Năm đại Đồ Đằng quay sang nhìn nhau, cảm thấy tình huống này đã nằm ngoài khả năng dự đoán ban đầu của họ. Đồ Đằng cường giả của Huyền Minh Tộc sờ sờ mũi, quay sang nói với Chưởng môn Tuyết Thiền: - Chưởng môn Tuyết Thiền. Đây là Côn Lôn Tiên Tông. Bà nói xem, nên làm thế nào? Nếu như Tần Vô Song đó đã chết thật thì Quán quân phải xác định lại ư? Hay là cứ để trống? - Để trống? Chưởng môn Tuyết Thiền lắc lắc đầu: - Không thể để trống được, nếu để trống thì hai Thần Đạo Quả thuộc về ai? Năm đại thế lực Đồ Đằng chúng ta mỗi thế lực xuất một Thần Đạo Quả, trả lại cho ai đều không công bằng. Chỉ có thể thưởng cho những tuyển thủ tham gia thi đấu. Cùng lắm thì thay đổi lại một chút bảng xếp hạng. Người hạng nhì sẽ lên làm Quán quân, cứ như thế đẩy lên, người hạng sáu coi như hạng năm, hạng mười một coi hạng thứ mười. - Ha ha, vậy thật là may mắn bất ngờ cho người hạng năm rồi. Từ hạng năm lên hạng tư, có thể vô duyên vô cớ giành được một Thần Đạo Quả, thật là niềm vui bất ngờ! - Người hạng năm ban đầu là ai? - Là Lục Thanh Xuyên của Phi Hồng Đạo Trường thì phải? Chưởng môn Tuyết Thiền nói: - Lục Thanh Xuyên vốn dĩ cũng suýt vào được bốn vị trí đầu tiên. Chỉ có điều, ha ha, thời vận không tốt… Thế sự khó đoán. Tên Tần Vô Song đó lúc trước đại phát thần uy loại bỏ liên tục Chúc Vân Viêm và Lục Thanh Xuyên. Ai ngờ, đến cuối cùng hắn lại thiếu mất phúc duyên này. Hiên Viên Bạt của Hiên Viên Tộc từ nãy đến giờ không nói gì, bây giờ đột nhiên mở trừng mắt, hổ mục ánh lên một tia quang mang kỳ lạ, trầm giọng nói: - Chư vị, đây mới chỉ là giả thiết của chúng ta chứ chưa xác định. Tần Vô Song đó đã chết thật hay chưa, bây giờ bàn luận việc phân chia giải thưởng có phải là hơi sớm không? - Ài, Bạt huynh. Bọn ta đều biết trong lòng huynh cảm thấy không thoải mái. Nhưng nếu như Ngọc bài Truyền tống không bảo vệ tốt, bị Thần thú làm vỡ thì hắn chỉ có thể đợi cho đến thời gian giới hạn, cấm chế của đảo mở ra mới có thể ra được. Trong thời gian hai tháng bị Thần thú để ý, Tần Vô Song liệu có thể sinh tồn được không? Hiên Viên Bạt không để ý đến những lời châm chích đó, mà trợn mắt nhìn Lăng Thiên Chí, lạnh lùng nói: - Sao ngươi không nói sớm, đợi đến bây giờ mới nói? Lăng Thiên Chí dưới sự uy áp của Đồ Đằng cường giả nhất thời cảm thấy toàn thân như đang chịu một sức ép lớn, hơi thở đột nhiên trở nên dồn dập. Đồ Đằng cường giả của Huyền Minh Tộc lạnh lùng nói: - Bạt huynh, chú ý thân phận! Hiên Viên Bạt quay đầu trợn mắt nhìn cường giả Huyền Minh Tộc: - Ta chỉ hỏi hắn một câu thôi. Lăng Thiên Chí lắp lắp nói: - Ta… Lúc đó ta hơi hoảng loạn nên nhìn cũng không rõ, nên cũng không dám nói bậy. Đợi bao nhiêu ngày, thấy Tần Vô Song không xuất hiện mới cẩn thận nghĩ lại cảm thấy có thể đã xảy ra