Khờ Nữ Thổ Hệ

Chương 103: Chương </span></span>81-2



Hàn gia nghe nói tộc trưởng quay về, lập tức liền biết đã xảy ra chuyện. Hàn Bách mang theo mấy cái nam đinh cầm kiếm cưỡi ngựa đón chào, mới ra gia môn không đến nửa chén trà nhỏ công phu liền gặp xe ngựa của tộc trưởng. Hàn Dư cách cửa sổ xe hô: "Trong nhà có người đến, con về phủ thu thập một phen."

Hàn Bách vừa nghe lời này liền hiểu, hướng tới chiếc xe lừa đi theo xe của tộc trưởng chắp tay, liền lập tức giục ngựa hồi phủ. Trong phủ người của Hàn gia đã tụ tập ở từ đường, bọn họ đều nghe nói tộc trưởng trở về, trong lòng tất nhiên là sốt ruột, đặc biệt là mấy phòng lần này có hài tử đi theo.

Hàn Lạc đỡ nương mình, tâm bất ổn, Hồng thị nắm chặt đôi tay, cầu nguyện ngàn vạn ngàn vạn lần không phải đường rẽ gì, nàng không cầu nhi nữ phú quý, chỉ cầu bọn họ có thể bình bình an an sống cả đời. Hàn Bách vào phủ, roi ngựa cũng chưa ném xuống liền phân phó quản sự mở cửa.

Ở từ đường cũng có người tiến đến bẩm báo, làm đại phu nhân Hồng thị thu thập Bồng Lai Các. Hàn Lạc cả kinh, vội vàng hỏi nhiều một câu: "Lao thúc, ngài nói chính là Bồng Lai Các?" Bồng Lai Các của Hàn phủ mỗi ngày đều dọn dẹp, mỗi năm đều sẽ tu sửa, nhưng chưa từng có người cư trú, chỉ vì đó là nơi chuẩn bị cho chủ gia.

"Vâng Bát cô nương" Lao thúc cũng cao hứng, không nghĩ tới sinh thời hắn có thể may mắn nhìn thấy người ở chủ gia trong truyền thuyết: "Là Bồng Lai Các, lão thái gia nói làm đại phu nhân tự mình dẫn người đi thu thập."

Hồng thị không hổ là xuất từ phủ Thừa tướng, lúc này đã bãi tâm thái, trên mặt như thường mang theo nét cười dịu dàng: "Ta đây liền đi, làm phiền ngài." Nhìn Lao quản sự rời khỏi, nàng lập tức tiếp đón mấy chị em dâu chất nữ: "Đã là khách quý tới, Bồng Lai Các vẫn là để chúng ta động thủ thu thập."

"Đại tẩu (bá nương) nói rất đúng."

Trong Tiên Cư Các ở Quốc sư phủ, Tề Thâm ngồi xếp bằng ở trên giường, thần sắc có chút không tốt. Trước mặt hắn là một nam một nữ, nam tuấn nữ tiếu lúc này đều là cúi đầu đứng yên, không dám có chút cử động.

Sau khi biết Hàn gia trở về, Tề Thâm liền hiểu đám người Hồ Cơ không về được, lại biết được Thái Tử đã bình yên hồi cung, mí mắt không khỏi nhảy dựng: "Nói như vậy Kiều Nhan, Kiều Ngữ cũng không còn." Chuyện này còn cần suy nghĩ sao? Nơi đó quả nhiên có người tới, chỉ là không biết có tu vi gì?

"Sư phụ, chúng ta hiện tại nên làm cái gì bây giờ?" Nữ tử mặc váy lụa hồng nhạt thoáng ngẩng đầu, một đôi mắt nhìn rất là nhu nhược đáng thương, âm thanh như chim hoàng oanh "Cũng không biết là ai, Hồ Cơ, Thanh muội kiều nhân nhi như vậy đều hạ thủ được, thật là tàn nhẫn độc ác!"

