Khí Trùng Tinh Hà

Chương 707: Thiên Tu Truy Vân Thú



- Ha ha, ha ha, ta tự do rồi. Ta tự do rồi!
Thần thú vô cùng hoan hỉ, không ngừng kêu lớn. Từng lớp khí vụ màu đen không ngừng phun ra từ những xúc tu của nó. Thần thú khoái trá nhìn khí vụ, hung hăng nói:
- Phong ấn chết tiệt, cấm chú chết tiệt, cuối cùng cũng rời khỏi cơ thể ta rồi, ha ha ha, tự do vạn tuế!
Tần Vô Song nhìn Thần thú có vẻ như sắp phát điên, không khỏi mỉm cười. Thì ra một Thần thú cường đại cũng có nỗi khổ không thể nói ra.
Thế giới này thật kỳ diệu, Thần đạo cường giả như Thần thú cũng không thể có được tự do. Những thường dân yếu như loài kiến thì đôi khi lại có thể sống đến già mà không hề phải lo lắng bệnh tật. Tạo hóa thật thần kỳ!
Thần thú rống lên điên cuồng như sắp phát điên. Cái đuôi phất lên, quét khắp bốn phía, oành, oành! Sơn thạch phi tiên, cả huyệt đạo dưới đất rung chuyển mãnh liệt.
Thần thú cười nói:
- Tiểu tử, đi, chúng ta đi!
Nói rồi, chẳng đợi Tần Vô Song trả lời, Thần thú vươn ra một xúc tu cuộn chặt lấy Tần Vô Song, thần quang đột nhiên lóe lên, biến mất giữa động huyệt.
Những tiếng nổ vang rền cứ xa dần xa dần bên tai Tần Vô Song.
Lên tới trên đảo, Thần thú vui vẻ, cười nói:
- Tần Vô Song đúng không? Cảm ơn ngươi, cám ơn ngươi đã khôi phục tự do cho ta.
Tần Vô Song bật cười khổ sở:
- Thần thú đại nhân, ta đến tận bây giờ vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đại nhân sao lại bị phong ấn ở đây?
Thần thú tâm trạng vui vẻ, cười nói:
- Nói ra thì dài dòng. Ta bị phong ấn ở đây chí ít cũng ba ngàn năm rồi. Lúc đó Kim Thiền mới chỉ là một Hóa Thần đạo cường giả nhưng đã rất lợi hại. Hắn đánh bại ta, phong ấn ta trên hòn đảo này, ép ta trở thành Thần thú thủ hộ cho hòn đảo, phục dịch một vạn năm. Ai ngờ, người kế nhiệm Thần Tú Cung lại đến sớm như vậy, khiến ta bớt phải phục dịch vài ngàn năm nữa. Ta thật sự phải cảm ơn ngươi!
Tần Vô Song lúc này mới biết đầu đuôi câu chuyện, thở dài nói:
- Tạo hóa thần kỳ, quả thực khiến người ta quá bất ngờ. Thần thú đại nhân, nói như vậy ngài có thể tự do rời Mộng Huyễn Thiên Trì rồi?
- Đương nhiên, ta có ngốc đâu? Cứ ở đây ngộ nhỡ bị bọn họ bắt lại, phong ấn ta lần nữa thì hỏng bét.
Tần Vô Song cười nói:
- Đâu thể suốt ngày phong ấn ngài?
Thần thú khổ sở nói:
- Đồ Đằng Tộc làm việc gì từ xưa đến nay không hề giảng đạo lý. Vậy ngươi nghĩ họ có thể giảng đạo lý với hai chúng ta không?
Từ khẩu khí của Thần thú, Tần Vô Song có thể nghe ra cảm giác e ngại của hắn đối với Đồ Đằng Tộc, không kìm được hỏi:
- Thần thú đại nhân, Đồ Đằng Tộc rốt cuộc mạnh cỡ nào?
- Mạnh cỡ nào? Cái này không dễ nói cho lắm. Tám môn Thiên Đế Sơn các ngươi mạnh nhất là ai?
Tần Vô Song nói:
- Thiên Đế của Thiên Đế Sơn, nghe nói là Hóa Thần đạo tám kiếp, sắp tới rất có thể sẽ đột phá.
