Tần Vô Song cũng âm thầm chép miệng, chi phí của Ma Tượng Đại Khôi Lỗi thực sự quá cao. Bất kể là Phù Tang Chi Mộc, hay là Xích Viêm Chi Hỏa, độ khó kiếm được vô cùng lớn, căn bản không phải là những thứ một người bình thường có thể muốn là có được… Chỉ riêng nói về thủy vực mênh mông, đã mang tới cho người ta một loại cảm giác nguy hiểm nặng nề, chứ đừng nói là Kim Ô Thú trong truyền thuyết, vẫn rất có khả năng sống lại. Nhưng mà, di chỉ Thang Cốc ở Đông Chi Cực Địa luôn được gọi là nơi tràn ngập kỳ ngộ của Vô Tận Đông Hải, cho dù là nguy cơ trùng trùng, cũng không cách nào ngăn cản được các tu luyện giả kéo đến. Tần Vô Song và Mễ Già vì nguyên nhân thời tiết không cách nào tiến vào. Chỉ có thể ở dừng chân bên ngoài. Ở mảnh đất bên cạnh Đông Chi Cực Địa, có một nơi, tên là Húc Nhật Thành. Húc Nhật Thành này, được gọi là thành phố cực Đông của Đại lục Thiên Huyền. Cũng là thành phố cuối cùng của Đông Chi Cực Địa. Đi qua Húc Nhật Thành, cũng không còn thành phố nào nữa. Hai người tới được Húc Nhật Thành, thành phố này không lớn không nhỏ, đã tràn đầy dáng vẻ của các tu luyện giả rồi. Tới Đông Chi Cực Địa, Tần Vô Song trái lại bình thản rất nhiều. Cho dù là sát thủ tới từ các Cấm địa của Thần cùng xông lên, Tần Vô Song vẫn không có chút gì sợ hãi. Dù sao, ở Đông Chi Cực Địa, trong thủy vực mênh mông, ai dám nói bản thân có thể đủ khả năng di chuyển chứ. Lúc này, Tần Vô Song đối với tin đồn Kim Ô Thú, ngược lại không có lo lắng gì. Thật ra mơ hồ hy vọng, Kim Ô Thú là sự tồn tại thật sự. Vì thủy vực đó không có đường lui, nên tu luyện giả lưu lại Húc Nhật Thành vô cùng nhiều. Tần Vô Song mặc dù trước sau như một giảm bớt phong cách, nhưng dáng người kiêu ngạo của Mễ Già, và khí chất dung mạo nhất đẳng hơn người vẫn vô cùng hút mắt. Giống như con đom đóm trong bóng đêm, muốn lẩn tránh cũng khó. Hạ Tử Ngưu và Thúc Nha, cùng đám Thần đạo cường giả sau khi tụ tập, nghe tự thuật của Hạ Tử Ngưu, Thúc Nha và đám Thần đạo cường giả đều nghiêm nghị. Hạ Tử Ngưu mặc dù rất không muốn cùng đám người Thúc Nha hợp tác đối phó Tần Vô Song, nhưng không còn lựa chọn nào khác. Hắn biết, bản thân một mình hắn khẳng định không làm gì nổi Tần Vô Song. Chỉ có liên thủ, mới có hy vọng chế phục được Tần Vô Song, đoạt được Thần Tú Cung. Còn về sau khi đoạt được Thần Tú Cung, vấn đề phân phối như thế nào cũng chỉ có thể tùy cơ hành sự. Trong bụng Hạ Tử Ngưu có chút tính toán nhỏ nhặt, nhưng nhất thời không quyết đoán, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Hạ Tử Ngưu là nam nhân rất cố chấp, đối với mạo phạm của Tần Vô Song, có thể nói là hận thấu xương. Một khi đã gọi đám người Thúc Nha tới, đương nhiên sẽ càng không khách khí, đem tình báo truyền đạt ra ngoài ngay tức khắc, một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền nghìn, nghìn truyền vạn, không bao lâu, tin tức Tần Vô Song tới Đông Chi Cực Địa, tựa hồ đã truyền khắp cả Vô Tận Đông Hải. Những sát thủ tới từ các Cấm địa của Thần, sau khi có được tin tức, giống như thuyền quá giang đều đổ xô về phía Đông. Hạ Tử Ngưu cũng đã xác định chủ ý, cho dù cuối cùng Thần Tú Cung không rơi vào tay hắn, nhất định cũng không thể để Tần Vô Song sống sót rời khỏi Vô Tận Đông Hải!
