Khờ Nữ Thổ Hệ

Chương 106



Bàn tay trắng nõn như ngọc nhặt lên chiếc vòng Thanh Ngọc trong đống tro tàn, đối với nó làm cái thanh khiết thuật xong Hàn Mục Vi mới xem nó một cách tinh tế, thần thức đảo qua, đây là vòng trữ vật, không cấm mỉm cười nói: "Thế nhưng còn có hồi báo" Thu hồi vòng tay, xác định nơi này đã không có chuyện cho mình nàng liền xoay người trở về Bồng Lai Các.

Đi vào phòng tu luyện, Hàn Mục Vi ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, thở phào một hơi, nhìn lại những chuyện gần nhất nàng chỉ cười nhẹ, nàng cũng coi như là trừ ma vệ đạo. Lấy ra chiếc vòng trữ vật, Tề Thâm đã chết, thần hồn ấn ký trên vòng tay tất nhiên là đi theo biến mất.

Để tránh đụng vật dơ bẩn bên trong, Hàn Mục Vi cũng không có trực tiếp đem đồ vật đảo ra tới, mà là dùng thần thức thăm đi vào. Không gian bên trong rất lớn, bất quá đồ vật cũng không nhiều lắm, xem xét một phen sau xác định không có vấn đề mới đổ đồ vật ra ngoài.

Linh thạch không nhiều lắm, đều là hạ phẩm linh thạch, Hàn Mục Vi đếm một chút, liền đem chúng nó bỏ vào nhẫn trữ vật của mình. Pháp khí chỉ có hai thanh phi kiếm, nàng không cần phải để qua một bên; bùa chú chỉ có ít ỏi mấy trương, đều là phụ trợ tính, cũng bỏ cạnh bên hai thanh pháp khí; trận bàn nhưng thật ra có mấy cái, bất quá nàng không hiếm lạ, linh thực một cây cũng không có, nghĩ đến đều bị tiêu hao hết.

Lật xem vài món pháp y kiểu nữ, Hàn Mục Vi cười lạnh lắc đầu, vòng trữ vật này của Tề Thâm làm sao mà hắn có được trong lòng nàng xem như nắm chắc. Ngọc giản nhưng thật ra có không ít, tùy tay nhặt lên một quả ngọc giản, tìm đọc sau thần sắc của Hàn Mục Vi có phập phồng: "Khu Thú Tông?" Ở Thương Uyên Giới không có tông môn nào có danh hào là Khu Thú Tông.

"Chủ nhân của vòng trữ vật này sẽ không cùng Tề Thâm đều đến từ thế giới khác đi?" Tiểu Thiên Bồ biến ảo thành nhân, ngồi xổm trên mặt đất cầm lấy một quả ngọc giản, thần thức đảo qua, lại thay đổi lấy một quả ngọc giản khác xem xét. Hàn Mục Vi đọc xong ngọc giản trong tay liền đem nó thu vào nhẫn trữ vật, sau tiếp tục lật xem những ngọc giản còn lại.

Chủ nhân của vòng trữ vật này là của một vị hậu bối của Nguyên Anh tu sĩ trong Khu Thú Tông, gọi là Hoa Nhan, mặt khác liền không có tin tức gì.

"Này, ngươi nhìn xem này cái" Tiểu Thiên Bồ đem ngọc giản đưa cho Hàn Mục Vi: "Đây là ký sự lục của Tề Thâm, hắn đến từ một tiểu thiên thế giới tên là Hành Nguyên, khi đang tìm kiếm một chỗ di phủ của Nguyên Anh đã ám toán không thành, trong lúc vô tình kích phát một Truyền Tống Trận thượng cổ bị truyền tống đến Thương Uyên Giới."

Hàn Mục Vi nhận lấy, thực mau liền xem xong: "Nguyên lai thân thể của Tề Thâm ngay từ đầu là không thành vấn đề, chỉ là khí lưu ở bên trong Truyền Tống Trận thượng cổ quá mạnh mẽ, bộ phận thần hồn bị phong ấn lại tự phá tan phong ấn. Mà hắn bị truyền tống đến Thương Uyên Giới thì đã thân bị trọng thương, vô pháp lại xuất ra tới thần hồn để tiến hành phong ấn lần thứ hai."

"A.. hoàn mỹ đoạt xá?" Hàn Mục Vi không khỏi cười nhạo: "Nhìn như thoát khỏi nhân quả, nhưng chung quy vẫn là chết ở trong nhân quả tuần hoàn" Nếu không phải thân thể của Tề Thâm yếu ớt thì nàng cũng không dễ dàng thu thập hắn như vậy "Nơi này còn ghi lại bản đồ của Truyền Tống Trận thượng cổ, ở gần khu rừng phía tây con sông của Khương triều."