chuyện nên đi nói với phụ thân đại nhân. Sau đó… - Thật là một cái cớ tuyệt vời. Hiên Viên Bạt cười nhạt lòng thầm nghĩ, cái gì mà hoảng loạn chứ, chỉ e là hắn chỉ mong Tần Vô Song bị Thần thú tiêu diệt thật. Nếu hắn kể chuyện này ra ngay từ đầu thì Đồ Đằng cường giả nhất định sẽ can thiệp, như vậy Tần Vô Song không chết, Quán quân thuộc về ai là quá khó nói. Lăng Thắng nói với vẻ vô ý: - Khương Quỳ và khuyển tử ra cùng một lúc. Có lẽ hắn cũng nhìn thấy chuyện này. Chưởng môn Tuyết Thiền và những Đồ Đằng cường giả khác trao đổi với nhau một chút bằng ánh mắt rồi nói: - Ngao huynh, Quỳ Long Tộc do huynh quản. Huynh phụ trách triệu hoán hắn đến đây. "Ngao huynh" mà bọn họ vừa nói là cường giả của Tổ Long Tộc, thế lực Đồ Đằng ở Vô Tận Đông Hải. Cả Tổ Long Tộc đều họ Ngao và cũng chỉ có Tổ Long Tộc mới có tư cách mang họ Ngao. Họ Ngao là họ duy nhất của Đồ Đằng Tộc tại Vô Tận Đông Hải. Đồ Đằng cường giả họ Ngao thi triển thần thông, lấy ra một tấm Truyền Âm Phù, một lúc sau thủ lĩnh của Quỳ Long Tộc đã đưa Khương Quỳ đến. - Khương Quỳ, Lăng Thiên Chí nói lúc hai ngươi đi ra có nhìn thấy Ngọc bài Truyền tống của Tần Vô Song bị phá vỡ. Chuyện này có hay không? Cường giả họ Ngao hỏi. Khương Quỳ lắp bắp nói: - Đệ tử lúc đó có chút căng thẳng nên cũng không nhìn rõ. Chỉ thấy Tần Vô Song và con Thần thú quấn vào nhau nhưng hình như có vẻ rất vất vả, căn bản không thể phản kháng. Nếu như Lăng Thiên Chí nói nhìn thấy thì chắc là có chuyện đó. Lúc đó tầm nhìn của đệ tử không tốt nên cũng không nhìn rõ. Tên Khương Quỳ này còn giảo hoạt hơn Lăng Thiên Chí gấp nhiều lần, một câu giũ sạch sẽ toàn bộ trách nhiệm. Dù sao Lăng Thiên Chí cũng đã nói ra rồi, chỉ cần Khương Quỳ hắn bổ sung một câu, thôi thì vai người xấu cứ để cho Lăng Thiên Chí ngươi làm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Lăng Thiên Chí giận dữ nói: - Khương Quỳ, lúc đó vị trí của ngươi còn tốt hơn ta, không lẽ nào không nhìn thấy được. Khương Quỳ trầm sắc mặt: - Uy thế của Thần thú quá mạnh, mắt ta còn không mở nổi thì sao có thể thấy được? Phủ nhận, lại là phủ nhận. Hiên Viên Bạt cười nhạt nói: - Bây giờ thanh niên của Đại lục Thiên Huyền đều không có gan vậy sao? Xem ra xu thế của Đại lục Thiên Huyền là đời sau không bằng đời trước! Chưởng môn Tuyết Thiền than: - Bạt huynh, huynh đừng châm chích nữa. Tần Vô Song là người của Hiên Viên Khâu, huynh nói xem, tính sao bây giờ? Hiên Viên Bạt thản nhiên: - Ta nói rồi có được tính không? - Huynh nói, huynh nói. Lúc này cả bốn Đồ Đằng cường giả đều vui vẻ chấp nhận làm theo. Dù sao Tần Vô Song cơ bản chắc là cũng đã chết, nhường ông ta một chút để ông ta không còn gì để nói nữa. Hiên Viên Bạt gật gật đầu: - Vậy thì thế này, đợi cho hết thời gian giới hạn. Nếu