Tề Thâm suy nghĩ một hồi lâu, nheo lại một đôi mắt bạch nhãn, cười lạnh nói nhỏ: "Nếu thích xen vào việc người của khác như vậy, vậy không nên trách Thâm mỗ thủ đoạn độc ác" Giương mắt nhìn về phía nam tử "Tư Đường, ngươi đi chuẩn bị huyết trì" Hy vọng vị kia sẽ thích phân đáp lễ này của hắn.

"Dạ" Nam tử tên Tư Đường nghĩ đến bể tắm lớn kia bị máu tươi thơm ngọt lấp đầy, liền không nhịn được dùng lưỡi liếm liếm làn môi: "Sư phụ có muốn hoàng đế đưa một đám phàm nhân lại đây không?"

Hàn gia tự cho mình là danh môn chính tông, không biết khi trong tay bọn hắn dính lên mệnh của phàm nhân, trên người lại dính máu của phàm nhân thì bọn họ còn có thể bày ra tư thái cao như vậy hay không? Tưởng tượng đến người Hàn gia ngã xuống, hắn liền không cấm nhiệt huyết sôi trào.

"Việc này ta sẽ bảo Văn Vượng nói cho Khương Đế" Tề Thâm xua tay làm Tư Đường lui ra, sau nhìn về phía Sở Dao: "Lại đây" Trong lòng hắn có một đoàn hỏa khó diệt "Hầu hạ vi sư."

Sở Dao cung lễ, liền ngưng mi cúi đầu, ngón tay phất quá tóc đen rũ ở trước ngực, đi vào bên hông, nhẹ nhàng mà kéo ra đai lưng, bắt đầu thoát váy lụa, đôi mắt hiện lên sương mù mông lung, càng mềm mại: "Sư phụ, ngài phải đau A Dao.."

Giữa trưa, Tiên Cư Các truyền yêu kiều rên rỉ, mỹ nhân uyển chuyển thừa hỉ, dục che còn nghênh, chỉ đáng thương lang tâm như sắt, ở vui thích không tiến tâm.

Hàn Dư mang theo Hàn Mục Vi tới Hàn phủ, vẫn chưa xuống xe mà là làm xe trực tiếp vào phủ. Xe vừa vào phủ, Hàn phủ liền lập tức đóng cửa lại. Vào nội viện, Hàn Mục Vi mới xuống xe lừa, Hàn Dư làm Hồng thị an bài Thạch gia vợ chồng đi nghỉ ngơi trước, chính mình thỉnh Hàn Mục Vi tiến vào từ đường.

Thấy trận này Hàn Mục Vi thật cảm thấy có điểm hưng sư động chúng, bất quá đã hiện thân, vậy giả bộ làm một con động vật quý hiếm cho thế tục tộc nhân xem vài lần đi. Ngồi vào chủ vị, nàng tiếp nhận bọn tiểu bối quỳ lạy: "Đều đứng lên đi" Sau tay áo vung lên, toàn bộ trên giường đều là mấy cái hộp lớn lớn bé bé "Này đó một hồi các ngươi cầm đi phân."

Hàn Dư muốn ngăn trở: "Này.."

Hàn Mục Vi giơ tay: "Trừ bỏ dược liệu chính là một ít tục vật, ta cũng không cần, lưu trữ cũng vô dụng, cho bọn hắn vừa lúc." Mấy thứ này đều là khi nàng vào đời tục mới bắt được "Bên trong có vài cọng nhân sâm, linh chi hơn ngàn năm có thể mang vào y quán."

"Được" Hàn Dư làm người đem mấy cái hộp cầm đi, lại phân phó bọn tiểu bối cùng nữ quyến trong nhà đều lui ra, mới trở lại chuyện chính: "Không biết lần này ngài là riêng tới Đại Khương triều, hay chỉ là vào đời tục rèn luyện?" Nguyên bản lần này đi chủ gia, hắn cũng là muốn bẩm lên việc ở Khương triều, chỉ là nghĩ đến hiểm cảnh ở đêm qua, không cấm cười khổ.



