Sơn cốc lúc hoàng hôn, có vẻ hết sức lạnh lẽo. Tần Vô Song và Mộ Dung Nhạn nắm tay mà đứng. Mộ Dung Nhạn khẽ dựa vào đôi vai rộng lớn của Tần Vô Song, ôn nhu nói: - Tần đại ca, huynh đừng nghĩ nhiều quá. Thiên Đế Môn cậy thế khinh người, Tần gia là tông môn truyền thừa mấy vạn năm, nhất định có nội hàm bên trong. Tần Vô Song khẽ thở dài: - Nhạn nhi, ta chỉ là đang cảm khái, có phải đối nhân xử thế của ta quá hiền hòa, quá thiếu tính xâm lược không? Từ khi ta xuất đạo đến nay, cho tới bây giờ đều bị người ta áp bách, phản kháng, rồi lại áp bách, lại phản kháng… Trên đường đi, người không đụng đến ta, ta không đụng đến người… Nhưng mà, cách xử sự như vậy, trong thế giới người người như lang sói, chỉ có thân phận bị ức hiếp! Tần Vô Song nói đến đây, trong mắt lóe lên một tia nghiêm khắc, hắn không thể không suy nghĩ, cách xử sự như vậy, có lẽ cũng không thể đạt được một chút tôn trọng nào thêm vào. Nhưng mà, đây tuyệt đối là dung túng đối thủ, để sự kiêu căng của đối thủ càng thêm kiêu ngạo! Mộ Dung Nhạn thấy ánh mắt của Tần Vô Song giống như một con sói bị thương, trong lòng hồi hộp một chút, khuyên giải an ủi nói: - Tần đại ca, đợi đến lúc thực lực của huynh đủ kinh sợ những tên đạo chích đó, tin rằng sẽ không còn phiền não nhiều như vậy. Tần Vô Song bất đắc dĩ thở dài: - Loại chuyện thực lực, không có chừng mực. Cho dù giải quyết vấn đề Tân gia rồi, còn có Đồ Đằng Tộc mạnh hơn. Trên Đồ Đằng Tộc, có lẽ còn có sự tồn tại mạnh hơn. Nhạn nhi, ta suy nghĩ, ta có phải nên làm một người khiến người khác sợ ta. Vừa nhắc đến ba từ Tần Vô Song, đã đau đầu, không sản sinh ra được ý niệm đối nghịch với ta trong đầu? Vì như vậy, có lẽ mới có thể bớt một chút phiền phức sao? Mộ Dung Nhạn hé miệng cười: - Tần đại ca, dáng vẻ hung thần ác sát như vậy, huynh học được từ lúc nào vậy? Tần Vô Song điềm nhiên nói: - Tự bản thân ta! Thân hình mềm mại của Mộ Dung Nhạn khẽ run lên, đôi môi mỏng xinh đẹp giật giật, nhưng cuối cùng không khuyên giải gì cả. Trong lòng Mộ Dung Nhạn biết, những lời Tần Vô Song nói rất có đạo lý. - Nhạn nhi, trận chiến này, có lẽ sẽ cuốn cả Phiêu Tuyết Lâu các ngươi vào, nàng sẽ không trách ta chứ? Mộ Dung Nhạn nhẹ nhàng nói: - Tần đại ca, hiện tại giữa chúng ta, còn cần nói những lời khách sáo như vậy sao? Ta chỉ lo lắng cho huynh, lo lắng Tân gia sẽ đặc biệt nhắm vào huynh. Tần Vô Song nhàn nhạt cười, ánh mắt lại ung dung bình tĩnh, sự tự tin cường đại vô cùng phát ra, từ trong hình dáng góc cạnh rõ nét đó của hắn, rõ ràng lộ vẻ không bỏ sót. - Tân gia, ta sẽ làm cho bọn chúng hối hận, nhất định là như vậy! Tần Vô Song ánh mắt kiên định, nhìn xa xa về phía đông nam, chính là nơi ở của Thiên Đế Môn Tân gia. - Tần đại ca… Mộ Dung Nhạn nắm chặt lấy cánh tay của Tần Vô Song, giờ khắc này, vòng tay mạnh mẽ này, mới là nơi dựa đáng tin cậy nhất của nàng. - Nhạn nhi, nàng ở Vấn Đỉnh Sơn đợi ta. Mộ Dung Lâu chủ, thì bảo hắn quay về Phiêu Tuyết Lâu đi. Tần gia đại chiến, ý tứ của Chưởng môn nhân, tạm thời không cần cuốn Phiêu Tuyết Lâu vào, để tránh ngộ thương. - Được, ta nghe Tần đại ca! Mộ Dung Nhạn gật gật đầu, sóng mắt đẹp như thu thủy lưu chuyển, kiên định nhìn Tần Vô Song: - Nhạn nhi ở Vấn Đỉnh Sơn đợi huynh.
