Tần Thái Trùng là người đứng đầu bao năm nay trong Tần gia, thực lực đúng là rất khả quan, tuy còn hơi kém Tân Vô Kỵ nhưng nói thế nào cũng là Kỳ Diệu Huyền Cảnh cường giả, cộng với sức chiến đấu mạnh mẽ, khi đã vào trạng thái chiến đấu thì sẽ bộc phát thực lực khiến người ta phải kinh ngạc. Vì thế, dù là Tân Vô Kỵ kiêu ngạo cũng không thể không coi Tần Thái Trùng là sự uy hiếp tiềm tại lớn nhất trong tám môn Thiên Đế Sơn. Chỉ là, Tần Thái Trùng có ưu điểm là sức chiến đấu chính diện mạnh mẽ, nhưng nhược điểm của hắn lại chính vì ưu điểm kia quá nổi bật mà khiến mặt tính kế của hắn hơi kém. Tên Tiêu Lục đã tính từ trước cả rồi. Tần Thái Trùng chặn được hai lần công kích đó nhưng lần thứ ba lại đánh tới ngay. Cây cối bốn phía dường như bỗng nhiên di động về phía Tần Thái Trùng. Tần Thái Trùng nghĩ: - Đây là yêu thuật gì vậy? Có điều Tần Thái Trùng cuối cùng vẫn là người đại khí lẫm liệt, vung kiếm lên hét lớn: - Tránh ra cho ta! Vô số đạo kiếm quang bay ra, như phong ma gầm rú, như nộ long gào thét, ánh sáng xanh lam tỏa ra, cây cối không ngừng đứt thành từng đoạn. Trong những đám cây cối đó, thân hình Tiêu Lục ẩn trong một cành cây, tay cầm con dao găm đang phát ra thứ ánh sáng xanh lục âm u. - Đi! Những sợi dây leo như những con rắn độc trườn về phía Tần Thái Trùng, con dao găm được Tiêu Lục vung lên biến thành hình dạng một sợi dây leo hòa vào trong đám dây kia, không hề có gì khác biệt. Xung quanh Tần Thái Trùng ngày càng nhiều dây leo bao phủ hơn, sợi dây mà con dao găm hóa thành kia đang nhằm thẳng mé sườn, nơi hắn khó phòng ngự nhất. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Tần Thái Trùng không hề biết trong đám dây leo này lại ẩn giấu một thứ có thể lấy đi tính mạng của hắn. Tiêu Lục cười, hắn sao có thể không nhìn ra, Tần Thái Trùng căn bản không thể không nhìn ra được đòn này của hắn chứ đừng nói là tránh! - Hắc hắc… cái gì? Nụ cười trên khóe miệng Tiêu Lục còn chưa mở rộng thì bỗng mắt hắn trừng lên, một đạo lưu quang màu vàng đất bắn ra từ trong không trung đến mé sườn Tần Thái Trùng. Choang! Tiếng va chạm giòn tan, con dao găm màu xanh lục đó chạm phải thứ ánh sáng màu vàng kia và cả hai biến về nguyên hình. Dao găm vẫn là dao găm, Thần đạo Hộ Thuẫn biến trở về Thần đạo Hộ Thuẫn. - Thái Trùng sư huynh, nắm chặt lấy cây roi! Tần Vô Song hét lên, một tay giơ ra bắt lấy Thần đạo Hộ Thuẫn đang bật trở lại, một tay vung cây roi Nộ Giao Chi Hồn về phía Tần Thái Trùng. - Vô Song sư đệ? Tần Thái Trùng thấy Tần Vô Song, không nghĩ nhiều lập tức bắt lấy cây roi, nhún chân nhảy ra khỏi vòng vây. Tần Vô Song bay ngược lại rơi xuống trước mặt Tần Thái Trùng, ánh mắt trừng trừng nhìn một cái cây đại thụ, lạnh lùng nói: - Ám toán người khác, ra đi được rồi đấy! Tần Thái Trùng nhìn về hướng đó, hét lớn: - Đồ thất phu, có dám giao chiến trực diện với ta? Vừa nói hắn chém liền ba nhát kiếm tạo nên hình lưỡi kiếm khổng lồ tấn công về phía cái cây. Ám toán Tần Thái Trùng, Tiêu Lục gần như đã nghĩ hắn đã thành công, không ngờ lại xảy ra bất ngờ này, vội vàng dùng độn thuật Mộc thuộc tính chạy trốn về phía xa. Tần Thái Trùng nhấc chân định đuổi theo thì Tần Vô Song giữ lại: - Sư huynh đừng vội! Tần Vô Song còn chưa dứt lời thì từ phía xa đã vang lên tiếng kêu thảm thiết, giọng nói của Tiêu Lục bỗng nhiên trở nên đau đớn vô cùng: - Ngươi… ngươi ám toán ta? Một giọng nói lạnh lùng vang lên: - Không muốn chết thì lập tức khởi động Ngọc bài Truyền tống mà cút đi. Trong vòng mười hai canh giờ mà không có thuốc giải của