Hàn Mục Vi tự nhận không có gì để giấu giếm, liền trực tiếp đem sự tình ngọn nguồn nói ra: "Ta cũng không nghĩ tới lần này rèn luyện ở thế tục còn sẽ gặp chuyện như vậy?" Bất quá nếu làm nàng đụng phải, vậy ý nghĩa việc này nên do nàng ra tay giải quyết "Các ngươi nói tình huống của quốc sư phủ cho ta đi."

Xem ra thật là phải thu phục quốc sư phủ, Hàn Dư khẽ thở dài: "Về sự tình của quốc sư phủ ta cũng là lần này hồi tộc mới có chú ý. Hai ngày trước Hồng thừa tướng qua phủ tới tìm ta để truyền đạt mật chỉ của Khương Đế."

Mật chỉ đó rất dài, bên trong cơ hồ ghi lại toàn bộ sự tích có quan hệ với quốc sư Tề Thâm, bao gồm hắn chỉ tên muốn Lạc tỷ nhi gả vào Đông Cung "Theo Khương Đế suy đoán thì Tề Thâm hẳn là bị thương, bất quá điểm này hắn cũng không dám xác định."

Hàn phủ cùng quốc sư phủ tuy ở chung kinh thành nhưng hai phủ một đông một tây, nhiều năm như vậy giao thoa cơ hồ là không có, không đề cập tới Hàn Dư, chính là thủ hạ trong Hàn phủ cũng chưa chắc có người gặp qua Tề Thâm, chỉ là hắn sao hắn lại biết Lạc tỷ nhi?

"Bốn mươi năm trước Tề Thâm nhập Khương triều" Nếu hắn ta bị thương thật, tuyển ở Khương triều chữa thương vậy tu vi hẳn là không thấp, Hàn Mục Vi dự đoán ít nhất là Trúc Cơ kỳ, thậm chí còn có khả năng đã nhập Kim Đan: "Muốn Hàn Lạc tiến cung, nói thương của hắn hẳn là còn không có khỏi hẳn."

Hàn Lạc tuy không có linh căn nhưng thể chất thiên âm, nguyên âm với tu sĩ cũng là đại bổ, huống chi trong cơ thể nàng nảy sinh âm khí. Hàn Mục Vi rũ mắt nghĩ lại, xem ra nàng muốn đi quốc sư phủ một chuyến mới được: "Trước mang ta nghỉ ngơi một hồi, bữa tối không cần chờ ta, các ngươi tự tiện liền có thể."

"Được" Hàn Dư tự mình lãnh Hàn Mục Vi đi Bồng Lai Các, nhìn tiểu lâu ba tầng này, hắn trêu ghẹo nói: "Từ lúc Bồng Lai Các xây xong cho tới nay, vẫn là lần đầu tiên có người vào ở" Nhìn về phía nữ tử "Ngài hãy nghỉ ngơi, ta liền đi trước."

"Được" Hàn Mục Vi nhìn theo Hàn Dư rời đi, mới đi vào tiểu lâu. Tiểu lâu này là dùng cành lá hương bồ cùng tùng mộc xây dựng, vừa không hoa lệ cũng không tinh xảo, nhưng nhìn lại có một phen ninh người ý nhị. Lầu một là thính đường, bàn trà bằng trúc, ghế gỗ, có đệm hương bồ, không bình phàm nhưng lại hiện lên vẻ đơn giản cùng thanh u.

Lên lầu hai, phòng tu luyện có treo tranh của Bạch Hổ, Hàn Mục Vi thực thích. Mãnh hổ đạp đỉnh núi dưới chân, khí phách vương giả, hiển lộ không bỏ sót. Thở dài một hơi, Hàn Mục Vi lấy ra đệm hương bồ trong nhẫn trữ vật, ngồi xếp bằng ở dưới bức tranh Bạch Hổ: "Bồ Bồ, ngươi nói tên Tề Thâm kia có thể từ Vân Biên lại đây không?"