Tiểu Thiên Bồ lật xem xong ngọc giản, ngồi xuống trên mặt đất: "Chờ ngươi kết Kim Đan, chúng ta có thể đi Hành Nguyên Giới nhìn một cái." Muốn an toàn thông qua thượng cổ Truyền Tống Trận, tu vi tốt nhất đạt Kim Đan, bằng không thân thể, thần hồn đều phải bị tội, Tề Thâm chính là cái ví dụ có sẵn.



"Được" Hàn Mục Vi thu hồi ngọc giản, lại đem những đồ vật còn lại thu vào một cái túi trữ vật trống không, sau thả ra Tiểu Cửu Nhi, lấy ra một khối Linh Tinh: "Đây là cho ngươi" Sáng nay ít nhiều nhờ mấy cái móng vuốt của nó, bằng không nàng còn phải hao phí nhiều sức lực hơn nữa.

Tiểu Cửu Nhi nhìn khối Linh Tinh, rõ ràng có điểm thụ sủng nhược kinh: "Meo.."

Quốc sư Tề Thâm đã chết, Khương Đế thu thập tương đương nhanh chóng, cơ hồ là trong một đêm quốc sư phủ đã bị san bằng, Thái Dân Tự phương trượng lãnh một đám tăng nhân vây quanh Nguyên quốc sư phủ ngày đêm siêu độ.

Khương Đế lại liền hạ ba đạo mình thư chiếu cáo tội, dân chúng tuy biết có việc phát sinh nhưng thấy quốc sư phủ không có cũng không dám nhiều lời, chỉ cao hứng vì triều đình lại lần nữa miễn thuế má. Nhưng người biết nội tình, trong tối ngoài sáng đối với Hàn phủ càng là lễ kính vài phần.

Ngày này Hàn Mục Vi mới vừa thu công, đã nghe bên ngoài một trận khóc cười, thần thức đảo qua, trên mặt mang cười. Ra tiểu lâu, Thạch gia vợ chồng mang theo Bảo Nha quỳ gối trước Bồng Lai Các dập đầu, thấy Hàn Mục Vi ra tới, một nhà ba người vội vàng quỳ lạy.

Hàn Mục Vi không có ngăn cản, bất quá chỉ chịu bọn họ bái một lần. Nhìn trên mặt Bảo Nha đầy mụn, Hàn Mục Vi cũng không cảm thấy nàng xấu, ngược lại cho rằng nữ hài này thực nhanh nhạy. Những người khác cùng nàng cùng ra Sung Châu cũng chỉ có nàng còn sống.

Đôi tay thô ráp, trên mặt có mấy cái mủ Bảo Nha quỳ về phía trước dịch hai bước, vững chắc mà dập đầu với Hàn Mục Vi: "Bảo Nha tạ tiên tử ân cứu mạng." Nàng cho rằng nàng căng không đến ra cung, nào tưởng ông trời mở mắt, cuối cùng làm nàng chờ tới ngày này rồi?

Năm năm trước, nàng bị bắt rời nhà, một đường xóc nảy tới kinh thành. Nàng không biết trong cung vì cái gì muốn nhiều cung nữ như vậy, nhưng cũng hiểu được bên trong khẳng định có sự. Cha mẹ chỉ có một đứa con là nàng, đối với nàng rất chiều chuộng, tới trong kinh cơ hồ là đem tiền mua quan tài đều cho nàng.

Nàng lấy tất cả tài sản trên người mua được quản sự, tiếp nhận công việc nặng nhọc trong cung. Ngay từ đầu cũng chịu không nổi, nhưng nhìn đến những cung nữ cùng nàng cùng nhau vào cung từng người từng người biến mất, nàng liền hận không thể đem đồ vật ghê tởm kia đổ đầy người.

Vào cung năm năm, nàng lo sợ suốt năm năm, thậm chí vì mạng sống cố ý nhiễm mủ, chính là nghĩ có thể lưu trữ hơi thở về Sung Châu để dưỡng lão cho cho mẹ, hiện tại cũng rốt cuộc về được.

Hàn Mục Vi kéo một nhà ba người bọn họ đứng lên, đối Bảo Nha nói: "Mủ trên người của ngươi ở y quán của Hàn gia hẳn là có thể trị, không cần chậm trễ" Nữ hài nào không thích đẹp, huống hồ Bảo Nha mới mười bảy tuổi "Chờ trị hết, lại cùng cha mẹ ngươi về Sung Châu."

"Lạc cô nương đã cho nô.." Này đều đã thành thói quen, Bảo Nha cúi đầu có chút xấu hổ: "Lạc cô nương đã khai dược cho ta, đợi lát nữa trở về liền sử dụng, đa tạ tiên tử quan tâm."