Sáng sớm Tần Vô Song đã ở cửa Chính Khí Đường chờ đợi. Đại Chưởng môn của Tần gia, Tần Khiếu Thiên xuất quan trước thời hạn, điềm nhiên mà tới. Đây cũng là lần đầu tiên Tần Vô Song nhìn thấy vị Đại Chưởng môn trong truyền thuyết, hắn vốn tưởng rằng vì Đại Chưởng môn thanh âm già nua, nhất định là một lão giả tiên phong đạo cốt. Bây giờ vừa nhìn mới biết bản thân thuần túy là hiểu lầm. Đại Chưởng môn Tần Khiếu Thiên này, thân hình cao lớn dị thường, đôi mắt chim ưng phối hợp với cái mũi chim ưng, càng có vẻ khí thế kinh người. Toàn bộ cơ thể mang tới cho người ta một loại khí thế mang tính bùng nổ, khiến một đám tiểu bối ngay cả hô hấp cũng không cách nào bảo trì như bình thường. - Bái kiến Đại Chưởng môn! - Ha ha, được, mọi người đều vào trong đi! Tần Khiếu Thiên cước bộ như rồng hổ, sãi bước như lưu tinh tiến vào Chính Khí Đường. Ánh mắt nhàn nhạt nhìn quét qua tất cả mọi người trước mặt, Tần Khiếu Thiên khẽ mỉm cười, mở miệng nói: - Không tệ, bế quan hai trăm năm, toát ra không ít gương mặt mới, cũng mất đi rất nhiều gương mặt cũ. Như vậy rất tốt, thiên quan sĩ xuất môn, nếp nhà thịnh vượng. Tần gia chúng ta, vào ở Thiên Đế Sơn mấy vạn năm, va chạm xung đột, mưa gió gian nan, không biết đã gặp qua bao nhiêu lần rồi, so với tai nạn càng đáng sợ, Tần gia không phải cũng rất kiên cường đấy sao? Tổ tiên của Tần gia, vì bảo vệ tấm chiêu bài này của Tần gia, ngàn vạn anh linh đã ngủ say ở Xá Thân Cốc. Bây giờ đến tay chúng ta, cơ nghiệp của Tần gia, sao có thể nhẫn tâm để mặc cho nó sụp đổ? Nếu huyết mạch Tần gia trong xương cốt các ngươi vẫn còn nóng, huyết dịch vẫn đang sôi trào, hãy vứt bỏ tất cả băn khoăn, chiến đấu đi! Những lời này của Đại Chưởng môn, cũng không có cố ý thổi phồng bầu không khí gì cả, nhưng lại khiến trong lòng mỗi người đều sản sinh ra một loại cảm giác lo lắng khó hiểu, huyết dịch toàn thân lại một lần nữa sôi trào. Tần Khiếu Thiên cũng không nói nhiều, ánh mắt dừng lại trên người hai vị Chưởng môn còn lại: - Vân Nhiên, Trọng Dương, các ngươi chủ trì Vấn Đỉnh Sơn. Ta dẫn Tần Vô Song tiến đến, xem xem đầm rồng hang hổ, có thể lưu lại Tần Khiếu Thiên ta được không? Nói xong, ánh mắt của Tần Khiếu Thiên lại tập trung trên người Tần Vô Song, thản nhiên hỏi: - Tiểu gia hỏa, có sợ không? Tần Vô Song thản nhiên cười nói: - Vô Song xuất đạo đến nay, trăm trận chiến lớn nhỏ, thời điểm sinh tử trải qua không dưới trăm lần, đã không biết sợ hãi là thứ gì rồi. Tân gia hèn mọn, nhìn như cỏ rác, sợ gì hắn chứ? - Được, ha ha, không thẹn là Quán quân Thí luyện! Tần Khiếu Thiên cười rộ lên: - Các ngươi nghe thấy rồi chứ? Tần Vô Song, người thanh niên mới hơn hai mươi tuổi, còn tâm lý bình thản như vậy, các ngươi đừng để thua kém hắn. - Đại Chưởng môn, xin yên tâm! - Cầu chúc Đại Chưởng môn giành được thắng lợi! Tần Khiếu Thiên cười ha ha, nhảy lên một đoàn khí vụ, nhẹ nhàng nâng Tần Vô Song lên: - Đi! Tần Vô Song bị khí vụ này nâng lên, trực tiếp bay ra khỏi Chính Khí Đường, giống như mũi tên hướng về phía đông nam bắn đi, giống như cầu vồng xuyên trời, tốc độ cực nhanh, quả thực giống như lưu tinh cản nguyệt.
