế, cũng không tiện trong việc rời khỏi Thiên Đế Sơn.
Cho nên Thiên Đế bệ hạ không thể tự mình hành động, phải ở lại Thiên Đế Sơn duy trì đại cục.
Mà nhân vật số hai bên phía Tân gia, cũng là Ngự đệ Thân vương của Thiên Đế, Tân Thiên Thần, chính là lãnh đội của Thiên Đế Môn lần này.
Còn năm tên đệ tử tuổi trẻ còn lại, tự nhiên là có tên của con trai Thiên Đế, Tân Vô Kỵ.
Sự coi trọng của Tần Vô Song đối với Thiên Đế Môn, hiển nhiên vượt qua sự tôn trọng đối với Lôi Đình Tông cùng Thiên Phạt Sơn Trang. Tần Vô Song là kẻ thông minh, tiến vào Thiên Đế Sơn đã hơn một năm, đã đối với thế cục thập phần hiểu biết. Hắn biết, trên danh nghĩa, Tần gia là cùng Lôi Đình Tông và Thiên Phạt Sơn Trang đấu sinh đấu tử. Nhưng mà sự thật cho dù thế lực hai nhà này có kết hợp lại, căn bản không có khả năng đem Tần gia mà tiêu diệt.
Một khi đã không có cái thực lực này, vì cái gì mà hai nhà này còn dám công nhiên cùng Tần gia đối kháng? Không hề nghi vấn, sau lưng chuyện này khẳng định là còn tồn tại chỗ dựa xúi bẩy thế lực hai nhà này.
Tuy rằng thế lực sau lưng đích thực không có kẻ nào dám tới bóc trần, nhưng lịch sử tám môn Thiên Đế Sơn truyền thừa xuống cũng đều là thị thị phi phi, tự nhiên trong lòng đôi bên đều là biết rõ ràng.
Kẻ ủng hộ sau lưng, rất có thể chính là đương nhiệm Thiên Đế Môn, Tân gia!
Thiên Đế Tân Thiên Vấn, vẫn như trước ngồi trên vị trí Thiên Đế của hắn, cao cao tại thượng, với thái độ nhìn người từ trên xuống, nhìn quét toàn trường một vòng, cười nói:
- Tốt lắm, ta có thể nhìn ra được, các môn các tông của các ngươi đều là phái ra những kẻ tinh anh nhất. Các ngươi tôn trọng sự kiện này khiến trẫm cảm thấy thập phần vui mừng.
Tất cả mọi người biết Thiên Đế bệ hạ muốn nói tuyệt đối không chỉ có mấy cái này, cũng không vội mà mở miệng bày tỏ thái độ.
Quả nhiên Thiên Đế bệ hạ tạm dừng một lát, lại nói tiếp:
- Đường đi lần này xa xôi, trách nhiệm trọng đại. Trẫm đề ra cho các ngươi ba điều hiến pháp tạm thời.
Ba điều hiến pháp tạm thời? Trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, Thiên Đế bệ hạ chính là muốn ngăn chặn bất kỳ điều ngoài ý muốn nào xuất hiện.
- Thứ nhất, bất kể các ngươi ở Thiên Đế Sơn có ân oán gì, rời khỏi Thiên Đế Sơn, tới Côn Lôn Tiên Tông, đều phải gác cái ân oán đó qua một bên cho trẫm. Ở trên đường đi, không được dây dưa dính dáng bất kỳ một ân oán gì, công kích trả thù nhau.
Dụng ý của điều này đã thực minh xác, ý tứ cũng rất rõ ràng. Chính là không thể xảy ra nội chiến, cho dù ở Thiên Đế Sơn không đội trời chung, thì ra ngoài cũng phải giữ thể diện chung.
- Thứ hai, mỗi môn mỗi phái, chỉ có thể phái sáu người đi, không được mang theo người nhà, đồng bạn, cùng với Linh thú Khế ước. Đương nhiên, Linh thú Phong ấn không được tính vào đây.