- Hóa Thần đạo tám kiếp, sau khi đột phá chín kiếp thì cũng chỉ là Chân Thần đạo một kiếp, còn kém xa lắm! Chân Thần đạo của Đồ Đằng Tộc Côn Luân Tiên Tông có khoảng bốn năm người, Hóa Thần đạo ít nhất cũng phải có mười người, Ngưng Thần đạo số lượng mười hai người vẫn duy trì cố định!
Tần Vô Song nghe mà hoa mắt chóng mặt:
- Nhiều vậy sao?
Nói như vậy còn nhiều hơn tất cả Thần đạo cường giả của tám môn Thiên Đế Sơn cộng lại. Huống hồ Thần đạo cường giả của người ta còn là Chân Thần đạo!
- Ngươi không tin?
Thần thú nửa cười nửa không hỏi.
- Không phải không tin mà cảm thấy có chút bất ngờ. Đồ Đằng Tộc quả nhiên lợi hại. Không biết trong các Đồ Đằng Tộc có Thiên Thần đạo cường giả không?
Lúc trước Nhị Chưởng môn Tần Vân Nhiên đã từng nói, Đại lục Thiên Huyền mạnh nhất là Chân Thần đạo. Bởi vì đạt đến Thiên Thần đạo thì có thể thoát khỏi mọi quy tắc bó buộc của đại lục, Khí Trùng Tinh Hà!
- Thiên Thần đạo?
Thần thú thở dài một tiếng:
- Không phải không có, Thiên Thần đạo của Đại lục Thiên Huyền không phải không có!
- Vậy là có Thiên Thần đạo?
Tần Vô Song giật mình, tin tức này quả thật quá chấn động. Thần thú bối rối lắc đầu:
- Không rõ nữa, ta chỉ nói là có khả năng. Đương nhiên, những điều này ta chỉ là nghe Kim Thiền nói.
- Kim Thiền tiền bối không phải là kẻ thù của ngài sao? Sao lại nói cho ngài những chuyện này?
Thần thú bật cười khổ sở nói:
- Ai nói Kim Thiền là kẻ thù của ta? Ta đánh không lại hắn, bị hắn phong ấn là chuyện bình thường. Hắn không giết ta, không bắt ta thần phục hắn, ta rất cảm kích rồi. Trên thực tế, trước khi hắn rời Côn Lôn Tiên Tông, vẫn thường xuyên đến đây nói chuyện với ta. Thật đáng tiếc! Ta luôn bội phục hắn, thật đáng tiếc… Haizz…
Tần Vô Song cảm thấy cảnh giới tâm tình của mình vẫn chưa đủ, Thần đạo cường giả người ta với nhau, đánh thắng hay đánh bại thì cuối cùng vẫn chấp nhận một cách thoải mái.
- Tần Vô Song, ta nói cho ngươi biết, Kim Thiền là một thanh niên vô cùng nổi bật ở Đại lục Thiên Huyền. Ngay cả những Chưởng môn của Côn Lôn Tiên Tông bây giờ, hồi đó cũng không bằng được Kim Thiền. Chỉ tiếc là Kim Thiền không đủ phúc duyên, chết sớm như vậy. Haizz…
Tần Vô Song im lặng, nghĩ về phong thái của tiền bối cao nhân thật khiến người ta khâm phục, có thể khiến đối thủ thua mà tâm phục khẩu phục, không phải người bình thường nào cũng làm được.
- Được rồi, không phí lời nữa. Tần Vô Song, nếu ngươi còn không đi ra, bọn họ sẽ xử ngươi thua đấy. Ta phá hỏng Ngọc bài Truyền tống của ngươi thì bây giờ sẽ chở ngươi miễn phí một đoạn.
Thần thú ngoác miệng cười, lại nói:
- Đương nhiên, ngươi khôi phục tự do cho ta, ta nợ ngươi điều này. Nên nhớ ta tên là Thiên Tu Truy Vân Thú. Những xúc tu mà ngươi nhìn thấy kỳ thực là râu của ta. Ngươi biết không? Hình thái của linh thú Thần đạo có thể biến hóa theo ý muốn.
