Khí Trùng Tinh Hà

Chương 828: Đại chiến Chân Thần Đạo



Nhìn thấy uy áp cường đại của Thần Tú Cung không ngừng lan ra, mặc dù Tân Thiên Vấn và Kiếm Nhiêm đều là hạng người gặp nhiều biết rộng, nhưng trước mặt Thần Tú Cung này, bọn chúng đều không dám sơ suất. Ánh mắt nghiêm nghị gắt gao nhìn chăm chú vào Thần Tú Cung, hiển nhiên là sợ Thần Tú Cung sẽ trong nháy mắt giết chết Tân Thiên Vấn, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Loại phản ứng này, mặc dù không hợp với thân phận của bọn họ, nhưng suy nghĩ đến Thái cổ Kim Ô Thú cũng bị Thần Tú Cung này bắn chết, còn Tần Vô Song từ khi xuất đạo đến nay, cường giả chết dưới Thần Tú Cung, nhiều không kể xiết.
Các loại xây dựng ảnh hưởng khiến Tần Vô Song và Thần Tú Cung đạt được sự xem trọng quá mức.
Tần Vô Song thật ra hy vọng đối phương khinh địch, nhưng địch nhân lại thận trọng như vậy, điều này khiến Tần Vô Song cảm thấy trong lòng nghiêm nghị. Nếu Thiên Đế Tân Thiên Vấn cẩn thận chặt chẽ, cẩn thận ứng đối, Tần Vô Song hắn ít nhiều vẫn là có chút căng thẳng. Dù sao, hiện giờ đối mặt, không chỉ là một mình Tân Thiên Vấn!
Dưới loại trận thế này, Tần Vô Song đương nhiên là không thể áp dụng thế tấn công. Lựa chọn anh minh nhất của hắn, chính là án binh bất động.
Địch bất động, ta bất động.
Đối mặt với hai đối thủ thực lực vững vàng đè áp mình, nếu tùy tiện tấn công, đó chính là tự tìm đường chết. Đầu óc của Tần Vô Song cũng rất sáng suốt, đương nhiên sẽ không chọn lựa không khôn ngoan như vậy.
Truyền thức dặn dò nói:
- Bao Bao, Cô Đơn, Hỏa Lân, Mạt nhi, bốn người các ngươi nghe cho kỹ đây. Một khi chiến cuộc mở ra, các ngươi không được ham chiến, lập tức lui về bên trọng trận pháp của Tần gia…
- Lão Đại, vậy còn ngươi?
Bao Bao không kìm được hỏi.
- Ta không thể vào trong…
- Tại sao?
Bao Bao nóng nảy.
- Nếu ta tiến vào, Tần gia Vấn Đỉnh Sơn liền không kiềm chế được người của Tân Thiên Vấn. Một khi mất đi kiềm chế, Tân Thiên Vấn muốn làm gì thì làm, đại trận Bát Hoang Lục Hợp của Tần gia tuyệt đối chống đỡ không được một tháng.
- Lão Đại, Tân Thiên Vấn còn có một con Thần thú làm trợ thủ, chúng ta lo lắng ngươi không địch lại bọn chúng.
Cô Đơn trái lại nhanh mồm nhanh miệng.
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Không ngại chuyện đó, vạn nhất địch không lại, ta cũng có thủ đoạn chạy trốn. Yên tâm đi, ta hiện tại muốn giết Tân Thiên Vấn, khẳng định là không có hy vọng. Nhưng bọn chúng muốn giết ta, khẳng định cũng không dễ dàng. Đánh không lại bọn chúng, bản lĩnh chạy thoát mạng, là sở trường đặc biệt của ta!
Điều này thật ra không phải nói đùa, Tần Vô Song từ khi xuất đạo đến nay, thường xuyên gặp phải loại tồn tại mạnh hơn mình mấy cấp bậc, không thể không chọn lựa chiến lược rút lui.
Vì vậy năng lực chạy trốn giữ mạng này, hắn vô cùng có tự tin. Cộng thêm còn có một tấm Thiên Độn Chi Phù để dựa vào, Tần Vô Song đương nhiên càng có thêm tự tin.