Sau nửa canh giờ, Tần Khiếu Thiên trừng mắt, thấp giọng nói: - Chúng ta hạ xuống, đến rồi! Trước Thần Điện của Thiên Đế Môn, Tân Thiên Thần ánh mắt đột nhiên khẽ động, toát ra vẻ mừng như điên, nhìn thấy người đến từ không trung, biết người của Tần gia đến rồi. Trong lòng đắc ý vô cùng: - Tới rất hay, hôm nay sẽ khiến các ngươi đến được đi không được! Đụn mây hạ xuống, mây mù tản đi, Tần Khiếu Thiên đi ra, Tần Vô Song ở bên cạnh, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tân Thiên Thần, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh nhàn nhạt. Loại ánh mắt hàm xúc sâu xa này, khiến Tân Thiên Thần trong lòng cả kinh. Nhìn lại Tần Khiếu Thiên, mơ hồ cảm thấy quen mắt, đột nhiên trong lòng nhảy dựng lên, đây không phải là Đại Chưởng môn Tần gia sao? - Thiên Vấn huynh đâu? Tần Khiếu Thiên lạnh nhạt liếc mắt nhìn Tân Thiên Thần, trong ánh mắt có sự chế giễu nhàn nhạt, rõ ràng là nói Tân Thiên Thần ngươi căn bản không đủ tư cách ở đây nghênh đón ta. - Ha ha, Thiên Đế bệ hạ đã ở trong Thần Điện chờ rồi. Tần Đại Chưởng môn, mời! - Vô Song chúng ta đi vào. Yến hay không phải yến, ngươi phải nhận thức cho kỹ. Ha ha ha. Tần Khiếu Thiên hành động vô cùng khoa trương. Trong lòng Tân Thiên Thần nhảy dựng lên, trong mơ hồ, cảm thấy có mấy phần không ổn. Tần Vô Song không chút che giấu sự chế giễu của mình, hướng về Tân Thiên Thần khẽ mỉm cười: - Chưởng môn Thiên Thần, hy vọng ngươi vẫn khỏe từ khi chúng ta chia tay. Tân Thiên Thần trên mặt tươi cười, trong lòng lại hung tợn nghĩ: - Tiểu tử, để ngươi càn rỡ một chút, đợi lát nữa sẽ khiến ngươi khóc không hết nước mắt. Nguồn: http://truyenfull.vn
Trong Thiên Đế Thần Điện, tám môn Thiên Đế Sơn đã toàn bộ vào vị trí. Tần Khiếu Thiên tìm được vị trí đứng đầu bên khách của Tần gia, ngồi xuống gọi Tần Vô Song: - Vô Song, ngồi đi! Tám môn Thiên Đế Sơn, bao gồm Thiên Đế Môn Tân gia, Tần gia, Vân gia, Thiên Phạt Sơn Trang, Lôi Đình Tông, Thiên Vũ Tông, Diệu Hóa Môn, Bách Lý Gia Tộc lúc này cũng đều đã có mặt cả rồi. Tần Khiếu Thiên cười lạnh lùng, ánh mắt lần lượt quét qua khuôn mặt của các thủ lĩnh tông môn khác, khóe miệng giật giật, lẩm bẩm nói: - Mấy trăm năm không gặp, tựa hồ có nhiều hơn một số gương mặt mới! Thiên Đế Tân Thiên Vấn hăng hái cười nói: - Khiếu Thiên huynh, thật sự không ngờ được lại là huynh đích thân ra mặt, hiếm có hiếm có! Trẫm còn tưởng rằng, Khiếu Thiên huynh sẽ không đặt chân đến Thiên Đế Thần Điện ta chứ, ha ha ha… Tần Khiếu Thiên thản nhiên nói: - Thiên Vấn huynh, hiếm khi ngươi nhớ tới Tần gia chúng ta như vậy, vì Tần gia chúng ta mà mở tiệc mừng công sao. Ta không đến, há không phải có lỗi với một phen khổ tâm của các ngươi sao? Ở đây không có ai là kẻ ngốc, đều có thể dò ra được một tia ý tứ hàm xúc cổ quái. Ngoài người tham gia vào kế hoạch trận này, tâm tư của những người khác kỳ thật cũng đều giống nhau, đó chính là không tham dự, không dính thân, không tự nhóm lửa đốt mình. Tần Khiếu Thiên tự mình ra mặt, chuyện này xác thực là một quân cờ bọn họ không ngờ tới trước khi chuyện xảy ra. Điều này khiến trên dưới Thiên