Tần Vô Song trong lòng nhất động, một cái hạn chế này của Thiên Đế, khiến cho Bao Bao cùng Cô Đơn bọn họ muốn cùng hành tẩu cũng là không thể, mà Nhạn nhi cũng không thể đi theo.
Thiên Đế hiện tại là tồn tại cao nhất của Thiên Đế Sơn, hắn kim khẩu nói ra, Tần Vô Song mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ, chỉ có thể âm thầm thở dài.
- Thứ ba, các tông các môn, cùng nhau xuất phát. Không được tự tiện hành động. Sau khi tham gia đại hội, có thể chia nhau rời đi, không hề hạn chế.
Điều thứ ba này, không hề nghi vấn chính là bên trong ẩn chứa một chút ý tứ. Phải bảo đảm trước khi tham gia Vạn Pháp Triều Tông Hội, các tông các môn là tuyệt đối an toàn. Còn việc sau đó thì thế nào cũng được. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tần Vô Song nghe điều này, nhìn nhìn lại khuôn mặt không hề có cảm xúc của Thiên Đế bệ hạ, không hiểu sao trong lòng có một loại cảm giác cổ quái.
Thiên Đế đưa ra xong ba điều hiến pháp này, mỉm cười liếc mắt nhìn quét toàn trường một lượt, thản nhiên nói:
- Ba điều này, chư vị không có ý kiến gì chứ?
Hắn cái gì cũng đã nói hết rồi, người khác muốn có ý kiến cũng mở miệng không được.
Tần Vô Song cười thầm, đột nhiên cảm giác được một đạo ánh mắt, xẹt qua trên cơ thể mình. Từ hướng ánh mắt đó mà xét, luồng ánh mắt này rõ ràng là đến từ gia tộc Vân gia bên kia.
Tần Vô Song vừa rồi một mực lưu ý Thiên Đế Môn, phát hiện có kẻ bên phía Vân gia chăm chú nhìn mình, Tần Vô Song không khỏi kinh ngạc.
Kẻ đang chăm chú nhìn hắn, khóe miệng mang theo mấy phần mỉm cười nhàn nhạt, không ngờ lại chính là Vân Tuyết Trần!
Chỉ có điều cách ăn mặc của Vân Tuyết Trần lúc này, so với đạo cốt tiên phong lần trước cũng không giống nhau, càng nề nếp hơn, càng trang nghiêm một chút. Tần Vô Song trong lòng kinh ngạc, nhưng vẻ mặt bên ngoài lại vẫn ung dung thản nhiên.
Bởi vì hắn nhìn ra, trong ánh mắt Vân Tuyết Trần tiền bối, rõ ràng mang theo một loại ám chỉ bảo hắn không cần lộ ra. Tần Vô Song không phải kẻ ngu dốt, biết tại tình huống ở đây, cùng Vân Tuyết Trần tiền bối nhận quen biết, tuyệt đối là một việc khiến kẻ khác hiềm nghi.
Với sự mẫn cảm của Thiên Đế Môn, chưa biết chừng sẽ nghĩ lầm Vân gia cùng Tần gia có cái ước định bí mật gì đó, gây bất lợi cho Thiên Đế Môn.
Yến Quy Nam của Thiên Phạt Sơn Trang hiển nhiên là có ý nịnh nọt a dua, cười nói:
- Bệ hạ, tám môn Thiên Đế Sơn, duy chỉ có mệnh lệnh của bệ hạ là nhất. Tự nhiên là không ai có ý kiến phản đối gì. Hơn nữa ba điều hiến pháp này của bệ hạ, cũng là vì mọi người mà thôi.
Thiên Đế cười cười:
- Trẫm tuy là Thiên Đế, thống lĩnh hai đạo tu luyện giả và thế tục của Hiên Viên Khâu. Nhưng nói cho cùng, vẫn là vì Hiên Viên Đồ Đằng Tộc mà tận lực. Đây cũng là ý tứ của Hiên Viên Đồ Đằng Tộc. Dù sao Côn Lôn Tiên Tông là Đồ Đằng Tộc, chúng ta không thể đánh mất thể diện của Hiên Viên Tộc được.