- Tiền bối, chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, hơn nữa ta đến đây cũng không phải cố ý giải cứu tiền bối, món nợ này ngài không cần phải trả.
- Sao có thể như vậy được? Ta không muốn mắc nợ ai hết. Cái này gọi là ân oán phân minh, hiểu không?
Thiên Tu Truy Vân Thú cười nói:
- Tần Vô Song, ngươi nhổ một sợi lông trên trán ta đi!
- Tiền bối, chuyện này có chút mạo phạm?
- Không mạo phạm, ta cho ngươi nhổ, cứ việc nhổ là được.
Thiên Tu Truy Vân Thú cười nói. Tần Vô Song nghe lời, nhổ một sợi.
- Ha ha, giữ kỹ nhé. Sau này, có chuyện gì cần ta giúp đỡ thì trực tiếp luyện hóa sợi lông này, truyền thức cho ta.
Thiên Tu Truy Vân Thú cười nhạt nói. Tần Vô Song nhất thời ngây ra:
- Tiền bối, cái này…
- Nhận lấy, đừng nói ngươi không thèm quan tâm đến ân tình của ta nhé. Ta không thể đánh bại Kim Thiền, nhưng Ngưng Thần đạo cường giả bình thường, ta chỉ cần đập một cái là chết. Dù sao thì ta cũng là linh thú Hóa Thần đạo sáu kiếp.
Thiên Tu Truy Vân Thú ngạo nghễ nói:
- Nhưng mà, trong mười năm gần đây, ta rất có khả năng sẽ phải bế quan, tranh thủ thực lực để đột phá! Trong mười năm đó, ngươi không thể liên lạc được với ta đâu.
Tần Vô Song cười nói:
- Được, ta nhận, chuyện sau này xin tiền bối giúp đỡ.
- Ừ, trừ chuyện bảo ta đi đối phó với cường giả của Đồ Đằng Tộc ra, những chuyện khác không thành vấn đề!
Đây hoàn toàn là những lời nói thật. Đối phó với Đồ Đằng Tộc, nó đương nhiên không có gan. Ngoài Đồ Đằng Tộc ra, Thần thú có cùng cấp bậc với nó không cần phải cấm kỵ. Dù có gặp phải quá nhiều đối thủ không đánh nổi thì cũng có thể tiếu sái rút lui.
Tần Vô Song tiếp nhận sợi lông, gật gật đầu:
- Vậy ta không khách khí nữa. Tiền bối, Vô Song cũng chúc ngài thực lực đại tiến, sớm vào được Chân Thần đạo. Ha ha!
- Ha ha, vào được Chân Thần đạo thì ta có thể đứng trên đỉnh cao nhất của Đại lục Thiên Huyền rồi!
Thiên Tu Truy Vân Thú ý khí phong phát, nói lớn:
- Được rồi, ngồi vững, ta đưa ngươi rời khỏi đây!

Bây giờ bên ngoài ngay cả Tần Vân Nhiên cũng không thể ngồi im được nữa. Thời gian một tháng đã trôi qua, Tần Vô Song vẫn chưa có tin tức gì. Hắn thậm chí còn có chút hoài nghi có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Một ngày nọ, Tần Vân Nhiên không chịu được, chạy đi tìm năm đại Đồ Đằng cường giả.
Hiên Viên Bạt nhìn thấy Tần Vân Nhiên đến, cảm thấy buồn thay cho Tần gia. Vị trí của Tần gia ở tám môn Thiên Đế Sơn đang gặp nguy hiểm, xuống dốc không phanh. Khó khăn lắm mới xuất hiện một thanh niên thiên tài, sắp tiếp cận được với chiến thắng thì lại xuất hiện chuyện này.
- Bạt đại nhân, chư vị Đồ Đằng cường giả, Tần Vân Nhiên bái kiến!
Nhìn thấy Tần Vân Nhiên đi đến, Hiên Viên Bạt hỏi:
- Vân Nhiên, ngươi có chuyện gì không? Đừng có để ý đến những lời đồn đại bên ngoài. Mọi chuyện cứ đợi qua thời gian giới hạn hãy nói.