bản môn thì ngươi chết chắc! Tiêu Lục kêu lên: - Ta đâu biết ngươi từ tông môn nào? Người đó hừ một tiếng: - Muốn moi tin hả? Ngươi ra ngoài sẽ có đồng môn nhìn thấy thương thế của ngươi, có cút không? Tiêu Lục hối hận vô ngần nhưng chẳng thế làm gì, nếu không phải mình âm mưu đối phó Tần Thái Trùng thì đâu có bị thế này? Nói đến dùng độc thì Tiêu Lục hắn sợ ai chứ? Nhưng bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ lại ở đằng sau. Hắn nhằm vào Tần Thái Trùng, nhưng không ngờ mình cũng bị kẻ khác nhằm vào. Ở đây ai cũng là đối thủ của nhau, người ta đâu có đảm bảo nhất định sẽ không động thủ với Tiêu Lục hắn? Vì thế, người đầu tiên bị loại ở hòn đảo thứ bảy lại là Tiêu Lục với sở trường dùng độc phục kích! Tần Thái Trùng ngẩn người nhìn về phía xa, Tần Vô Song truyền âm nói: - Đại sư huynh, chúng ta đi thôi! Tần Thái Trùng gật đầu rồi nhanh chóng đi theo Tần Vô Song. - Vô Song sư đệ, đợi đã! Tần Thái Trùng thấy Tần Vô Song đi hơi loạn, thấy lạ gọi Tần Vô Song lại. - Thái Trùng sư huynh, sao vậy? Tần Vô Song dừng bước. - Chúng ta đi đâu đây? Tần Thái Trùng không hiểu: - Hơn nữa, đi loạn lên như vậy rất dễ bị mai phục ám toán. Tần Vô Song mỉm cười: - Đại sư huynh hãy tin đệ. Đi cùng đệ đảm bảo không bị phục kích. - Ồ? Tần Thái Trùng cười: - Vô Song sư đệ sao có thể khẳng định như vậy? - Đại sư huynh, nếu đệ không chắc chắn thì sao có thể tìm được huynh? Tần Vô Song cũng cười: - Yên tâm đi, trừ Tiêu Lục rời khỏi đây ra, giờ còn có mười một người, người gần nhất cách chúng ta cũng đến năm trăm dặm. Ở đây tuyệt đối an toàn. Đương nhiên không tính đến những nhân tố không an toàn trên đảo. Tần Thái Trùng thấy hắn nói rất chắc chắn, gãi gãi mũi cười khổ: - Vô Song sư đệ, vừa rồi nhờ có đệ nếu không ngu huynh đã là người đầu tiên bị loại rồi. - Đại sư huynh, quy tắc chính là như vậy, các đồng môn có thể liên kết, đây chính là ưu thế của chúng ta, nói gì đến nhờ hay không nhờ! Tần Thái Trùng cười: - Cũng đúng, Vô Song, lần này chỉ có hai ta là đồng môn, có lợi nhưng cũng có hại. Ta thấy Tiêu Lục nhằm vào ta như vậy, những người khác có lẽ cũng có thỏa thuận ngầm như vậy. Chắc chắn họ sẽ không cho để ưu thế của Tần gia quá rõ ràng. Tần Vô Song nhếch môi cười: - Đấy là chuyện thường tình, nhưng Đại sư huynh, trên hòn đảo nay chưa biết ai là người đi săn, ai là con mồi đâu. Tần Thái Trùng nhướng mày, vui vẻ nói: - Lẽ nào Vô Song sư đệ có cách gì? Khóe môi Tần Vô Song khẽ nhếch lên, cười ung dung tự tin: - Đại sư huynh, nếu cả hai huynh đệ ta đã vào trận quyết chiến này, bất luận thế nào chúng ta cũng phải dốc toàn lực! Mục tiêu của đệ là cả hai ta cùng vào bốn hạng đầu. Nếu có thể thì giành lấy Quán quân! Trong mắt Tần Thái Trùng lóe lên ánh sáng khát vọng cạnh tranh. - Vô Song sư đệ, cụ thể làm thế nào? Tần Thái Trùng xúc động hỏi. Tần Vô Song cười thần bí: - Tạm thời chúng ta không làm gì cả để họ tự tàn sát lẫn nhau. Xem xem sau hòn đảo thứ bảy thì có mấy người ở lại! - Không làm gì cả? Tần Thái Trùng không hiểu: - Nếu muốn là người đi săn thì tại sao lại chẳng làm gì cả? Lẽ nào đợi chúng đến săn chúng ta sao? - Đại sư huynh, chúng không thể tiếp cận ta được đâu! Tần Vô Song nói chắc chắn: - Kẻ đi săn chân chính, ra tay phút cuối! Chúng ta không săn đối thủ mà là săn chức Quán quân! Ánh mắt Tần Vô Song ngập tràn sự tự tin. Không sai, chính là chức Quán quân! Hai trái Thần Đạo Quả, một bộ Thần đạo chiến y, một kiện vũ khí Thần đạo! Hơn nữa hắn còn phải trợ giúp Thái Trùng sư huynh vào bốn hạng đầu, phải phát huy tối đa