Đặc biệt là Tân Vô Kỵ, gần hai mươi ngày trời mà không thể rút ngắn được khoảng cách với Tần Vô Song khiến hắn có cảm giác thất bại nặng nề. Hơn nữa Truy Tông Phù cũng chỉ duy trì được sự chính xác khoảng bảy ngày, qua thời hạn đó là ngày càng yếu đi. Đến nay, Truy Tông Phù đã mất hết tác dụng, Tân Vô Kỵ có thể nói là hoàn toàn mất dấu mục tiêu. Đây là thất bại lớn nhất kể từ khi Tân Vô Kỵ xuất đạo đến nay, cũng là sự thất bại mà hắn chưa từng nghĩ đến. Trong mười mấy ngày này, tâm thái của hắn cũng có một chút thay đổi. - Nay Truy Tông Phù đã hết tác dụng, muốn đuổi được Tần Vô Song trừ phi gặp may, nếu không, với sức ta lúc này là không thể. Trừ phi ta lên cảnh giới Thần đạo, với thực lực Thần đạo, truy sát Tần Vô Song chắc chắn được. Nhưng mà… Cảnh giới Thần đạo, không phải Tân Vô Kỵ hắn muốn là được. Không phải Tân Vô Kỵ không đủ thiên phú, cũng không phải không có tư cách mà là cảnh giới Thần đạo cần một kỳ ngộ, một xung kích đột phá. Mà Tân Vô Kỵ hắn, tuy là Thông Huyền Cảnh đỉnh phong nhưng lúc này vẫn chưa đạt được điểm xung kích đột phá đó. Tân Vô Kỵ dù có tự tin hơn nữa thì cũng biết không thể xung kích cảnh giới Thần đạo trong mấy ngày. Tính một cách lạc quan cũng phải cần một đến ba năm. - Cũng may, Tần Vô Song chưa phải Kỳ Diệu Huyền Cảnh thì không thể dùng Thần Đạo Quả. Dù có dùng thì cũng chẳng có tác dụng. Tân Vô Kỵ thấy vui vì điều đó. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn chẳng nghĩ ra được sách lược nào hay. Muốn giết Tần Vô Song đoạt lại Thần Đạo Quả là chuyện không thể! Dù không muốn nhưng Tân Vô Kỵ không thể không thừa nhận điều đó. - Có lẽ ta nên nghĩ theo hướng khác. Tân Vô Kỵ bỗng nhướng mày: - Đúng rồi, Vạn Hoa Cốc là địa bàn của Nga Mi Đạo Trường. Chuyện này từ đầu chí cuối đều là trò của Nga Mi Đạo Trường bày ra để cung cấp thức ăn cho con Thần thú. Cũng có nghĩa là trong Vạn Hoa Cốc này nhất định có đệ tử Nga Mi Đạo Trường! Tân Vô Kỵ suy đoán như vậy, bỗng mắt sáng lên, một mưu kế không được lỗi lạc nhưng vô cùng độc ác xuất hiện trong đầu, ánh mắt lộ ra vẻ cười hung tàn: - Đúng vậy, ta nên làm như thế! Nghĩ đến đây, Tân Vô Kỵ đứng dậy. Muốn theo dấu Tần Vô Song rất khó, nhưng theo dấu đệ tử Nga Mi Đạo Trường thì chỉ cần Tân Vô Kỵ hắn muốn là sẽ rất dễ. Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tân Vô Kỵ, ngày thứ hai Tân Vô Kỵ đã phát hiện ra bóng dáng của nữ đệ tử Nga Mi Đạo Trường. Tân Vô Kỵ không vội ra mặt mà âm thầm đi theo sau nữ đệ tử đó. Tân Vô Kỵ rất tự tin, theo sau nữ đệ tử đó hắn căn bản không lo sẽ bị lộ diện. Sau nửa ngày theo dõi, Tân Vô Kỵ dần hiểu ra, nữ tu luyện giả Nga Mi Đạo Trường ở Vạn Hoa Cốc đã hình thành một mạng lưới tình báo. Mà người họ đang tìm lại chính là Tân Vô Kỵ hắn! Điều này khiến Tân Vô Kỵ không thể ngờ được, nhưng dù sao hắn cũng là kẻ lợi hại, biết được điều đó nhưng không hề sợ hãi mà ngược lại có nhiều tự tin hơn. Theo sự điều tra của mình, hắn biết người chủ trì đại cục của Nga Mi Đạo Trường là Đại sư tỷ Nhược Bình Tiên Tử. - Xem ra phải tìm được Đại sư tỷ này thì mới ổn! Tân Vô Kỵ đã nắm bắt được một số quy luật của Nga Mi Đạo Trường. Quả nhiên, chiều ngày hôm sau, hắn đã phát hiện được nơi đặt