Tô Mật lạnh lùng nói: - Ngươi đắc tội một lần để ta coi coi! Khả Đạt ngoài cười nhưng trong không cười: - Người là thiên kim tiểu thư của Bàn Long Tộc, Khả Đạt đắc tội không nổi. - Sao vậy, ngươi cảm thấy nếu ta không phải thiên kim tiểu thư của Bàn Long Tộc, ngươi liền có thể đắc tội được với ta phải không? - Ha ha, nếu như không phải là thiên kim tiểu thư của Bàn Long Tộc, đập bể cửa động của ta, làm hỏng sự hưng phấn vui vẻ của ta, vậy nói chuyện không dễ như vậy rồi. Vẻ mặt lười biếng của Khả Đạt, hiển nhiên, kẻ này là được sủng ái quá độ, hơn nữa ỷ vào tu vi cao tuyệt, so với ba tên Phó Đảo chủ kia cũng mạnh hơn một chút. Nếu không phải là tư cách và sự từng trải không đủ, hắn ngồi ở vị trí Phó Đảo chủ, vốn là có thể danh chính ngôn thuận. Chỉ có điều Đảo chủ đại nhân chần chừ không sắp xếp, lúc này mới khiến hắn nóng vội. Tần Vô Song cùng Thương Dạ liếc mắt nhìn nhau, tâm ý đôi bên tương thông. Cùng nhau nhảy vào bên trong động phủ. - Nhị vị, các ngươi làm cái gì vậy? Ba vị Phó Đảo chủ cùng nhau ngăn lại, tuy rằng bọn họ và Khả Đạt cũng không biết đối phó thế nào, nhưng tự xông vào động phủ, dường như là ức hiếp người quá đáng. Thương Dạ thản nhiên nói: - Ba vị Phó Đảo chủ, không muốn gặp tai bay vạ gió, xin mời lui bước. Chúng ta chỉ là tới tìm người mà thôi. Khả Đạt cả giận nói: - Tìm người, ta thấy các ngươi chính là có ý định tới cửa khi dễ! Tần Vô Song ánh mắt lãnh liệt tập trung trên người Khả Đạt, thản nhiên nói: - Khả Đạt phải không? Ta mặc kệ Đảo chủ Khiếu Nguyệt Đảo có sủng ái ngươi bao nhiêu, cũng không cần biết ngươi có kẻ sau lưng lớn cỡ nào, lai lịch có kiêu ngạo ra sao. Ta chỉ nói cho ngươi biết, nếu tộc nhân cùng đồng môn của ta, là bị ngươi bắt, lựa chọn duy nhất của ngươi chính là thả bọn họ. Nếu bọn họ đã bị ngươi giết hại, ngươi cùng với cả Khiếu Nguyệt Đảo này đợi chôn cùng nhau đi! Tần Vô Song không có một tia cảm tình nào cả, khẩu khí lành lạnh. Thân ảnh vụt qua, liền hóa thành một đạo lưu quang biến mất bên trong hư không. Lục soát một vòng, không có! Lại mở rộng phạm vi lục soát, vẫn là không có! Tần Vô Song thân ảnh chớp nhoáng, lại trở về trước cửa động của Khả Đạt, biểu tình càng phát ra ác liệt, gắt gao nhìn chằm chằm Khả Đạt. Trong lòng Khả Đạt vừa hoảng sợ kinh hồn, vừa đắc ý: - Hừ, tiểu tử này không biết tới từ đâu, quá ngông cuồng! Nhưng mà, hắn cho rằng chính mình tìm thì có thể tìm được những kẻ đó bị nhốt ở nơi nào sao chứ? Ha ha, thật sự là một kẻ không biết tự lượng sức mình. Đảo chủ à Đảo chủ, ngươi mau quay về đi. Bằng không, ta thật đúng là chống đỡ không nổi. Ba vị Phó Đảo chủ cũng là tái mét mặt mày, con ngươi bọn chúng lại sáng ngời, lai lịch của Tô Mật thế nào, bọn họ đều rõ ràng, Thương Dạ là ai, bọn họ cũng nắm rất rõ. Nguồn truyện: Truyện FULL Nhưng mà kẻ trẻ tuổi trước mắt cuồng ngạo này, bọn họ lại căn bản không biết. Một tên gia hỏa ngoại lai, hoành hành ngang ngược trên đảo bọn họ như vậy, thực khiến cho bọn họ cảm thấy khó chịu. - Các hạ, Khiếu Nguyệt Đảo ta, tuy rằng không lớn, thế lực bình thường, nhưng cũng không phải nói xông vào là liền xông vào. Nếu không phải có Tô Mật tiểu thư ở đây, hôm nay, ngươi liền có