Vùng phụ cận Vương phủ Bàn Long, Lôi Việt và Tân Thiên Vũ, hiển nhiên cũng thông qua mạng lưới tình báo của bọn họ, có được tin tức này. Tân Thiên Vũ không nói hai lời, liền hét lên nói: - Chúng ta phải tới Đông Chi Cực Địa. Xem tiểu tử đó có bay lên trời được không! Lôi Việt chậm rãi lắc đầu, ánh mắt lộ ra vẻ mấy phần suy nghĩ sâu xa. - Ngươi không muốn đi? Tân Thiên Vũ có chút tức giận. - Không phải không muốn đi, mà là căn bản không cần đi! Lôi Việt thản nhiên nói: - Thứ nhất, Vương phủ Bàn Long là cực Tây của Vô Tận Đông Hải, còn Đông Chi Cực Địa là nơi cực Đông của Đại lục Thiên Huyền, cũng là nơi nguy hiểm toàn bộ Đại lục Thiên Huyền, ai ai đều biết. Thứ hai, hiện giờ ở Vô Tận Đông Hải luôn lưu truyền tin đồn Kim Ô Thú sống lại, bất kể thật giả, không thể không đề phòng. Thứ ba, lần này tin tức truy sát Tần Vô Song truyền đi, cao thủ của các Cấm địa của Thần tập hợp, người tới Đông Chi Cực Địa nhất định rất nhiều, khi chúng ta đuổi tới, sợ rằng sớm đã giải tán rồi. Tân Thiên Vũ là bị cừu hận làm cho mê mẩn đầu óc, nghe Lôi Việt phân tích như vậy, cũng im lặng nhưng không thể không thừa nhận, Lôi Việt nói rất có đạo lý. Từ Vương phủ Bàn Long đến Đông Chi Cực Địa, tựa hồ có thể nói là kéo dài toàn bộ hai đầu Đông Tây của Vô Tận Đông Hải, muốn vượt qua, cho dù toàn lực tiến lên, không suy nghĩ đến bất cứ nhân tố khác, cũng phải cần một hai tháng. Nếu trên đường lại có chút trì hoãn, ba tháng cũng có thể. Ba tháng sau, đợi bọn họ đuổi tới, chỉ sợ bếp lửa cũng lạnh rồi. - Tiểu tử đó hiện giờ đang thu hút chú ý của vạn người, lần này bại lộ hành tung, không nghi ngờ gì nhất định phải chết. Chỉ sợ Thần Tú Cung đó, bị người khác cướp đi mất, thật sự không cam lòng. Tân Thiên Vũ thở dài. Lôi Việt cũng lắc lắc đầu: - Không phải vậy, tiểu tử đó vô cùng cổ quái, không thế lấy lẽ thường để phỏng đoán. Ban đầu chúng ta bao vây Vấn Đỉnh Sơn, hắn không phải cũng rất nhẹ nhàng chạy thoát sao? Tần Vô Song đó, thường thường có thể ở trong loại trường hợp này, có đầy đủ thủ đoạn chạy trốn. Hắn, chưa chắc sẽ chết! Trong mắt Tân Thiên Vũ lóe lên quang mang kỳ quái: - Không chết chính là kết quả tốt nhất, chạy trốn đến Vương phủ Bàn Long, vừa vặn để chúng ta đợi chờ tóm lấy. Lôi Việt hắc hắc cười: - Nếu hắn dọc đường bị đuổi giết đến đây, thân bị trọng thương vậy là tốt nhất. Chúng ta có thể kiếm được sự tiện lợi sẵn có, đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công. - Ồ? Tân Thiên Vũ đột nhiên khẽ nhíu mày, trong mắt lộ ra một loại sắc thái kỳ quái, một chút vui mừng như