như Tần Vô Song vẫn chưa ra thì ta sẽ vào đó xem sao. - Đợi đã, Bạt huynh, lúc nãy chúng ta vẫn chưa nói xong. Nếu như hắn chưa chết, huynh vào đón hắn ra thì vị trí Quán quân này sẽ tính thế nào? - Đương nhiên Quán quân thuộc về Tần Vô Song rồi. Hắn ở trong đó lâu hơn hai người. Chuyện đó không phải là giả đúng không? Hiên Viên Bạt không chịu nhượng bộ. Cường giả của Huyền Minh Tộc lắc lắc đầu: - Không đúng, hắn ở trong đó lâu nhất, chuyện này không sai nhưng hắn phải tự mình đi ra chứ kiên trì lâu nhất được cái gì chứ? Đồ Đằng cường gia họ Ngao của Vô Tận Đông Hải cũng nói: - Đúng vậy, trừ phi tự hắn đi ra! - Bằng không sao có thể trao vị trí Quán quân cho hắn được? Mọi người sẽ không phục đâu? Lăng Thiên Chí và Khương Quỳ thuộc về Cực Bắc Tuyết Vực và Vô Tận Đông Hải vì vậy Đồ Đằng cường giả của Huyền Minh Tộc và Tổ Long Tộc đương nhiên càng phải cẩn thận hơn. Nếu như Tần Vô không giành được Quán quân thì ngôi vị Quán quân rất có thể sẽ rơi vào tay thế lực của họ. Trong những thời điểm quan trọng như thế này, ai cũng là kẻ ích kỷ. Hiên Viên Bạt khó chịu quay sang nhìn Chưởng môn Tuyết Thiền. Chưởng môn Tuyết Thiền lắc lắc đầu: - Bạt huynh, mặc dù ta rất yêu quý Tần Vô Song nhưng không thể không nói, ngay cả Ngọc bài Truyền tống hắn cũng không bảo vệ được, nếu như tự hắn không tự đi ra, ngôi vị Quán quân này giao cho hắn, e là mọi người không phuc. Năm đại Đồ Đằng cường giả thì ba người đã bày tỏ thái độ rồi, Hiên Viên Bạt muốn nói gì cũng khó, giận dữ nói: - Vậy thì ta mặc kệ, nếu như Tần Vô Song còn sống thì ba vị trí đầu tiên vẫn giữ nguyên. Dù sao cũng chỉ có ba người bọn họ vào được hòn đảo thứ mười. Dù hắn có từ bỏ thì cũng chắc chắn nằm trong số ba người đầu tiên rồi. - Cái này thì ta không ý kiến gì. Ha ha, Cho hắn vị trí thứ ba, ta không ý kiến. Cường giả của Huyền Minh Tộc nói. Đồ Đằng cường giả họ Ngao cũng cười ha hả: - Hạng ba ta cũng không ý kiến gì. Chỉ cần không xâm phạm đến lợi ích của họ thì đương nhiên không cần phải nói. Hiên Viên Bạt lắc đầu chán nản. Năm đại thế lực Đồ Đằng kiềm hãm lẫn nhau, mâu thuẫn lẫn nhau, để chỗ trống cho bọn chúng luồn lách, mấy tên này không nắm chớp thời cơ mới lạ. Cũng trách bản thân Tần Vô Song, nếu có thể bảo vệ tốt Ngọc bài Truyền tống thì dù chỉ ra sau chúng có một giây cũng coi như chiến thắng! Quán quân Thí luyện. Với Hiên Viên Tộc thì không có lợi gì nhưng chí ít cũng đại diện cho đỉnh cao của Đại lục Thiên Huyền, đại diện cho vinh dự của Hiên Viên Khâu. Cho nên dù Hiên Viên Bạt không có cảm tình gì đối với Tần gia nhưng trong chuyện này cũng hy vọng Tần Vô Song có thể chiến thắng. Bọn họ không hề hay biết là trong lúc bọn họ còn đang bận rộn tính kế thì trong thời gian nửa tháng, Tần Vô Song đã làm được rất nhiều chuyện trên hòn đảo thứ mười!