Đem chuyện Đồ Đằng Tộc ra bàn, mọi người tự nhiên liền càng thêm không còn gì để nói.
- Người của Hiên Viên Đồ Đằng Tộc, hôm nay đã xuất phát rồi. Chúng ta tám môn Thiên Đế Sơn, ba ngày sau xuất phát. Không được chậm trễ.
Ba điều hiến pháp, đối với Tần gia mà nói, nhìn qua thì là có lợi. Ít nhất Tần gia trước mắt không cần lo lắng Thiên Phạt Sơn Trang cùng Lôi Đình Tông giở trò quái quỷ gì.
Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, Thiên Đế bệ hạ càng làm như thế, người của Tần gia càng nghĩ thấy có điều mập mờ bất ổn.
Nghĩ tới ba điều hiến pháp, đối với việc trở về không có hạn chế gì, cũng có nghĩa là, tham gia xong Vạn Pháp Triều Tông Hội rồi, trên đường về, có ân oán gì, cũng có thể tranh thủ giải quyết. Cẩn thận phân tích, đó kỳ thật chính là khích lệ cổ vũ tranh đấu cá nhân a!
Có điều hiến pháp thứ hai, Mộ Dung Nhạn cố nhiên đi không được, Bao Bao cùng Cô Đơn trên danh nghĩa là Linh thú Khế ước, cũng là không thể cùng đi.
Tần Vô Song đi vào khách xá, tìm được bọn Bao Bao cùng Mộ Dung Nhạn, đem nguyên nhân nói lại một lần. Mộ Dung Nhạn nghe xong, trong lòng có chút mất mát buồn rầu, nhưng nàng chung quy hiểu biết tổng thể, ngược lại an ủi Tần Vô Song:
- Tần đại ca, huynh đừng lo lắng, Nhạn nhi sẽ không so đo đâu. Huynh yên tâm đi Mộng Huyễn Thiên Trì, Nhạn nhi sẽ ở trong khách xá chờ huynh trở về.
Bao Bao nhiều ít có chút buồn bực:
- Lão Đại, chúng ta không thể đi sao chứ? Thực làm cho người ta bực mình quá đi.
Tần Vô Song cười nói:
- Không được đi cũng tốt, ngươi cùng Cô Đơn đoạn thời gian này ở khách xá trong vùng này tu luyện, thuận tiện phụ trách chăm sóc Nhạn nhi một chút.
Bao Bao nghe Tần Vô Song nói như vậy, chuyển buồn thành vui, cười nói:
- Lão Đại, ngươi yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ tốt Mộ Dung tỷ tỷ.
Tiểu Trúc lại cười hì hì nói:
- Tiểu hầu nhi, ngươi đến lúc đó đừng có để tiểu thư nhà ta bảo hộ ngươi nha!
Bao Bao hoan hỉ tự đắc nói:
- Ai nói vậy? Hừ? Bổn Hầu Vương giờ đã là Động Hư Cảnh cường giả. Ta muốn tranh thủ, đợi trước khi Lão Đại trở về, sẽ tiến vào Hư Võ Đại viên mãn, ha ha ha!
Tần Vô Song thở dài:
- Bao Bao, không được tham công liều lĩnh, chuyện tu luyện, từng bước từng bước tới. Dù sao ngươi có huyết mạch của Thái cổ Thần vượn, không cần hấp tấp nóng vội. Hết thảy vẫn là nước lên thuyền dâng là được.
Bao Bao khẩu khí như đã có sự tính toán trước.
- Lão Đại, yên tâm đi. Chỉ là ngươi nhớ đi sớm về sớm a. Cũng đừng làm cho Mộ Dung tỷ tỷ chúng ta đợi lâu.