điên, xuất hiện trên khóe miệng hắn. - Ngươi xem, trong Vương phủ có người đi ra! Lôi Việt vội vàng tập trung nhìn vào, nhìn thấy ở gần Vương phủ Bàn Long, có bốn luồng thân ảnh, trước sau từ bên trong chui ra. Người đi đầu, lại là một thiếu nữ có diện mạo cực kỳ tuấn mỹ, phía sau người còn có ba người trẻ tuổi, mặc dù tạo hình không giống nhau, nhưng vẫn hiện rõ không phải là đệ tử của Long Tộc. - Nhìn ra gì không? Tân Thiên Vũ mỉm cười hỏi. Lôi Việt âm trầm cười nói: - Là tu luyện giả nhân loại, người mạnh nhất, cũng chỉ là Luyện Hư Cảnh mà thôi, mấy người khác, đều là Linh Võ Đại viên mãn! Đây khẳng định là đệ tử của Tinh La Điện, Vương phủ Bàn Long, không thể có đệ tử có tu vi thấp như vậy, hơn nữa trên người bọn chúng, rõ ràng không có Long Tức. Lôi Việt phân tích. - Muốn động thủ không? Tân Thiên Vũ hỏi. - Không vội, quan sát một chút trước đã! Bốn người này, ba nam một nữ. Nhìn tướng mạo, không giống Tần Vô Song gì cả. Nữ nhân đó, có lẽ không phải là tỷ tỷ của Tần Vô Song. Mấy người quan trọng nhất của Tần Vô Song, ngoài mấy người thân thích ra, chính là sư phụ Truân Trung Trì thế tục của hắn. Bốn người này, hiển nhiên không phải là người nhà của Tần Vô Song. Lôi Việt chủ trương quan sát trước đã. Tân Thiên Vũ lại nói: - Chúng ta đợi ở đây đã một hai tháng rồi, đến nay hoàn toàn không có thu hoạch gì cả, khó thấy được có mấy người chuồn ra, nếu không hạ thủ, sợ sau này sẽ không có cơ hội nữa. Lôi Việt vẫn lắc đầu nói: - Không đâu, nếu lần này bọn chúng đi ra, không gặp phải nguy hiểm gì, nhất định sẽ thả lỏng cảnh giác. Sau này cơ hội khẳng định sẽ nhiều hơn. Chúng ta cứ xem trước đã, có thể bắt được con cá to hay không? Tân Thiên Vũ thở dài: - Cá to, nếu cứ mãi chân không bước ra khỏi gia môn, vậy chúng ta bắt thế nào? - Nếu đợi không được cá to, vậy bắt mấy con cá nhỏ vậy, chỉ cần… Khi đang nói, một người trẻ tuổi bên kia sang sảng cười nói: - Chu Phù sư tỷ, ở trong Vương phủ buồn bực lâu như vậy, hôm nay được ra ngoài đi dạo, quả nhiên là thoải mái dễ chịu: - Suỵt! Nữ nhân đó hiển nhiên là sư tỷ Chu Phù của Tần Vô Song, làm một động tác nhẹ nhàng: - Triệu sư đệ, ngươi không phải muốn kinh động đến các sư phụ chứ? Triệu sư đệ đó, đương nhiên chính là Triệu Mục Chi. Vẫn giữ phong thái trong sáng như ngọc, khí phách phấn chấn, cười ha ha nói: - Các sư phụ cũng cẩn thận quá, ở xung quanh Vương phủ Bàn Long, ai dám đến lỗ mãng? Hai người còn lại, một người là nhất mạch của Truân Trung Trì, cũng chính là sư đệ Lữ Đằng của Chu Phù, còn có một người là Miêu Trung Hiệp của nhất mạch Ngũ Điện chủ. Hai người này đều là Đệ tử Trung tâm của Tinh La Điện bị Chu Phù kích động cùng đi ra giải sầu. Bốn người này, hiện giờ đều là nòng cốt của Tinh La Điện, ở trong những người trẻ tuổi, ngoài Vi Dực có trình độ cao hơn bọn họ ra, thì phải kể đến bọn họ. Bốn người lén lút chuồn ra khỏi Vương phủ Bàn