chân của Nhược Bình Tiên Tử. Lúc này tâm trạng Nhược Bình Tiên Tử cũng chẳng tốt đẹp gì, chỉ còn hơn hai mươi ngày nữa là đến Vạn Pháp Triều Tông Hội rồi. Nếu không tìm được Thần Đạo Quả về thì trước mặt Chưởng môn nhân, Đại sư tỷ cô đây sao mà ngẩng đầu lên được? Mấy vị Chưởng môn nhân sao có thể đưa cô đi tham gia Vạn Pháp Triều Tông Hội? Vì thế tâm trạng cô ngày càng xấu đi, chỉ hận không thể san bằng Vạn Hoa Cốc, đào ba thước đất lên tìm người. Mười mấy ngày nay những đệ tử Nga Mi Đạo Trường phái đi ai nấy cũng dốc toàn lực nhưng vẫn không tìm được chút manh mối gì. Nỗi oán hận của Nhược Bình Tiên Tử với Thủy Nhược Lan cũng tăng lên theo từng ngày. Cô vẫn luôn cảm thấy nha đầu Thủy Nhược Lan này không thể nào lại không biết gì về tên đạo tặc trộm Thần Đạo Quả. Muốn phá vỡ cấm chế quanh thạch đài thì phải gây ra một chấn động lớn, phía dưới vực đó sao có thể không biết? Nếu Thủy Nhược Lan khởi động cấm chế mạnh nhất thì Thần Đạo Quả sao có thể mất được? Vì thế, càng nghĩ, Nhược Bình Tiên Tử càng cảm thấy Thủy Nhược Lan đang giở trò với mình. Thiên phú của Thủy Nhược Lan và sự sủng ái của Chưởng môn nhân với cô ta đều đã cho thấy Thủy Nhược Lan không cần Thần Đạo Quả cũng có thể tăng cấp lên cảnh giới Thần đạo. Nhưng còn Nhược Bình Tiên Tử, luận thiên phú, luận căn cốt, luận sự sủng ái nhận được đều không thể so sánh được với Thủy Nhược Lan. Vì thế cô rất bức thiết cần có Thần Đạo Quả để sớm ngày xung kích cảnh giới Thần đạo. Nhược Bình Tiên Tử cho rằng Thủy Nhược Lan không muốn để cô lên cảnh giới Thần đạo, đây là Thủy Nhược Lan nhằm vào Đại sư tỷ là cô, đây là thủ đoạn cạnh tranh bỉ ổi. - Thủy Nhược Lan à Thủy Nhược Lan, ngươi cậy được Chưởng môn nhân sủng ái, vô pháp vô thiên, mặc kệ cho đạo tặc lấy mất Thần Đạo Quả. Trước mặt Chưởng môn nhân ta nhất định phải tố cáo ngươi. Đúng lúc nộ hỏa Nhược Bình Tiên Tử đang bốc ngùn ngụt, từ đám cây trước mặt bỗng vang lên tiếng cười nhẹ. - Nhược Bình Tiên Tử, vì chuyện gì mà tức giận thế? - Ai? Nhược Bình Tiên Tử thất sắc, có kẻ ở ngay trước mặt mà cô lại không phát giác ra? Hắn là ai mà lợi hại như vậy? Phải biết là, có thể khiến một Động Huyền Cảnh đỉnh phong cường giả như cô không phát giác được gì, thực lực của đối phương phải cao hơn cô ta. - Nhược Bình Tiên Tử, tiểu sinh nghe nói mười mấy ngày nay Tiên Tử đang cử người đi tìm ta. Mãi đến hôm nay ta mới biết Tiên Tử ở đây, nên mới đến đây để gặp mặt. - Ngươi… Nhược Bình Tiên Tử thấy mắt hoa lên, một bóng người vụt qua xuất hiện dưới một cái cây phía trước mặt. Kẻ đó mặc áo trắng như tuyết, phong độ ngời ngời, giữa hai hàng lông mày là bá khí nhưng không quá uy hiếp, khiến người ta dễ nảy sinh thiện cảm. - Tân Vô Kỵ bái kiến Tiên Tử. Tân Vô Kỵ hơi cung tay, mỉm cười đầy phong độ. - Ngươi là Tân Vô Kỵ? Nhược Bình Tiên Tử đặt tay lên chuôi kiếm. - Tiên Tử không cần phải hoảng sợ. Vô Kỵ không hề có ác ý, tin là Tiên Tử cũng nhìn ra được. Tân Vô Kỵ lùi ra sau hai bước. - Tân Vô Kỵ, ngươi thật sự là Tân Vô Kỵ? Nhược Bình Tiên Tử chau mày quan sát Tân Vô Kỵ. Không thể không nói phong độ và thực lực của người này khiến Nhược Bình Tiên Tử phải thầm run lên. Một công tử phong độ ngời ngời thế này có tìm