"Không phải là bạch cốt ở Vân Biên" Điểm này Tiểu Thiên Bồ thực khẳng định, nếu là bạch cốt hắn ta sẽ không tàng đầu súc đuôi như vậy: "Tuy rằng Tề Thâm kia cũng thích huyết nhục nhưng hắn so bạch cốt ở Vân Biên yếu hơn nhiều."

Hàn Mục Vi gãi gãi đầu: "Hiện tại nói này đó cũng đều là suy đoán trống rỗng, đêm nay chúng ta đi thăm dó quốc sư phủ" Nhìn một cái nơi đó rốt cuộc là cái đầm rồng hang hổ gì?

"Được" Đi quốc sư phủ có thể đại khái thăm dò rõ ràng Tề Thâm: "Hơi muộn chút chúng ta lại đi." Đánh đòn phủ đầu, Tề Thâm hẳn là không đến bọn họ sẽ nhanh như vậy liền tìm tới cửa.

"Bất quá trước khi đi ta nên dùng pháp trận đem Hàn phủ vòng lên" Đến lúc đó nếu là thật đánh nhau nàng cũng không đến mức lo trước lo sau: "Ta bây giờ mở mấy cái trận pháp mà lão nhân cho ta, có bao nhiêu ta chuẩn bị tiêu pha một lần, đem quốc sư phủ cũng vòng lên" Như vậy một cái cũng đừng nghĩ trốn.

Bên trong Tây Hà Viện, Hàn Mân đang quơ chân múa tay cùng mẫu thân cùng bát tỷ, miệng nhỏ nói không ngừng: "Chỉ đánh hai hai cái thì người xấu liền chạy, sau đó lại phanh phanh vài cái, nữ người xấu cũng chạy.."

Hai mẹ con Hồng thị trừ bỏ nghe hiểu tối hôm qua bọn họ thiếu chút nữa bị người bắt đi thì cái gì cũng không hiểu. Bất quá Hàn Lạc không cho rằng vị kia sẽ thả người của quốc sư phủ, đến nỗi đệ đệ nói không thấy, hẳn là đã chết đi?

Thật sự nghe không quá hiểu, Hồng thị liền lôi kéo nữ nhi bắt đầu lật xem đồ vật mà tộc trưởng làm người đưa tới. Nàng tùy tay chọn một cái hộp, mở ra vừa thấy: "Ti.." Hai mắt không khỏi mở to, giọng nói mang theo rõ ràng kinh hỉ: "Diễm Dương thảo, Lạc tỷ nhi, đây là Diễm Dương thảo sao?"

Căn lá xanh hồng như lửa, dài cỡ bốn tấc có năm phiến lá, Hàn Lạc xác định: "Đúng vậy, là Diễm Dương thảo" Nàng trời sinh mang thể chất thiên âm, nhưng lại vô linh căn, ăn linh dược không được, chỉ có thể dùng Diễm Dương thảo điều hòa âm khí cuồn cuộn không ngừng trong cơ thể, nhưng Diễm Dương thảo cũng không tốt hơn so với linh thảo cùng lại "Cô tổ nàng nhớ rõ ta" Tuy rằng tộc trưởng không nói rõ, nhưng nàng biết có Mục Vi cô tổ có một mái tóc quăn.

Hàn Mân còn đang tự hành khoa tay múa chân, lỗ tai dựng đứng lên, vừa nghe tỷ tỷ hắn nhắc tới cô tổ liền chạy vội tới, ngưỡng đầu, hai mắt sáng lên: "Mân ca về sau cũng sẽ lợi hại giống như cô tổ vậy."

Hàn Lạc xoa xoa đầu của đệ đệ: "Được, tỷ tỷ chờ."

Đêm gần canh ba, Hàn Mục Vi bay ra Bồng Lai Các, cầm ba cái phòng ngự trận lục phẩm đem toàn bộ Hàn phủ vây quanh lên, bố xong pháp trận nàng ở trận bàn bỏ vào trung phẩm linh thạch, lập tức linh quang chợt lóe, trận pháp đã thành. Vỗ vỗ tay, dùng thần thức xem Hàn phủ trong ngoài qua một lần, xác định không thành vấn đề nàng mới chắp tay sau lưng bước ra Hàn phủ, một đường bay qua hướng tây.