Long, khi đang đi ra, một luồng thân ảnh đột nhiên từ trong thoát ra, chắn ngang trước mặt đám người Chu Phù. Thân ảnh của người này cực nhanh, nhanh như tia chớp, thân hình cao ngất, cử chỉ tự nhiên, chính là Đại sư huynh Vi Dực. Nguồn truyện: Truyện FULL Vi Dực ngăn cản trước mặt mọi người: - Bốn vị sư đệ, không được sự cho phép của các Điện chủ, các ngươi muốn đi đâu? Triệu Mục Chi hắc hắc cười nói: - Đại sư huynh, chúng ta chỉ đi dạo quanh đây thôi, không có việc gì đâu. Chỉ cần có một chút động tĩnh, chúng ta sẽ quay về trong cấm chế ngay, sẽ không có chuyện gì đâu. Vi Dực vẫn giữ thái độ rất kiên quyết: - Quay về! Chu Phù khẽ cắn môi: - Đại sư huynh, châm chước một chút đi. Ngươi thấy đấy hiện tại cũng không có việc gì đâu? Ngươi để chúng ta đi dạo một chút, nửa canh giờ, thế nào hả? Vi Dực khẽ cau mày: - Nửa giờ cũng không được. Mấy vị sư đệ sư muội, nếu còn xem ta là Đại sư huynh, vậy nhanh chóng quay vào đi. Chu Phù lầu bầu nói: - Đại sư huynh, ngươi cũng cứng nhắc quá. Cả ngày ở trong Vương phủ, cũng buồn bực lắm. Để chúng ta giải sầu một chút, không có việc gì đâu… Vi Dực khẽ thở dài: - Chu Phù sư muội, Vô Song sư đệ là người kế thừa nhất mạch ngươi, ngươi không hy vọng gây cản trở cho hắn chứ… Chu Phù kỳ quái nói: - Sao ta lại muốn cản trở Vô Song sư đệ được? - Ngươi có từng nghĩ qua, nếu người có dụng tâm, bắt chúng ta đi, uy hiếp Vô Song sư đệ. Với thái độ làm người của Vô Song sư đệ, hắn sẽ làm thế nào? Chu Phù lắp bắp, lại nói: - Sẽ không trùng hợp như vậy chứ, vừa mới ra ngoài một lần đã gặp phải kẻ đối đầu với Vô Song sư đệ? Vi Dực nghiêm mặt nói: - Giang hồ hiểm ác, Tinh La Điện chúng ta cũng không phải chưa từng gặp chuyện trùng hợp như vậy. Chư vị, hãy nhẫn nhịn một chút, đợi Tần gia định xong cục diện của Thiên Đế Sơn, đến lúc đó, những ngày tháng tươi đẹp của Tinh La Điện chúng ta lại quay về rồi. Chu Phù vẫn vô cùng tán đồng với Tần Vô Song, nghe Vi Dực nói như vậy, cũng liền gật gật đầu: - Được rồi, vậy chúng ta chờ đợi một chút… Vi Dực gật gật đầu: - Cũng hy vọng, chư vị sư đệ sư muội lần sau không viện đến lý lẽ này nữa. Hôm nay nếu không phải ta nhìn thấy các ngươi chuồn ra, sợ rằng các ngươi đã đi xa rồi… Chu Phù hắc hắc cười nói: - Được rồi, Đại sư huynh, chúng ta đều biết các sư phụ phái ngươi làm tai mắt. Ta bảo đảm, lần sau sẽ không làm như vậy nữa, được rồi chứ? Vi Dực cười cười, xua xua tay: - Vào trong đi! Đang nói những lời này, sắc mặt của Vi Dực đột nhiên biến đổi, trong nháy mắt, Vi Dực thúc giục sức mạnh toàn thân, một luồng cuồng phong, giống như đụng vào đầu đám người Chu Phù, đẩy trở vào, khẩu khí dồn dập: - Đi vào! Bọn người Chu Phù, chỉ cảm thấy bị sức mạnh này đẩy vào, nhất thời không rõ đụng phải cái gì. Khi nhìn lại, một bàn tay cực lớn phía trước, huyễn hóa mà thành, trực tiếp bắt tới, nắm chặt lấy Vi Dực. Vi Dực quát: - Mau vào đi! Đừng đi ra!