thể phơi thây ở nơi này, tin hay không? Từng đạo quang mang giận giữ xẹt qua khuôn mặt, Tần Vô Song nhẹ nhàng quét quét ống tay áo, lại bị Mộ Dung Nhạn túm lại: - Tần đại ca, ngươi bình tĩnh một chút, đừng khiến cho Tô nhi tỷ tỷ khó xử. Tần Vô Song chậm rãi gật đầu, hít thật sâu một hơi, mới nói: - Nếu không phải lo lắng đến Tô nhi tiểu thư khó xử, ta sao lại khách khách khí khí như vậy ở đây cùng các ngươi khua môi múa mép? Ánh mắt chuyển hướng tới Khả Đạt: - Ta hỏi một lần cuối cùng, tộc nhân cùng đồng môn của ta, có phải bị ngươi bắt đi không! Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, không trả lời, hoặc trả lời xằng bậy, hậu quả thế nào, tự ngươi suy nghĩ. Khả Đạt không kiêng nể gì cả, ngươi không tìm được người, bắt không được tang vật, có thể làm gì được ta? Cười lạnh nói: - Tiểu tử kia, ta thấy là ngươi điên rồi? Khả Đạt ta sống đã mấy trăm tuổi, từ lúc nào lại trở nên dám làm không dám nhận? Ngươi có bản lĩnh, tìm người ra cho ta, ta cái gì cũng không nói. Nhận đánh nhận phạt. Ngươi không lấy được tang vật, đừng có ở đây dây dưa mất thời gian. Tần Vô Song giận dữ cười trả: - Được, vậy đừng trách ta làm một chút biện pháp không lễ độ. Tần Vô Song nói xong, ánh mắt đột nhiên chợt lóe sự nghiêm khắc, một Thần đạo quang từ ấn đường bắn ra, một Thần Cổ Khôi Lỗi trực tiếp bắn tới. Việc gì phải tìm vất vả như vậy? Trực tiếp dùng thần thức của ngươi điều tra. Ngay trong lúc đó, một đạo quang mang trong hư không chợt lóe, trực tiếp bắn về phía quang mang Thần Cổ của Tần Vô Song. Ầm! Hai đạo thế lực va chạm, vậy mà đem phá vỡ quang mang Thần Cổ kia của Vô Song. - Đảo chủ? Ngay trong lúc này, một đạo thân ảnh cao lớn, trong hư không rơi xuống phía dưới, một đầu kim mao, dáng ước chừng cao như hai kẻ cao lớn bình thường xuất hiện. Vừa thấy ngoại hình này, liền biết là hình dáng Thú Tộc biến hóa mà tới. - Là kẻ nào, dám giương oai trong Khiếu Nguyệt Đảo của ta? Người này tiếng như sấm sét, trong ánh mắt lại lóe ra một luồng khí tức gian trá. Kẻ này, rõ ràng chính là Đảo chủ của Khiếu Nguyệt Đảo, Cổ Kiêu! Ánh mắt thoáng nhìn nhàn nhạt, dường như lơ đãng nhìn Tô Mật tiểu thư, tùy ý cười: - Hóa ra là Công chúa Bàn Long Tộc giá lâm, khó trách uy thế lớn như vậy. Ha ha, Cổ mỗ tiếp đón chậm trễ. Khí trường tên Cổ Kiêu này, rõ ràng so với mấy tên thủ lãnh khác mạnh hơn nhiều, ở trước mặt Tô Mật tiểu thư, vậy mà cũng có thể thong dong như thế. Đây vẫn là lần đầu tiên Tần Vô Song sử dụng Thần Cổ Khôi Lỗi Thuật thất bại, nên nhịn không được dò xét tên Cổ Kiêu này vài lần. Tu vi kẻ này, vậy mà lại là vô địch dưới Thần đạo, Kỳ Diệu Huyền Cảnh đỉnh phong! - Không ngờ rằng, Đảo chủ Khiếu Nguyệt Đảo, cùng với thủ lãnh các thế lực khác lại khác biệt lớn như thế, chả trách đối với Bàn Long Lệnh của Tô Mật tiểu thư lại hờ hững thờ ơ như thế. Loại này nhân vật có cấp bậc kiêu hùng thế này, tự cho mình rất cao. Không phải Thần đạo cường giả, rất khó để có thể sai khiến được hắn? Nhưng mà loại tu vi này, Tần Vô Song hiện tại, lại há đặt ở trong mắt? - Đảo chủ, tiểu tử này, cũng không biết là từ đâu tới. Vừa tiến đến, liền tự tiện xâm nhập động phủ của thuộc hạ, chỉ e là mấy bảo bối trong