Nghe được Tần Vô Song nói như vậy, bọn Bao Bao và Cô Đơn ngược lại cũng biết thức thời, bọn chúng nói cái gì là có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng, căn bản là chuyện vô bổ. Ngoài cản trở ra, căn bản không có tích sự gì.
Cường giả Chân Thần Đạo, cũng không phí lời nhiều với ngươi, giết bọn chúng, giống như thoải mái bóp chết một con kiến. Thực lực của bọn chúng, đối phó với loại Thần đạo cường giả như Tân Thiên Trọng và Yến Quy Nam, thật ra đơn giản. Nhưng nếu nói gặp phải Chân Thần Đạo cường giả, căn bản không đủ lấp đầy hàm răng.
Chút điểm tự biết mình biết người ấy, bọn chúng vẫn là có.
Thế cục gươm giáo sẵn sàng, Tân Thiên Vấn hai tay túm lại, trong hư không, hai đạo vũ khí thình lình từ trong hư không bay vọt ra.
Một món trong đó, chính là từ phương hướng Tân Thiên Vũ bị bắn chết kích xạ mà lên, món còn lại, lại là từ trong tay Lôi Việt rời tay mà ra, phân biệt là Thiên Lục Mâu và Diệt Thần Cung.
Kiếm Nhiêm nhìn thấy hai món vũ khí này, cũng là mặt mày sáng ngời:
- Chân Thần Lục Binh?
- Ha ha, Kiếm Nhiêm đạo hữu thật là có nhãn lực!
Tân Thiên Vấn sắc mặt bao trùm một tầng sắc thái mờ mịt, dưới thần quang, lại có bốn món vũ khí từ sau lưng không ngừng chui ra.
Sáu món Chân Thần Đạo vũ khí, hiện ra tư thế của sao sáu cánh, treo cao trên đỉnh đầu của Tân Thiên Vấn.
Kiếm Nhiêm nhìn thấy tư thế này, không kìm được hỏi:
- Thiên Vấn đạo hữu, ngươi có thể đồng thời tế ra mấy thứ? Nếu là Lục Binh có thể cùng nhau thúc giục, chính là gặp phải cường giả mạnh hơn ngươi ba kiếp, cũng có thể tiêu diệt.
Nói đến đây, khẩu khí của Kiếm Nhiêm cũng tràn ngập một luồng ý tứ cảm xúc cuồng nhiệt. Hiển nhiên, đối với Chân Thần Lục Binh, loại Thần thú như Kiếm Nhiêm cũng không có một chút lạ lẫm.
Trong ngữ khí tràn ngập vẻ phức tạp. Trong hồ nghi, cũng hỗn loạn ba phần hâm mộ. Chân Thần Lục Binh này, ngay cả Thần thú cấp bậc như Kiếm Nhiêm, cũng cảm thấy thèm muốn không thôi.
- Kiếm Nhiêm đạo hữu, ngươi phụ trách sau điện, ta đi tru sát kẻ này. Ngươi phục trách lấp kín đường lui, đừng để tiểu tử đó trốn thoát dưới mí mắt của ngươi.
Kiếm Nhiêm ứng một tiếng, khóe miệng lộ ra một nụ cười quái dị, trong lòng cũng suy nghĩ:
- Nếu là Tân Thiên Vấn và Tần Vô Song cùng bị tiêu diệt, ta thật sự có thể kiếm được đại tiện nghi sẵn có. Chân Thần Lục Binh, trận pháp Thái cổ, còn có Thần Tú Cung, ha ha…
Ý niệm này, xoay chuyển trong lòng, căn bản cũng không thể nói ra ngoài miệng.
Thiên Đế Chi Dực thúc giục, thân ảnh của Tân Thiên Vấn nhoáng lên, đã dung nhập vào hư không. Chung quanh từng đạo khí lưu đuổi theo thân ảnh của Tân Thiên Vấn, hình thành một đạo lốc xoáy quái dị, cắt không gian kịch liệt, mang theo khí thế thiên lôi cuồn cuộn, truy sát tới.
Chân Thần Lục Binh, giống như thần binh quyết định hủy thiên diệt địa, hai món thành một tổ, trước sau huyễn hóa ra các loại hình dạng, hoặc là chim bay, hoặc là thú chạy, biến thành cầm thú, cuồn cuộn đánh tới.
