Khờ Nữ Thổ Hệ

Chương 37



Tâm nguyện chưa xong? Hắn đây là tới trả nợ cho nàng một lượt luôn sao? Hàn Mục Vi hít sâu một hơi, nếu Mộc Nghiêu đều đã gặp qua bộ dáng xấu xí lúc trước của nàng thì phỏng chừng nàng ở trong mắt hắn cũng không có hình tượng gì đáng để nói, vậy thì dứt khoát hiểu rõ hiện thực một chút đi, nàng cười khanh khách mà chầm chậm đi lên phía trước: "Đại sư huynh, ta có thể hỏi ngài mấy vấn đề được không?"

Mộc Nghiêu nâng mi: "Đây là tâm nguyện muội?" - Tiểu nha đầu tức giận rồi.

"Đương nhiên là không phải rồi" - Nào có chuyện tiện nghi như vậy, Hàn Mục Vi nàng không mang họ ngốc, tuy rằng có chút nhan khống nhưng tuyệt đối còn chưa tới hoa si nông nỗi: "Ngài trả lời xong mấy vấn đề của ta rồi thì chúng ta lại nói đến chuyện ân cứu mạng này?"

"Có thể" - Mộc Nghiêu cười nhạt, cánh tay phải để ở trên bàn trúc, khớp xương rõ rang, tay hờ miệng khép: "Tiểu sư muội thỉnh tùy tiện hỏi" - Vị Danh gọi nàng là Hàn tiểu béo, theo hắn lại cảm thấy vừa đủ, nữ tử quá gầy làm cho người ta thấy một loại cảm giác yếu đuối, mong manh, Tu Tiên giới lại không cần quá nhược.

Hàn Mục Vi tự nhiên cũng sẽ không khách khí, đi đến bên cạnh bàn trúc, tư thái còn tính ưu nhã mà ngồi trên ghế bập bênh, sau đó cặp mắt mang cười lại chớp mắt đối diện với nam tử bên phải nàng: "Sư huynh nằm ở Sinh Cơ Ngọc Tuyết Quan đã bao lâu rồi?"

"Khoảng hai mươi sáu năm" - Mộc Nghiêu trả lời thật sự thản nhiên, tuy rằng hai mươi sáu năm trôi qua có chút nhạt nhẽo nhưng hắn cũng từ đó được lợi rất nhiều, chẳng những tính cách nóng nảy bị thanh trừ, mà còn có thể tĩnh tâm tu luyện 《 cửu huyền rèn thần quyết 》, hắn cũng đã tính toán sau trăm năm chuyển sang quỷ tu, nào ngờ chuyển cơ tới ngoài ý muốn như thế?

"Đại sư huynh có từng nghĩ tới việc từ bỏ?" - Hàn Mục Vi nguyên bản cũng không tưởng lắm miệng, chỉ là nhìn vị này ở trước mắt mình như cũ vẫn phong khinh vân đạm như kiểu nguyệt nam tử, nàng không nhịn liền hỏi ra khẩu: "Nghĩ tới như vậy là được rồi?"

Mộc Nghiêu thu hồi nét cười trên mặt, nhìn thẳng Hàn Mục Vi: "Không có" - Tiên đồ gian nguy, thanh thiên khó thượng, hắn còn chưa sống đủ, còn có rất nhiều địa phương không đi, sao lại dễ dàng từ bỏ được: "Đến nỗi như thế là được lại càng không, oan oan tương báo mới hợp nhân quả tuần hoàn, lấy ơn báo oán đó là thánh nhân sẽ làm, ta chỉ là phàm phu tục tử, giác ngộ hữu hạn".

Tính cách này nàng thích, Hàn Mục Vi thiếu chút nữa liền chụp bàn đứng lên, bất quá nàng còn sót lại một tia lý trí: "Ta nghe nói Sinh Cơ Ngọc Tuyết Quan chỉ có thể giữ được sinh cơ của một người trong trăm năm, việc này không giả đúng không?"