động của thuộc hạ, giờ đây đã mất tích đi? Tên Khả Đạt kia giành lên tố cáo trước. Cổ Kiêu biết rõ Khả Đạt đang cố ý cắn ngược lại, lại trầm ngâm nói: - Việc này không dễ bàn à. Là người do Tô Mật tiểu thư mang đến, thế nào cũng phải nể mặt Tô Mật tiểu thư vài phần rồi. Tô Mật lúc này, đã nhận được ám chỉ của Thương Dạ, khiến nàng không cần nhúng tay. Tô Mật vốn không định tính toán với tên Cổ Kiêu này, nhưng mà người này đã nói như thế, hiển nhiên là ngay cả Công chúa Bàn Long Tộc như nàng cũng không thèm đặt ở trong mắt. Nghe thấy Thương Dạ ám chỉ như vậy, trong lòng Tô Mật, tự nhiên mừng rỡ nhìn thấy lòi cái mặt xấu xa của hắn. - Cổ Kiêu Đảo chủ, người là ta mang đến. Nhưng Bàn Long Tộc ta cũng không muốn người khác nói chúng ta cậy thế khinh người. Vị bằng hữu này cùng Khiếu Nguyệt Đảo các ngươi kiện cáo, Bàn Long Tộc ta chỉ đến đây làm chứng mà thôi. Tất cả hậu quả, hai bên các ngươi tự mình gánh vác! Cổ Kiêu ánh mắt khẽ nheo lại, nhàn nhạt hỏi: - Tô Mật tiểu thư, lời này của ngươi là thật sao? - Không giả! - Nói như vậy, chính là chúng ta Khiếu Nguyệt Đảo có điều đắc tội đối với vị bằng hữu này, các ngươi Bàn Long Tộc cũng sẽ không trách móc? - Nói không quản rồi, không tự tiện can thiệp vào chuyện của các ngươi! - Được! Tô Mật tiểu thư quả nhiên là người sảng khoái! Cổ Kiêu bộ mặt trầm xuống giương mắt nhìn Tần Vô Song: - Tiểu tử, ngươi tự tiện xông vào Khiếu Nguyệt Đảo của ta, món nợ này nên tính thế nào? - Đánh lén người nhà của ta, món nợ này, lại nên tính thế nào? - Đừng nói Khiếu Nguyệt Đảo của ta không bắt lấy người của ngươi, kể cả là có bắt, cũng không cho phép ngươi tới làm càn! Mộ Dung Nhạn khẽ thở dài một hơi, lắc lắc đầu: - Tần đại ca, giết ít mấy tên cũng không liên quan tới người à. Sự tình phát triển đến bước này, Mộ Dung Nhạn biết, Khiếu Nguyệt Đảo này đã đắc tội hoàn toàn với Tần đại ca. Một khi Tần đại ca đại khai sát giới, Khiếu Nguyệt Đảo này, chỉ sợ sẽ thành La Thiên Đạo Tràng kế tiếp. Quả nhiên, Tần Vô Song khóe miệng tràn ra một tia mỉm cười tàn khốc: - Cổ Kiêu, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện, gã thuộc hạ ngu xuẩn của ngươi chưa đem thêm phiền phức cho ngươi. Nếu tộc nhân cùng đồng môn của ta, thực ở trên Khiếu Nguyệt Đảo mất đi một sợi tóc gáy. Ta có thể nói rõ ràng cho ngươi biết, hậu quả, sẽ vượt ra ngoài tưởng tượng của ngươi. Cổ Kiêu nghe xong lời này, giống như nghe được câu chuyện hài hước nhất trên thế giới, ngửa mặt lên trời cười rộ lên: - Ha ha ha, đã bao lâu rồi? Bao lâu chưa từng nghe qua sự uy hiếp đáng yêu như vậy? Tiểu tử kia, nếu Cổ mỗ không nhìn lầm, ngươi chẳng qua là kẻ tu luyện giả cấp bậc Động Huyền Cảnh đi? Ngươi có biết tu vi của Cổ mỗ là gì không? - Ngươi là Thần đạo sao? Tần Vô Song giễ cợt lạnh lùng hỏi. - Ta mặc dù không phải Thần đạo, nhưng khôi phục chân thân pháp thể, tiến vào trạng thái cuồng hóa, đó là Thần đạo cường giả, ngươi có thể làm gì ta? Trừ phi, tu vi của ngươi có thể đạt tới Ngưng Thần Đạo sáu kiếp! Nếu không ở trước mặt Cổ mỗ, ngươi thực không có tư cách kiêu ngạo! - Vậy sao? Tần Vô Song nhàn nhạt cười nói: - Vậy thử xem đi! Tần Vô Song cười lên đến, Phong ấn Đồ quyển run lên, Hắc