ưu thế của việc liên thủ, đưa Thái Trùng sư huynh không những vào được bốn hạng đầu mà còn phải giành được vị trí một cách huy hoàng! Chiến thuật của Tần Vô Song nói trắng ra là tọa sơn quan hổ đấu, ngư ông đắc lợi. Đương nhiên, tiền đề đảm bảo cho Tần Vô Song thực hiện chiến thuật này chính là Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn. Nếu không có bảo vật thần kỳ này thì Tần Vô Song không thể nào ung dung tọa sơn quan hổ đấu được. Nếu không nắm chắc vị trí của đối thủ thì căn bản không thể biết được tiếp theo sẽ có nguy cơ gì. Đối thủ đến được vòng này ai cũng tuyệt kỹ đầy mình. Kẻ địch trong tối, mình ngoài sáng, bị đánh lén thì không thể đảm bảo sẽ được bình an. Vì vậy Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn vô cùng quan trọng. Không thể không nói rằng chiến thuật của Tần Vô Song vô cùng sáng suốt, cũng rất thực dụng. Ban đầu Tần Thái Trùng còn thấy không hiểu nhưng qua mười, mười lăm ngày thì Tần Thái Trùng phát hiện Vô Song sư đệ quả nhiên là đáng kinh ngạc! Liên tiếp có người bị loại còn họ thì vẫn bình an vô sự, dường như chiến cuộc chẳng có liên quan gì với họ vậy. Ba mươi ngày trôi qua, cuộc chiến ở hòn đảo thứ bảy cũng kết thúc. Cửa ải này tuy khốc liệt, tuy đầy toan tính nhưng cũng chỉ có bốn người bị loại, và đều là do đối thủ cạnh tranh nhau mà loại. Cũng có nghĩa là không có tuyển thủ nào bị loại là vì những nguy hiểm trên hòn đảo. Mười người, chỉ còn đúng mười người! Cũng có nghĩa là mười người đến hòn đảo thứ tám chính là mười người được phần thưởng. Dù là thứ tự thế nào thì mười người này đều được thưởng! Trong danh sách mười người vẫn có hai người đến từ Tần gia, đương nhiên điều này trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi của tất cả mọi người. Trong cuộc chiến tiếp theo, ưu thế hai người cùng một tông môn quả thực là quá lớn. Giờ đã có những người suy đoán, liệu Tần gia có thể giành Quán quân và Á quân hay không? Những lời bàn tán đó tuy chưa thật sự sôi nổi nhưng cũng đã nhen nhóm. Có điều những tông môn có tuyệt thế thiên tài chân chính thì không cho là vậy. Họ rất có lòng tin vào môn hạ của mình, họ đều cảm thấy chức Quán quân chắc chắn thuộc về tông môn của họ!
Ở một nơi nào đó, năm đại Đồ Đằng cường giả đang thảo luận về ngày hội này. Chưởng môn Tuyết Thiền lên tiếng: - Hiên Viên đạo hữu, Tần gia Thiên Đế Sơn thật khiến người ta kinh ngạc! Tần Vô Song rốt cuộc là sao, hắn từ đâu ra vậy? Những người này đúng là không rõ về lai lịch của Tần Vô Song, dù gì thì thời gian Tần Vô Song xuất đạo cũng quá ngắn! Một cường giả khác cảm thán: - Điều đáng sợ nhất là từ đầu đến cuối Tần Vô Song không hề ra tay, dường như hắn chẳng có liên quan gì đến chiến cuộc vậy. Bạt huynh, xem ra, chưa biết chừng Quán quân bị người của Hiên Viên Khâu đoạt mất thật đấy chứ! Hiên Viên Bạt cười: - Đừng nói vậy, Tần Vô Song cũng được, Tần Thái Trùng cũng được, tu vi của họ vẫn không thể so được với bốn thiên tài siêu tuyệt. Nói thật, Tân Vô Kỵ chết rồi ta thật sự cảm thấy bất ngờ. Vốn dĩ Tân Vô Kỵ cũng là một trong những người cạnh tranh Quán quân với bốn thiên tài siêu tuyệt. Chuyện đời thật khó đoán! Truyền Tống Trận khởi động đến hòn đảo thứ tám. Sau mỗi lần truyền tống, Tần Vô Song và Tần Thái Trùng đều tạm thời bị tách ra, đây cũng là khoảng thời gian mà sự liên kết của họ có khả năng xảy ra điều ngoài ý muốn nhất. Tần Vô Song lấy ra Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn, bắt đầu tìm vị trí của Tần Thái Trùng, đúng lúc đó thì sắc mặt của hắn bỗng nhiên thay đổi.