"Không giả nhưng sự thật cũng không hẳn là vậy" - Nếu nàng hỏi, Mộc Nghiêu tự nhận mình là người lên được mặt bàn, đương nhiên có thể làm được biết gì nói hết, không nửa lời giấu giếm: "Sinh Cơ Ngọc Tuyết Quan lấy đặc thù thủ pháp dùng nhánh cây của Sinh Cơ Thụ và cành lá của Ngọc Tuyết Liên biên chế mà thành. Sở dĩ có thể giữ được sinh cơ của một người trong thời gian dài là bởi vì bên trong có đầy đủ sinh cơ".

Nói đến đây, hắn đứng dậy bối tay đi tới bên vách núi, ngưỡng mặt đón gió: "Người bị đe dọa nằm vào trong chỉ cần sinh cơ bên trong không lậu ra ngoài thì đích xác có thể tồn tại thật lâu, nhưng mà lại không thể đạt tới trăm năm, trừ phi đóng băng cả Sinh Cơ Ngọc Tuyết Quan. Nhưng đóng băng Sinh Cơ Ngọc Tuyết Quan lại rất khó, Ngọc Tuyết Liên còn được, rốt cuộc nó vốn sinh ở cực hàn chi địa, nhưng Sinh Cơ Thụ lại không được, chỉ cần có một chút sai lầm liền sẽ bị đông chết".

Cho nên lúc trước, Thiên Nhất lão tổ dù là Hóa Thần tu sĩ thế nhưng phải mất trăm năm tu vi mới làm cho Sinh Cơ Ngọc Tuyết Quan đóng băng, Hàn Mục Vi thở phào một hơi: "Đại sư huynh, ngài thực may mắn".

Bất quá bọn họ vẫn nên tiếp tục nói chuyện chính sự đi, việc nàng bị nói là nam oa vẫn không thể tha thứ được, Hàn Mục Vi keo kiệt bủn xỉn nói tiếp: "Nói cách khác nếu không có ta lấy Linh Tiên Tham về thì ngài còn phải tiếp tục ở trong Sinh Cơ Ngọc Tuyết Quan đợi, một ngày lại một ngày chờ đợi cái hy vọng phi thường phi thường xa vời đúng không?" - Thỉnh tha thứ nàng đem chính mình phủng đến cao lớn vĩ đại như vậy.

Mộc Nghiêu cười khẽ, đến đây hắn cơ bản đã có thể suy đoán được tiểu sư muội muốn chơi trò gì: "Cũng không phải rất khổ sở, ta có tu luyện thần hồn" - Việc này hắn không nói, nói vậy tiểu sư muội cũng rõ ràng, rốt cuộc nàng là chủ nhân cộng sinh của thần thực Thiên Bồ: "Huống hồ còn có Phượng Minh Kiếm bồi, ta một chút đều không cảm thấy cô đơn".



"Dù sao mặc kệ ngài có cô đơn hay không, cho đến khi ta mang Linh Tiên Tham về, Sinh Cơ Ngọc Tuyết Quan có phải chỉ có thể giữ được ngài trong bảy mươi bốn năm thôi đúng không?" - Nàng là người cố chấp, thỉnh không cần ý đồ giảng đạo lý với nàng.

Lần này Mộc Nghiêu lại không vô nghĩa, chỉ là xoay người lại nhìn nàng: "Đúng vậy" - Nha đầu này nhưng thật ra có vài phần khí khái của Thiện Đức sư bá, đều là phân rõ phải trái, chỉ theo lý của nàng.

"Ta là người luôn luôn tôn sư trọng đạo, cũng rất kính lão ái ấu" - Hàn Mục Vi mặt không đỏ tâm không nhảy mà nói: "Ngài là đại sư huynh của ta, ta từ tận đáy lòng kính nể ngài, kính yêu ngài, nhưng dù là huynh muội ruột thì cũng phải rõ ràng với nhau có phải hay không?" - Nàng trộm liếc nhìn Mộc Nghiêu một cái, thấy thần sắc của hắn không có biến hóa gì, liền tiếp tục bắt đầu nói hươu nói vượn: "Lúc trước khi vừa thấy Linh Tiên Tham, ta nói cho chính mình rằng nhất định phải đem nó mang về, cho dù có liều mạng thì mạng nhỏ này của ta cũng không tiếc.."