Bối Huyền Xà cùng Thôn Thiên Lục Ngô lập tức phóng thích đi ra, khí thế nhất thời thúc giục, này hai đầu linh thú Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, nhất thời phát ra khí thế ngập trời, đem cả hiện trường bao lấy toàn diện. Hai đầu linh thú Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, khí thế phát ra khiến người ta không thể không sợ hãi! Cổ Kiêu sắc mặt có chút khẽ biến đổi: - Linh thú Thông Huyền Cảnh đỉnh phong? Tiểu tử, xem ra, ngươi quả nhiên có chút con bài chưa lật! Nhưng mà, cho dù có mười đầu Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, thì lại như thế nào? Cổ Kiêu cho dù không hiện lộ pháp thân, cũng không e ngại bọn chúng! Nói xong, toàn thân khí thế vừa thôi động, từng sợi kim mao dựng thẳng lên. Từng vòng quang mang thôi động đi ra, cùng hai đầu Thông Huyền Cảnh đỉnh phong hình thành khí thế đối kháng. Ầm! Tiếng nổ vang lên, hai đạo khí thế ầm ầm hợp vào nhau, bắn tung ra bốn phía, khí tức mọi nơi tản vụn ra xung quanh, lượn lờ trên không trung, Cổ Kiêu rống to một tiếng: - Tiểu tử, ngươi nhận mệnh đi! Nói xong, thân hình run lên, lập tức ở trên không trung biến hóa chân thân, lại là một đầu lươn biển khổng lồ, thân mình cực kỳ béo lớn, giống như một cái bánh xe lớn vắt cuộn ngang trước mặt. Đuôi rắn Hắc Bối Huyền Xà lập tức vung lên: - Thiên phú thần thông: Độc Nha! - Thần thông bí thuật, Thôn Thiên! Rống lớn, hai đạo công kích hướng tới con lương biển kia mà tập kích. Con lươn biển kia bắn ra một mũi nhọn màu thổ hoàng, thân thể vừa thôi động, nhất thời dâng lên một thần quang hộ thể thật dày, ở trên thân thể tản mát ra từng vòng gợn sóng li ti bao phủ, vô cùng chói mắt. Ầm! Thiên phú thần thông, truyền thừa bí thuật, tất cả mất đi hiệu lực! - Quá yếu rồi, ha ha, quá yếu rồi! Cổ Kiêu cười lớn một tiếng, thanh âm như sấm, kéo dài cuồn cuộn, kêu lên: - Tiểu tử, nếu ngươi chỉ có một chút con bài chưa lật như vậy, vậy thì chờ chịu chết đi! Liền ngay tại lúc này, trước mặt Tần Vô Song, nhảy ra một đầu linh thú nho nhỏ, chính là Thâu Thiên Yển Thử. - Chủ nhân, dưới động phủ của tên gia hỏa này, có một tầng cấm chế cơ quan hai lớp, hình như là một cái ngục giam. Bên trong giam giữ rất nhiều người! Cùng khí tức của chủ nhân có chút tương thông! Ý nghĩ lạnh lùng trên mặt Tần Vô Song, nhất thời giống như tuyết như băng lan tràn ra, cả người tựa như một tòa núi băng, ánh mắt vô cùng lạnh lùng bắn về phía Cổ Kiêu. - Cổ Kiêu, ngươi còn có lời gì để nói? Cổ Kiêu mới đầu cũng là sửng sốt, liếc mắt với Khả Đạt, thấy ánh mắt mập mờ úp mở trong mắt Khả Đạt, hình như có ẩn tình, kịp thời quyết đoán, quát: - Nói gì mà nói? Cổ mỗ ta là kẻ đánh trước rồi giảng đạo lý sau. Tiểu tử ngươi tự tiện xông vào động phủ của ta, đáng phải chết! Bắt vài người của ngươi, thì làm sao nào? Tần Vô Song gật gật đầu: - Được, lời là ngươi nói, nếu như đã như thế, vậy Khiếu Nguyệt Đảo các ngươi. Liền tự mình nhận mệnh đi! Nói xong, Tần Vô Song toàn thân rùng mình, giống như biến thành Thái cổ Sát thần, trong con mắt toát ra từng đạo quang mang sắc nhọn yêu dị, một luồng sát khí mãnh liệt, giống như một con ngựa hoang thoát cương, bắt đầu khởi động sự điên cuồng.