Tần Vân Nhiên nói:
- Bạt đại nhân, so với vị trí Quán quân thì ta lo lắng cho sự an nguy của Tần Vô Song hơn. Nếu như có thể, Tần gia chúng ta từ bỏ việc tranh giành ngôi vị Quán quân, thỉnh cầu chư vị Đồ Đằng cường giả mở cấm chế của đảo ra, có được không?
Hiên Viên Bạt lắc lắc đầu:
- Vân Nhiên, dù cho có mở cấm chế thì ngươi cũng không làm được gì. Con Thần thú đó là Thần thú Hóa Thần đạo sáu kiếp. Tu vi của ngươi không thể hàng phục được nó đâu!
Tần Vân Nhiên mới sắp là Ngưng Thần đạo tám kiếp, còn cách Hóa Thần đạo một bước xa, đừng nói gì Hóa Thần đạo sáu kiếp. Chỉ có Đồ Đằng cường giả xuất mã mới có thể thắng được!
Tần Vân Nhiên quỳ hai gối xuống nói:
- Xin Bạt đại nhân giúp Tần gia!
Nam nhi dưới gối có hoàng kim, cả đời Tần Vân Nhiên mới chỉ quỳ trước trời, lạy trước đất, quỳ lạy tổ tiên Tần gia chứ chưa quỳ trước mặt ai bao giờ. Dù là đối diện với Đồ Đằng Tộc cường giả thì cũng chưa bao giờ phải quỳ gối, vậy mà lần này hắn lại hành đại lễ!
Hiên Viên Bạt lạnh lùng nói:
- Vân Nhiên, ngươi đứng lên, mở cấm chế là sai quy tắc. Bất luận thế nào cũng phải đợi hết thời gian quy định.
Chưởng môn Tuyết Thiền cũng nói:
- Tần Vân Nhiên, đây là quy định mà năm đại thế lực Đồ Đằng cùng đặt ra. Không ai có thể thay đổi được. Trừ phi Tần Vô Song tự mình đi ra, nếu không chỉ có thể đợi đến hết thời gian quy định!
Tần Vân Nhiên như bị điện giật, miệng há hốc, mắt trợn trừng, chờ hết thời gian quy định, hai tháng sau, đợi đến lúc đó thì chỉ sợ Tần Vô Song xương cốt cũng không còn nữa rồi. Nhưng trước mặt Đồ Đằng cường giả, Tần Vân Nhiên muốn thay đổi cũng không thay đổi được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Rời đi như người mất hồn, tính cách Tần Vân Nhiên bình thường bình tĩnh sảng khoái là thế vậy mà cũng có ngày hôm nay. Đương nhiên tất cả những chuyện này, Tân Thiên Thần đều nhìn thấy.
Tân Thiên Thần mừng như mở cờ trong bụng, cười tươi như hoa, chỉ thiếu mỗi công khai châm chích. Lôi Minh của Lôi Đình Tông thì không tha cho ai, mở lời châm chọc:
- Thiên Thần huynh, huynh nói đây có phải là vui quá hóa buồn không? Ha ha, chức Quán quân không tranh được mà còn mất luôn cả mạng nữa.
Tân Thiên Thần cười tủm tỉm:
- Chuyện này không nói trước được. Ngộ nhỡ Tần hiền điệt của chúng ta tạo nên kỳ tích, hàng phục Thần thú từ trên trời rơi xuống thì sao?
Tần Vân Nhiên bắn ánh mắt sắc bén về phía Tân Thiên Thần và Lôi Minh. Đám người phía trước đột nhiên trở nên ồn ào:
- Ủa, đó là cái gì?
- Là Thần thú sao?
- Hình như có người, là Tần Vô Song thì phải?
Trong những tiếng ồn ào, một thân ảnh nhanh như chớp bay ra từ sâu trong Mộng Huyễn Thiên Trì, Thần thú mang theo Tần Vô Song thần uy lẫm liệt từ trên trời đáp xuống.
Tân Thiên Thần tròn xoe mắt, hắn tự hỏi bản thân có phải là miệng quạ đen hay không mà sao tất thảy mọi chuyện, từ tạo nên kỳ tích, hàng phục Thần thú, đến từ trên trời rơi xuống có vẻ đều ứng nghiệm cả!
Trên lưng con Thần thú đó không phải Tần Vô Song thì là ai?