Tới quốc sư phủ, Hàn Mục Vi kinh ngạc: "Ở đây còn có pháp trận?" Xoa một chút chiếc nhẫn ẩn hình ở ngón út tay trái, Tiểu Cửu Nhi liền xuất hiện ở đầu vai nàng "Chúng ta đi vào dạo một vòng liền ra."

"Ngao.." Tiểu Cửu Nhi liếm liếm móng vuốt, liền nhảy xuống đầu vai Hàn Mục Vi, mang theo nàng vào bên trong quốc sư phủ.

Hàn Mục Vi đi được vài bước, lại lấy ra mũ cỏ xanh của Tiểu Thiên Bồ cỏ đội lên, không biết quốc sư phủ có bảo vật gì không?

Không đến nửa chén trà nhỏ công phu, một người một mèo liền vào hậu hoa viên của quốc sư phủ. Mặc dù là đêm tối nhưng Hàn Mục Vi vẫn như cũ có thể thấy rõ nhưng bông hoa đỏ như máu mọc cực tốt trong hoa viên, bên trong mùi hoa còn hỗn loạn nồng đậm mùi hôi thối: "Bồ Bồ, ngươi chỉ đường, ta động thủ."

"Được" Lời này gãi đúng chỗ ngứa, Tiểu Thiên Bồ đem toàn bộ thần hồn chi lực tan đi ra ngoài: "Trước cứ mặc kệ Tề Thâm, chúng ta đem tay chân của hắn đều băm, hướng đông thẳng đi, nhảy qua tường đi, trong viện đó một cái đều không cần lưu."

Gót chân của Hàn Mục Vi vừa chuyển, nhấc chân cất bước, trong nháy mắt liền đến cái sân mà Tiểu Thiên Bồ nói: "Ba Tiêu Uyển" Thần thức đảo qua "Nơi này hẳn là Ba Tiêu Động" Nói xong lại lập tức phủ nhận "Không đúng không đúng, kêu Bàn Tơ Động càng thích hợp" Mũi chân một điểm, người liền vào sân.

Nhìn vài cọng hoa hồng trong viện, Hàn Mục Vi cũng không chê dơ, liền hái một đóa, đi vào cạnh cửa, ngón tay nhẹ nhàng đẩy, cửa mở.

Sở Dao hôm nay cùng Tề Thâm cộng độ một buổi trưa, người mỏi mệt thật sự, buổi tối cũng không đả tọa, trực tiếp nằm xuống ngủ. Lúc này đang ngủ ngon lành, cũng không biết vì cái gì đột nhiên phát mộng, mơ thấy chính mình hoa hồng nở khắp thân, nhưng nàng rõ ràng không phải là hoa.

Hàn Mục Vi đứng ở mép giường, nhìn hoa hồng trong tay, đây là nàng riêng chọn, trong viện nở lớn nhất, nhan sắc đậm nhất.

Mỹ nhân nằm ở trên giường phỏng chừng là ác sự làm nhiều nên ác mộng quấn thân, ngủ thật sự không an bình, giãy giụa hồi lâu rốt cuộc tránh thoát cảnh trong mơ, trợn lên một đôi mắt, đôi tay ôm ngực, tim đập mạnh, thở hổn hển: "Hô.."

"Ngươi tỉnh?" Hàn Mục Vi đội mũ rơm cúi đầu, như cũ đang xem hoa hồng trong tay, Tiểu Cửu Nhi ngồi ngay ngắn ở đầu vai nàng, phấn nộn đầu lưỡi liếm miệng. Nữ tử nghe tiếng, chậm rãi quay đầu, đôi mắt nhìn về người ở mép giường, hoảng sợ hỏi: "Ngươi là ai?"