Tần Vô Song quát lớn một tiếng, toàn thân khí lực lập tức thúc giục đến tận cùng, chín mũi tên Xạ Nhật Tiễn toàn bộ được mắc lên Thần Tú Cung, nhìn về hướng thân hình Tân Thiên Vấn hình thành đại lốc xoáy, liên tiếp bắn ra ba cung.
Cửu Tinh Liên Châu!
Cửu Tinh Liên Châu này, là công kích mạnh nhất mà Tần Vô Song nắm giữ được trong lĩnh vực của Thần Tú Cung. Cửu Tinh Liên Châu hình thành một đạo công kích liên thức lúc sáng lúc tối, phảng phất giống như mũi nhọn nhắm vào đối phương, đem hư không đánh ra một hõm sâu cực lớn, mạnh mẽ mở ra một lối đi tắt, bắn tới.
Cửu Tinh Liên Châu, chớp mắt khai hoa.
Trong nháy mắt, không trung quang hoa lóa mắt, ngũ sắc chói mắt, rực rỡ một vùng.
Thần quang mà Xạ Nhật Tiễn huyễn hóa và Chân Thần Lục Binh va chạm vào nhau, tạo thành vô số đạo quang đoàn đấu khí, giống như ngàn quân vạn mã gặp nhau, liều mạng chém giết.
Nổ vang, nổ vang! Không trung toàn là tiếng khí bạo thảm thiết.
Trên đỉnh đầu Tần Vô Song không biết từ lúc nào xuất ra hai món vũ khí, bất ngờ chính là Thiên Vương Kiếm và Địa Hoàng Thương, Tần Vô Song dùng Thần hồn điều khiển, che trên đỉnh đầu, để phòng ngừa có ý bên ngoài tập kích.
Thần Tú Cung trong tay, giống như ảo thuật biến hóa, không ngừng tiếp sức, đem Xạ Nhật Tiễn bắn ra quay về, mũi tên liên tiếp quay về.
Như vậy hình thành một vòng tuần hoàn nhỏ, ngăn chặn sóng công kích của Tân Thiên Vấn.
Tân Thiên Vấn thấy tên đầy trời, vô cùng chặt chẽ, thật sự không dễ dàng phá vỡ, Thiên Đế Chi Dực nhoáng lên, xoay người quay đầu, nhảy lên trời cao.
Sừng sững trên cao nhìn xuống phía dưới, miệng mũi hừ nhẹ, lấy một loại ánh mắt coi rẻ chúng sinh, liếc nhìn Tần Vô Song, lạnh lùng nói:
- Tiểu tử Tần gia, trẫm thừa nhận ngươi có chút bản lĩnh. Nếu không phải dư nghiệt của Tần gia, trẫm thật sự có lòng luyến tiếc nhân tài. Chỉ đáng tiếc, yêu nghiệt Tần gia, tất cả đều đáng chết! Cam chịu số phận đi, giác ngộ đi!
Lao xuống, thân hình của Tân Thiên Vấn đột nhiên hóa thân thành một con đại bàng cực lớn, trực tiếp bổ nhào xuống.
Kiếm Nhiêm nhìn thấy tình hình này, khóe miệng tràn ra một nụ cười, trong miệng kêu lên:
- Lý Hóa Đại Bàng…
Con đại bàng này, lại giống thật đến như vậy, khiến Tần Vô Song nhìn không ra bất cứ sơ hở nào, thoạt nhìn, thật sự tưởng là một con đại bàng tấn công xuống.
Còn Chân Thần Lục Binh cũng theo sự biến ảo của hình dạng, hình thành thế giáp công hai bên cánh.
Tựa như trên không trung đột nhiên dột một lỗ thủng, một con đại bàng đè ép xuống. Tư thế này rất có uy lực san bằng núi non, lấp đầy giang hải.
Tần Vô Song âm thầm nghiêm nghi, biết lợi hại, không kịp suy nghĩ, Âm Dương Tử Vân Dực cũng là cực hạn thúc giục, thân thể một đạo lục quang nháy mắt thúc giục đến cực hạn, đâm nghiêng lao ra ngoài. Trong miệng hô quát nói:
- Tân Thiên Vấn, chút tài mọn này, hù dọa được ai…
So về cánh chim, Tân Thiên Vấn ngươi có, Tần Vô Song ta cũng có.