cả Mộng Huyễn Thiên Trì cũng không được. Tân Vô Kỵ dường như có một thứ khí chất chinh phục trời sinh, hắn mỉm cười nói: - Có ai muốn giả mạo Vô Kỵ chứ? Có ai giả mạo được chứ? Tiên Tử, tại hạ chính là Tân Vô Kỵ. - Thôi được, ta tin ngươi là Tân Vô Kỵ. Nhược Bình Tiên Tử cười khổ: - Nhưng ngươi đã biết bọn ta đang tìm ngươi thì chắc cũng biết tại sao bọn ta lại tìm chứ? Tân Vô Kỵ cười: - Không phải Tiên Tử muốn biến Vô Kỵ thành điểm tâm cho Thần thú chứ? Việc tàn nhẫn như vậy, Tiên Tử nhẫn tâm sao? Thấy dáng vẻ phong độ của Tân Vô Kỵ, Nhược Bình Tiên Tử đã có thiện cảm từ tận đáy lòng, bảo Thần thú ăn mất Tân Vô Kỵ thì nhất thời đúng là không thể chấp nhận được. Nhược Bình Tiên Tử cười duyên dáng: - Tân Vô Kỵ, ngươi đã biết chắc ta không nhẫn tâm đúng không? Được rồi, ta hỏi ngươi, Thần Đạo Quả bị trộm, theo tình báo chỉ có Tân Vô Kỵ ngươi là có thực lực và khả năng làm nhất. Nếu là ngươi trộm, chỉ cần giao ra, ta đảm bảo không động đến ngươi. Tân Vô Kỵ cười, nét mặt vô tội: - Tiên Tử, ta lại mong mình là kẻ đã trộm Thần Đạo Quả đi, như thế thì giờ ta có thể dâng Thần Đạo Quả lên lấy lòng Tiên Tử. Nhưng đáng tiếc là đã có kẻ nhanh tay hơn mất rồi. Tiên Tử nói xem có đáng ghét không? - Ồ? Nhược Bình Tiên Tử đảo mắt, cười: - Tân Vô Kỵ, không phải ngươi nghĩ cô nương ta đây dễ lừa đấy chứ? - Nếu Vô Kỵ có nửa lời giả dối, nguyện chôn thân trong bụng Thần thú. Tân Vô Kỵ nghiêm nghị nói: - Vô Kỵ đến tìm Tiên Tử thật ra là vì muốn thông báo một tin tình báo để đổi lấy một nụ cười của Tiên Tử. Nhược Bình Tiên Tử khẽ cười: - Được rồi, ta cười rồi, ngươi đã thành công! Tân Vô Kỵ cười nói: - Vô Kỵ đã thỏa lòng, được nhìn thấy nụ cười của Tiên Tử, chuyến đi Vạn Hoa Cốc lần này đã không uổng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Không thể không nói bình thường Tân Vô Kỵ có vẻ thản nhiên, nhưng đến lúc cần giở thủ đoạn thì vô cùng là thành thạo. Nhược Bình Tiên Tử tuy là Đại đệ tử Nga Mi Đạo Trường, hiểu nhiều biết rộng, nhưng nói đến lão luyện thì chưa thể so được với Tân Vô Kỵ. Được Tân Vô Kỵ nói ngọt mấy câu mà Nhược Bình Tiên Tử suýt mất luôn đạo tâm. - Thôi được rồi, Tân Vô Kỵ, ngươi đừng dẻo miệng nữa. Nếu ngươi thật sự có lòng đem tin tình báo đến thì ta hỏi ngươi, rốt cuộc kẻ nào đã trộm Thần Đạo Quả? Tân Vô Kỵ khẽ cười, tiến lên vài bước. Nhược Bình Tiên Tử thấy hắn tiến lên vội nói: - Ngươi làm gì? Tân Vô Kỵ cười không nói gì, đến bên cạnh Nhược Bình Tiên Tử thuận tay hái một bông hoa màu hồng: - Tiên Tử, Vô Kỵ mượn hoa dâng Phật, xin Tiên Tử hãy nhận lấy, rồi để Vô Kỵ từ từ nói. Nhược Bình Tiên Tử cảm nhận những lời nói nhẹ nhàng của Tân Vô Kỵ, cảm nhận khí tức nam nhân mà hắn tỏa ra, hơi thở lập tức trở nên gấp gáp. Không thể không nói, kẻ này tuy có phần cường thế, ranh mãnh, nhưng chút cảm giác xấu đó lại khiến Nhược Bình Tiên Tử cảm thấy hơi thích. Mặt thoáng ửng hồng, Nhược Bình Tiên Tử lườm Tân Vô Kỵ: - Nếu đã tặng người ta hoa thì sao không cài cho bản Tiên Tử? Tân Vô Kỵ cười ha ha: - Nếu vậy thì Vô Kỵ cung kính không bằng vâng lệnh. Tân Vô Kỵ hành động như vậy đương nhiên có ý đồ của hắn, nếu không, với tính cách của hắn đâu có lãng phí tâm sức để lấy lòng Nhược Bình Tiên Tử?