Hàn Mục Vi cười khẽ: "Câu này gần đây đúng là có quá nhiều người hỏi ta" Rũ xuống tay, nhìn lại nữ tử, sâu kín nói: "Phía trước người hỏi ta câu này đều đã chết" Nét mặt lộ cười "Ngươi cũng nhanh, rốt cuộc ngươi cùng bọn họ đều là quen biết đã lâu."

Sở Dao biết nàng là ai: "Ngươi ngươi.. là người của Hàn gia?" Nàng muốn lấy kiếm nhưng đã chậm, một cây hoa hồng cắm ở đan điền "Nguyên lai mộng đều là.. thật." Trong mộng nàng cuối cùng cũng bị hoa hồng ăn, khi còn bé trong viện nàng không có hoa hồng, sau lại.. sau lại từ khi nào bắt đầu có?

Hàn Mục Vi phất tay, cơ hồ là linh lực phát ra nháy mắt, nguyên bản hoa hồng nở đến diễm lễ lập tức liền héo tàn, Sở Dao trên giường cũng là thần hồn câu diệt, thân tử đạo tiêu. Lấy ra một cái túi trữ vật, đem thi thể thu vào, nàng cũng sẽ không để lại đồ ăn cho Tề Thâm.

Không tới hai ngọn trà công phu, hoa hồng ở Ba Tiêu Uyển liền đều bị Hàn Mục Vi véo hết. Hai canh giờ sau, nàng mới từ một viện ra tới, đã nghe tới một cổ mùi máu tươi làm người buồn nôn, xoay người về phía sau, nhìn về phía người đưa lưng về phía nàng "Ngươi không phải Tề Thâm?"

Tư Đường không nghĩ tới thế nhưng sẽ có người xâm nhập quốc sư phủ giết người: "Các hạ tới đây sao lại không lên tiếng kêu gọi?" Nếu hắn đoán không sai thì vị này hẳn là người ở nơi đó "Ngươi là người của Hàn gia?"

"Trúc Cơ sơ kỳ" Theo lý thuyết hắn không thể phát hiện nàng, Hàn Mục Vi gọi ra Long Chiến Kích: "Nếu biết ta từ đâu ra, vậy ngươi nên hiểu ta vì cái gì mà đến?" Tiếng nói vừa dứt, nàng cầm kích bay vút đánh lên, Tư Đường tuy là Trúc Cơ sơ kỳ nhưng hắn cũng không có cùng chân chính tu sĩ đánh nhau.

Vừa năm chiêu, Hàn Mục Vi liền một kích chọc thủng đan điền của hắn: "Trên người của ngươi mùi máu tươi quá nặng, giết không ít người đi?" Rút về Long Chiến Kích "Giết này những phàm nhân không tấc sắt như vậy rất có cảm giác thành tựu sao?"

"Nơi đó.. đẹp sao?" Tư Đường đã quen giết người, kỳ thật hắn biết sư phụ dưỡng hắn như một bộ thân thể, sớm hay muộn đều sẽ chết, không phải chết ở trong tay người khác chính là bị sư phụ cắn nuốt. Mỗi ngày sống trong nơm nớp lo sợ, cứ thế mãi, hắn liền thích giết người, bởi vì như vậy có thể chứng minh hắn còn sống, càng ghen ghét người của Hàn gia, đơn giản là bọn họ sinh ra thì cái gì đều có.

Hàn Mục Vi không có trả lời hắn, mà là trực tiếp bóp nát đỉnh đầu, xé nát thần hồn hắn: "Nhân sinh trên đời phải có đau khổ, nhưng cho dù có đau khổ thì đó cũng không phải là lý do để trở thành ngươi lạm sát kẻ vô tội."

Giải quyết xong Tư Đường, Hàn Mục Vi liền ra quốc sư phủ, chỉ là đi được vài bước liền dừng lại, xoay người quay đầu chỉ thấy một nam tử trung niên đang đứng ở cửa quốc sư phủ nhìn theo nàng.