Tần Vô Song giữa lúc cực ngắn con đại bàng áp chế đến trước, đã chạy trốn ra khỏi chỗ ban đầu. Một tiếng sụp đổ núi lở đất gãy, không gian mà Tần Vô Song từng đứng, nhất thời sụp đổ hoàn toàn, một lỗ hõm không gian cực lớn, thê thảm xuất hiện trong hư không.
Nếu là Tần Vô Song chậm hơn một chút, chỉ sợ đã bị chiêu này của Tân Thiên Vấn đánh thành mảnh vụn.
- Tu vi Thiên Đế, quả nhiên không thể xem thường…
Tần Vô Song ở ngoài miệng khinh thường Tân Thiên Vấn, nhưng sâu thẳm trong nội tâm lại không thể không thừa nhận, Tân Thiên Vấn này một khi đã là Chân Thần Đạo cường giả, xác thực đã vượt ra ngoài tưởng tượng của hắn.
Muốn dùng cách đánh thắng Hóa Thần Đạo đối phó với Tân Thiên Vấn, đó thuần túy là người si nói mộng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Kiếm Nhiêm nhìn thấy Âm Dương Tử Vân Dực của Tần Vô Song lợi hại như vậy, cũng là sắc mặt biến đổi, không khỏi ngứa nghề, ha ha cười lớn:
- Thiên Vấn đạo hữu, ta cũng đến đây!
Thanh âm còn chưa dứt, Kiếm Nhiêm toàn thân bạch quang mãnh liệt, bộ mặt đầy râu dài, cũng bắt đầu biến hóa điên cuồng, toàn bộ pháp thân, đột nhiên trướng lên trăm lần, chính là một con quái thú với đầu sư tử mình rồng.
Bộ mặt râu dài mì sợi của Thần thú Kiếm Nhiêm, lúc này, hoàn toàn hóa thành trăm ngàn đạo trường kiếm bén nhọn vô cùng, chỉ vừa vẩy như vậy, liền có trên dưới trăm cây hóa thành đạo đạo lưu quang, hướng về yếu điểm trước ngực Tần Vô Song đánh tới.
Tần Vô Song trong lúc bận rộn, vẫn không quên cười nhạo một câu:
- Hai Chân Thần Đạo cường giả, không biết xấu hổ rút cục liên thủ lại đối phó với một đệ tử trẻ tuổi sao? Ha ha ha, cho dù như vậy, Tần Vô Song ta hà cớ gì phải sợ? Tân Thiên Vấn, còn có quái vật râu dài ngươi nữa, nghe bổn thiếu gia nói cho kỹ đây, trận chiến hôm nay, nếu các ngươi giết chết được ta, bất kể các ngươi dùng thủ đoạn gì, dựa vào bản lĩnh gì, đều tính là bản lĩnh của các ngươi. Nếu không giết chết được ta, các ngươi cứ đợi xem, sức mạnh của Thần Tú Cung, sớm muộn gì cũng sẽ giáng xuống đỉnh đầu các ngươi.
Tần Vô Song hào hùng vạn trượng, ở trong hư không đại phóng cuồng ngôn. Hắn nói như vậy, đương nhiên là phong kín toàn bộ đường lui của mình, dù đặt trong hoàn cảnh không có đường lui vẫn quyết tâm tiến lên, giành thắng lợi.
Hắn biết, những lời này của mình, tuyệt đối có thể kích động đối phương bất chấp tất cả tới giết hắn. Dù sao, Tân Thiên Vấn cũng vậy, Thần thú Kiếm Nhiêm cũng vậy, đều không phải không có đầu óc. Biết rất rõ để một đối thủ như Tần Vô Song trưởng thành như vậy, là ẩn chứa một loại uy hiếp đáng sợ như thế nào.
Đây chính là điều Tần Vô Song muốn có, vì hắn muốn thể nghiệm một chút đại khủng bố giữa sinh tử, lĩnh hội đại khủng bố, mới có thể chứng kiến đại cảnh giới.
Cho dù quá trình này, chín phần chết một phần sống, Tần Vô Song tuyệt đối cũng không hối hận. Người trong nhà biết chuyện của mình, thường thường thời điểm nguy cơ mấu chốt, mới có thể kích phát cái gọi là tiềm lực ẩn náu trong sâu thẳm con người hắn!