"Sau này không cần làm như vậy, mệnh chỉ có một nên phải quý trọng" - Mộc Nghiêu tay trái sờ sờ cái mũi, nghẹn cười: "Huống hồ muội còn có cha mẹ, tộc nhân, còn có sư phụ, đừng làm bọn họ thương tâm" - Nói cũng quá thật, không trách Vị Danh nói Hàn tiểu béo một khi nghiêm túc lên thì cả người đều là diễn, ha ha..

Hàn Mục Vi vừa nghe hắn nói như vậy, lập tức gật đầu đồng ý, bộ dáng rất là thụ giáo: "Lần sau ta sẽ không như vậy nữa" - Thanh âm mềm mại kéo dài, thần sắc cũng phối hợp đến tương đương đúng chỗ: "Đại sư huynh, ngài đúng là người tốt".

Ngay cả Tiểu Thiên Bồ đang quấn ở trên tóc của nàng giờ phút này đều chuẩn bị trở về bản thể, nó thật sự là không muốn nghe Vi Vi Nhi bậy bạ, tại sao mặt có thể dày như vậy?

Mộc Nghiêu liếc nhìn dây đằng màu xanh biếc trên tóc nàng một cái, sau trở lại ghế tre ngồi xuống: "Cho nên, ân cứu mạng có thể không trả sao?" - Hắn có phải hẳn là thêm một câu 'đại ân không lời nào cảm tạ hết được' đúng không?

"Cái này.. cái này ha hả.. vẫn phải tính rõ ràng" - Hàn Mục Vi cười híp hai mắt, làm người thấy không rõ cảm xúc trong ánh mắt: "Bất quá ai làm ngài là đại sư huynh đâu của ta đâu, ta sẽ nhường một bước, coi như Sinh Cơ Ngọc Tuyết Quan còn có thể giữ được tám mươi năm sinh cơ của ngài, nói cách khác ngài mỗi lần sống lâu tám mươi năm.. ha hả.. liền thiếu ta một cái mệnh".

Mộc Nghiêu lần này thật sự có chút kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng nàng đang rối rắm thời gian là muốn hắn hộ nàng tám mươi năm, nào ngờ tiểu nha đầu lại tính toán như vậy: "Tiểu sư muội, ngươi thật đúng là được Thiện Đức sư bá chân truyền"

Hàn Mục Vi này cũng không cười, trợn to hai mắt tràn đầy nghi hoặc hỏi: "Có vấn đề sao?" - Lời này thật giống như phép tính nàng nói ra thực hợp lý thực hợp tình.

"Không thành vấn đề" - Mộc Nghiêu hơi ninh mi mỉm cười nói: "Chính là đột nhiên cảm thấy bên ngoài quá lãnh, tưởng hồi Sinh Cơ Ngọc Tuyết Quan nằm tiếp" – Việc này nếu dựa theo phép tính của nàng thì cuộc đời này của hắn coi như xong rồi, nhưng nhìn tiểu nha đầu có bộ dáng hẳn là như vậy, hắn lại không nghĩ phản bác, móc ra một khối ngọc giản để trên bàn: "Hai năm sau Chung Hiểu bí cảnh mở, đây là bản đồ cùng bút ký lúc trước ta khắc lục về Chung Hiểu bí cảnh, muội có thể nhìn xem".

Chung Hiểu bí cảnh? Hàn Mục Vi thiếu chút nữa đã quên việc này, tính tính thời gian đích xác sắp tới rồi, rốt cuộc Tầm Bảo Thử của nữ chính Liễu Vân Yên chính là ở năm mười hai tuổi tại Chung Hiểu bí cảnh có được: "Đại sư huynh, Chung Hiểu bí cảnh có phải có rất nhiều linh thú hay không?" - Nàng tưởng dưỡng miêu.

"Đúng vậy, các đại tông môn sở dĩ sẽ để ý Chung Hiểu bí cảnh là bởi vì bên trong bí cảnh có rất nhiều linh thú tốt" - Nếu có thể khế ước được một con linh thú có chiến lực cường đại, thì chủ nhân của linh thú tự thân chiến lực cũng sẽ mạnh hơn vài phần, bất quá Mộc Nghiêu vẫn là phải nhắc nhở nàng: "Bên trong bí cảnh tuy rằng cơ duyên tùy ý có thể thấy được, nhưng cũng cực kỳ hung hiểm, ba tông, sáu môn, một chùa chiền đến lúc đó đều sẽ có Luyện Khí kỳ đệ tử đi vào, muội hẳn là hiểu".