Đế Môn đều có chút cảm giác tay chân luống cuống. Tân Thiên Vấn vẫn thản nhiên: - Tốt lắm, Khiếu Thiên huynh, hôm nay triệu tập mọi người đến, một là muốn nhận thức một chút mị lực của Thần Đạo Quả, hai là, cũng thực sự có chút chuyện, muốn mời mọi người cùng nhau chân nhắc. Tần Khiếu Thiên thật ra rất thẳng thắn: - Thần Đạo Quả? Không thể không nói, Thiên Đế bệ hạ ngươi thông báo quá muộn, vào ngày bọn Vân Nhiên trở về, đã đem Thần Đạo Quả phân cho những Tôn giả công lao vất vả. Ba trái Thần Đạo Quả, đều đã phân rồi. Lúc này chỉ sợ bọn họ đã bắt đầu luyện hóa rồi. Mọi người muốn nhận thức, lần này e rằng đã muộn. Sắc mặt Tân Thiên Vấn có chút biến đổi, phân nhanh như vậy sao? Hắn cảm thấy không đáng tin lắm, nhưng lại không tìm được sơ hở gì, hừ nhẹ một tiếng: - Không đúng? Căn cứ vào tình báo mà trẫm được biết, Tần gia lần này, có được năm trái Thần Đạo Quả, cho dù phân ba trái rồi, lẽ ra phải còn hai trái mới đúng chứ. Tần Khiếu Thiên thản nhiên nói: - Chuyện của gia sự Tần gia ta, ta khẳng định là rõ ràng nhất. Còn nữa, cho dù là năm trái, nên phân cũng đều phân rồi. Thần Đạo Quả, vĩnh viễn đều là ngại không đủ. Làm sao có nhiều thế? Tân Thiên Vấn bị hai câu nói của Tần Khiếu Thiên đánh đổ mọi tính toán trước đây, trong lòng lửa giận nổi lên, nộ hỏa không rõ từ đâu không ngừng bốc lên, điềm nhiên nói: - Nói như vậy, hôm nay mọi người không xem được Thần Đạo Quả rồi? - Nếu Thiên Đế bệ hạ ngươi có Thần Đạo Quả, không ngại lấy ra mở rộng tầm mắt. Ta nghe nói Tân Vô Kỵ của quý môn đoạt được hai trái Thần Đạo Quả, dùng thuật giả chết trốn về Thiên Dương Sơn. Nếu tin đồn là thật, trong tay Thiên Đế bệ hạ, có lẽ có hai trái Thần Đạo Quả rồi. Phản công rồi, Tần Vô Song không kìm được vui sướng. Lời lẽ sắc bén của Đại Chưởng môn thật sự là bén nhọn. Biến khách thành chủ, đánh đòn phủ đầu, loại phong cách này, chính là thứ mà Tần Vô Song khuyết thiếu. Không bị động chịu đòn, chủ động xuất kích, dưới cục diện bị động, nắm giữ tất cả có thể nắm giữ được quyền chủ động! Tân Thiên Vấn sắc mặt tái xanh, cả giận nói: - Tần Khiếu Thiên, ngươi là thành tâm cắn ngược một miếng sao? Cũng được, nếu ngươi đã nhắc đến chuyện này, trẫm vừa lúc phải tính sổ với Tần gia ngươi! Thiên Thần, ngươi nói đi. Trong mắt Tân Thiên Thần lóe lên một tia tự mãn, đứng lên phía trước, cất cao giọng nói: - Chư vị, lúc trước ở trước Mộng Huyễn Thiên Trì, Thiên Đế bệ hạ từng triệu kiến tông môn tông phái, ban hành ba Hiến pháp tạm thời, chuyện này, mọi người còn nhớ chứ? - Có có! Nhớ rõ nhớ rõ! - Chuyện này đương nhiên không quên được! Có người phụ họa, cũng có người im lặng không nói. Tân Thiên Thần lại nói: - Nhưng mà, Tần gia này, lại vi phạm ý chỉ Thiên Đế, còn chưa tới Côn Lôn Tiên Tông, liền hạ thủ với người của mình. Tân Vô Kỵ của Thiên Đế Môn ta, còn có Yến Thiên Tùy của Thiên Phạt Sơn Trang, Lôi Oanh của Lôi Đình Tông, đều bị Tần Vô Song ám toán, mọi người nói xem, Tần gia công khai khiêu khích quyền uy của Thiên Đế, tàn sát động đạo Thiên Đế Sơn, phải xử tội gì? Đến đây, bộ mặt vốn có của Tân gia cuối cùng cũng xé rách!