Mộ Dung Nhạn cười nhẹ một tiếng, cũng không trách cứ.
Ngược lại là Tiểu Trúc liếc mắt nhìn Bao Bao, đi tới, nhéo tai Bao Bao nói:
- Hai kẻ các ngươi, mau theo bổn cô nương đi ra ngoài.
- Làm chi làm chi, Tiểu Trúc tỷ tỷ, quân tử động khẩu bất động thủ a!
Bao Bao thấy đau, miệng không ngừng van xin, cước bộ thì lại ngoan ngoãn theo sát Tiểu Trúc đi ra ngoài.
Cô Đơn đột nhiên nghĩ thấy bản thân mình đứng ở trong này có chút dư thừa, nhìn nhìn Tần Vô Song cùng Mộ Dung Nhạn, lại nhìn nhìn Tiểu Trúc quay đầu lại nháy nháy mắt với hắn, giật mình hiểu ra, cười ngây ngô một tiếng:
- Cái này… Ta cũng đi ra ngoài một chút!
Lập tức, trong phòng liền chỉ còn lại Mộ Dung Nhạn cùng Tần Vô Song hai người.
Tần Vô Song nhẹ nhàng tiến lên từng bước, nắm lấy đôi tay mềm mại ngọc ngà của Mộ Dung Nhạn:
- Nhạn nhi, nàng không trách ta đi chứ?
- Tần đại ca? Ta sao phải trách cứ huynh?
Mộ Dung Nhạn chớp chớp mắt, hàng lông mi xinh đẹp nhảy múa.
- Ta vốn có thể lựa chọn không đi.
Mộ Dung Nhạn vươn tay đến, hai ngón tay cùng tới, chặn trên môi của Tần Vô Song, lắc lắc đầu:
- Tần đại ca, huynh không được nói như vậy. Nam nhi chí tại tứ phương. Nhạn nhi sao có thể trở thành sự hạn chế của huynh được?
Tần Vô Song rất cảm động, hiểu ý cười, gật gật đầu:
- Nhạn nhi, ta từng nghe qua một câu… Chuyện tình cảm nếu như là chuyện lâu dài, lại há quan tâm đến chuyện sớm tối cùng nhau? Có phải là đạo lý này không?
Tần Vô Song nhất thời nghĩ tới một câu mà tiền nhân nói, lại khiến cho ánh mắt Mộ Dung Nhạn lóng lánh niềm vui, không ngừng đọc hai câu này, rất say mê:
- Tần đại ca, là ai nói vậy, nói thật hay quá.
Tần Vô Song ngẩn người, lúc này mới nhớ ra, đây là một câu trong Thước Kiều Tiên của Tần Quan thời Tống, kiệt tác truyền ngàn đời của kiếp trước.
Kinh ngạc ngẩn ngơ, trong khóe miệng mỉm cười có chút cổ quái:
- Người này cũng họ Tần, cùng xuất ra từ cùng một tông với ta. Ha ha ha.
- Là tổ tiên Tần gia huynh sao?
Mộ Dung Nhạn lại tưởng thật.
Tần Vô Song vốn là một sự nói dối có thiện ý, lại không ngờ rằng Mộ Dung Nhạn lại tin tưởng như thế, chỉ có thể cười khổ nói:
- Cũng không tính là tổ tiên, nhưng mà thơ từ hắn làm rất hay. Hai câu này, chỉ là bút pháp điểm mắt vẽ rồng cuối cùng mà thôi.
Mộ Dung Nhạn rất tò mò, vội hỏi toàn bài, Tần Vô Song chỉ có thể đem toàn bài đọc ra một lần, cũng may Tần Vô Song kiếp trước tốt xấu gì cũng là một nghiên cứu sinh, cũng không phải là kém cỏi trong chuyện học vấn, cũng nhớ đọc một lượt ra.
Nghe tới "Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số", Mộ Dung Nhạn trong lòng chấn động, nhất thời nghe đến nỗi ngây người