Tần Vô Song mở mắt. Không gian dường như sáng rõ hơn rất nhiều. Cảm giác thoát thai hoán cốt khiến Tần Vô Song cảm thấy màu sắc đất trời như trở nên phong phú hơn. Kỳ Diệu Huyền Cảnh, cuối cùng cũng vượt qua cửa ải ấy rồi! Cuối cùng hắn cũng vào được Kỳ Diệu Huyền Cảnh trong truyền thuyết! Hư Võ Cảnh bây giờ đã trở thành lịch sử! Trong lòng Tần Vô Song bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp. Từ khi xuất đạo đến nay, mỗi bước đi đều vô cùng gian khổ mà lại rất may mắn. Hắn biết, với tuổi đời của hắn, phần lớn tán tu mới chỉ đang giãy dụa ở Linh Võ Cảnh. Thậm chí trong thế lực thế tục, những đệ tử đồng hương cùng hắn tham gia Võ đồng Thí luyện ở quận La Giang bây giờ mới đang xếp hàng ở Chân Võ Cảnh. Ngay cả Tiên Thiên Linh Võ Cảnh cũng chưa vào được! Vậy mà ở độ tuổi này Tần Vô Song đã vào được Kỳ Diệu Huyền Cảnh. Kỳ Diệu Huyền Cảnh là gì? Là con đường dẫn đến Thần đạo! Kỳ Diệu Huyền Cảnh chính là cây cầu nhất định phải qua nếu muốn đi đến Thần đạo. Bước lên được cây cầu này thì cảnh giới Thần đạo mới đáng kỳ vọng. Nếu như cả cây cầu này cũng không thể bước lên thì muốn nhìn trộm vào cảnh giới Thần đạo cũng không được. Thần thú bay vào nhẹ như một cơn gió, cười lớn nói: - Chàng trai trẻ, thật là đúng giờ. Ha ha, không tệ, quả không tệ. Xem ra thiên đạo tạo hóa, minh minh chi trung đúng là vẫn có chút đạo lý. Ngươi có thể giành được Thần Tú Cung đúng là có phúc duyên. Tốt lắm! Tần Vô Song thản nhiên nói: - Thần thú tiền bối, vậy bây giờ ta có thể lấy Xạ Nhật Tiễn được chưa? - Đương nhiên không thành vấn đề, nhưng ngươi phải chuẩn bị sẵn tinh thần. Cấm chế này là do Thần đạo cường giả bày ra. Với thực lực trước mắt của ngươi ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng. Thần thú cười híp mắt nhìn xung quanh: - Chậc chậc, sống ở nơi này mấy ngàn năm rồi, mặc dù là tù phạm nhưng bây giờ phải rời đi cũng có chút không nỡ. Ha ha ha. Hai mắt Tần Vô Song nheo lại thành một đường kẻ, nhìn chăm chú vào Xạ Nhật Tiễn trên tường, khởi động bộ pháp, song thủ phất lên. Từng đường khí kình không ngừng hướng về phía vách tường. Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Liên tiếp chín tiếng nổ lớn vang lên. Từng đường kim quang bắn ra khiến động huyệt nhất thời bừng sáng. Tần Vô Song có Thần đạo Hộ Thuẫn bảo vệ nên khẳng định không bị trọng thương bởi kim quang vừa rồi. Nhưng dù sao hắn vẫn cảm thấy cơ thể như đang lênh đênh giữa biển khơi mênh mông, bị vùi lấp trong những con sóng vô tận, không thể đứng vững. Cuối cùng, kim quang cũng tản ra, chín mũi Xạ Nhật Tiễn trôi bồng bềnh đến trước mặt Tần Vô Song với đầy đủ cảm xúc của một đứa con đi hoang được trở về nhà. Thần Tú Cung, Xạ Nhật Tiễn cuối cùng cũng được đoàn tụ!