"Vậy là tốt rồi" Hàn Mục Vi lấy một trăm lượng bạc nhét vào tay của Thạch đại nương, Thạch đại nương đâu chịu thu, bất quá Hàn Mục Vi mặt lạnh lùng, nàng cũng không dám lại cự tuyệt "Đây là thỏa thuận ngay từ đầu, các ngươi cầm bạc trở về Sung Châu thuê cửa hàng, một nhà ba người cứ tiếp tục kinh doanh." Gặp được đã là có duyên, nàng đều có thể ngộ.

Tiễn đi người của Thạch gia, Hàn Mục Vi cũng không về Bồng Lai Các, ra Hàn phủ tìm cái góc không người, thúc giục Thiên Diện Châu trong cơ thể biến thành một phụ nhân bình thường, đi trên đường.

Từ đông thành đi đến tây thành, lại từ tây thành qua đến nam thành, cuối cùng đi y quán của Hàn gia ở bắc thành. Kinh thành lại khôi phục sự náo nhiệt phồn hoa như dĩ vãng, trừ bỏ miếng đất đã từng của quốc sư phủ ở tây thành giờ còn bị vây quanh, địa phương hác đều là một bức yên vui thái bình.

Trên đường đến y quán, Hàn Mục Vi nghe được vài tiếng đồng la vang, đi theo đó là tiếng người bán hàng rong rao hàng. Một cái quẹo vào, liền thấy mấy cái hài đồng đang vây quanh người bán hàng rong ríu rít mà luận không ngừng, hai ba phụ nhân lựa sợi tơ, ngươi tới ta đi mà cò kè mặc cả.

Hàn Mục Vi ngây người mà nhìn một màn này, không tự giác mà đến gần: "Tiểu ca, cho ta hai phần kẹo mạch nha." Nàng vừa nói xong, một đám tiểu oa nhi đều hâm mộ mà nhìn nàng, từng đôi mắt thanh triệt vô cầu, nàng phân phó người bán hàng rong: "Giúp ta làm vỡ nó đi."

Thanh toán tiền bạc, tiếp nhận kẹo mạch nha, Hàn Mục Vi nhéo một khối nhỏ bỏ vào miệng, ngọt ngào mang theo mùi hương nhàn nhạt mạch nha, một chút đều không ngán. Nếm một khối, nàng liền đem kẹo trong tay phân cho đám hài tử, mỗi người một khối, nhìn bọn họ cười, nàng không ăn đường cũng cảm thấy trong miệng hơi ngọt.

Ra hẻm nhỏ, không đến trăm trượng liền đến y quán của Hàn gia, cách thật xa, Hàn Mục Vi liền nghe được một tiếng khóc tê tâm liệt phế, vội vàng đến gần, bên ngoài y quán có một đám người. Thần thức tiến vào y quán, chỉ thấy một nam tử mặc cẩm y quỳ ghé vào bên cạnh một cái xác chết bụng lớn khóc lóc thảm thiết, lại nghe quanh thân nói nhỏ, nguyên lai người chết là vợ của nam tử.

Hai người là thanh mai trúc mã, có tam sinh chi ước, đáng tiếc nhân tâm dễ biến, nam tử này khi vợ có thai lại thu một vị cô biểu muội làm quý thiếp. Thê tử sắp lâm bồn thì hắn lại vẫn đang bồi biểu muội ngâm thơ câu đối, hiện tại mẫu tử đều tổn hại, hắn lại khóc đến thương tâm như thế lại là ý gì? Nên quý trọng thì không hiểu quý trọng, khi mất đi cũng hẳn là.

Hàn Mục Vi thu hồi thần thức, rời đi đám người, mặc kệ là trong trí nhớ kiếp trước vẫn là kiếp này, nàng đều đang theo đuổi tùy tâm mà sống. Kiếp trước nàng làm như thế này, kiếp này vẫn còn nỗ lực. "Tùy tâm mà sống", chính là lại có mấy người có thể thấy rõ tâm của chính mình đâu? Nam tử bên trong y quán, vị phụ nhân đã chết, Hàn Lạc, Khương Đế vân cân, còn có nàng, đều hiểu tâm của chính mình sao?

Từ trước đến nay Khương triều, nàng đã giết rất nhiều người, nhưng tự nhận những người nàng giết đều là người đáng chết, Hàn Mục Vi hồi ức những cái đó từng tí, hỏi chính mình tâm, có sợ có hối sao?

《 Thuần Nguyên Quyết 》 tự động vận chuyển, hai mắt của Hàn Mục Vi càng ngày càng trong trẻo, nhưng lại dần dần mà không có tiêu cự. Nàng theo bản năng từng bước theo đường cũ trở về Hàn phủ. Tới Hàn phủ, Tiểu Thiên Bồ dùng thần hồn ám chỉ nàng khôi phục bộ dáng cũ, thuận lợi về tới Bồng Lai Các.