Cái này đương nhiên nàng minh bạch, ba tông, sáu môn, một chùa chiền mặt ngoài đều đã không phải rất hài hòa, nội bộ càng không cần phải nói. Huống chi Thiên Diễn Tông bọn họ cùng Vô Cực Tông còn có Thi Ma Môn năm gần đây đều có cọ xát, không đại nhân vật thì tiểu nhân vật: "Bí cảnh đánh đánh giết giết, thương vong không thể tránh được, tiểu muội sẽ cẩn thận, đa tạ đại sư huynh đề điểm" - Nàng sẽ không chủ động đi trêu chọc, nhưng nếu có người không có mắt dám tính kế nàng, nàng tự nhiên cũng sẽ không nương tay.

"Tám mươi năm gần đây nhất liền từ hôm nay trở đi tính đi" - Mộc Nghiêu cũng không chán ghét người thất khiếu linh lung, bởi vì chính hắn cũng như vậy, nhưng lại không thích mù quáng vô tri, lòng tham không đáy, tiểu sư muội này của hắn tuổi tác tuy nhỏ, bất quá hành sự, chừng mực lại có nắm chắc rất tốt: "Muội có thiếu cái gì không, vẫn là nói muội muốn trừ bỏ người nào đó?"



Thiếu thì không thiếu, người thì nàng cũng không có ai là kẻ thù sinh tử, tay nhỏ mượt mà của Hàn Mục Vi gõ nhẹ vài cái trên bàn trúc: "Đại sư huynh, ngài có ghét ai không?"

Quả nhiên vẫn là tiểu nữ nhi tư thái, Mộc Nghiêu cười nhạt nói: "Không có, chẳng lẽ muội có?"

"Ân" - Hàn Mục Vi gật đầu, nàng không thích Liễu Vân Yên trong nguyên văn, chỉ vì thủ đoạn của nàng ta quá độc ác: "Bất quá không phải ở tông môn của chúng ta".

"Tư chất của người đó tốt hơn muội ư?"

"Không có" - Ở Thương Uyên Giới người có tư chất tốt hơn nàng hẳn là cũng không nhiều lắm, tuy rằng trước mắt đang có một vị. Bất quá Liễu Vân Yên liền thôi đi, Tam linh căn tư chất, không đúng, dựa theo cốt truyện hiện tại hẳn là Hỏa, Mộc Song linh căn.

"Gia thế tốt hơn muội, chỗ dựa vững chắc hơn muội?"

"Không có" - Liễu gia tuy rằng so Hàn gia cường đại hơn nhiều, nhưng nội bộ lại không phải rất hòa thuận, hài tử trong tộc tuổi nhỏ liền ngươi tranh ta đấu, đương nhiên vì điều này nên tình cảnh của Liễu Vân Yên gian nan cùng bất đắc dĩ. Bất quá nàng chính là tâm can bảo bối của cha mẹ nàng, ở nhà có người sủng, đi vào tông môn có tông môn làm chỗ dựa, nói thật người giống nàng như vậy tuyệt đối là nữ xứng tiêu xứng, bất quá nàng không muốn bồi bọn họ chơi.

Mộc Nghiêu lại hỏi: "Đẹp hơn muội à?"

Hàn Mục Vi nghe vậy nhìn hắn có chút bất nhã xem thường, không hảo thanh mà nói: "Tuyệt đối không có, nàng chỉ là thanh tú khả nhân, ta lại có đôi mắt sáng xinh đẹp như vậy, mặt mày như họa lại băng cơ ngọc cốt, ưu nhã hào phóng, tiểu tiên nữ sẽ bởi vì người khác đẹp hơn mình mà chán ghét người ta sao?"

Mộc Nghiêu cuối cùng là cười lên tiếng: "Đầy bụng kinh luân" - Da mặt cũng không tệ, khen chính mình rất là miệng lưỡi lưu loát: "Bất luận vì cái gì mà muội chán ghét nàng thì muội chỉ cần làm được hai điều này thì tốt rồi, đầu tiên là hoàn toàn không quan tâm nàng, thứ hai, nếu muội có tư chất tốt như vậy, thì hãy nỗ lực tu luyện đi" - Đôi khi, hủy diệt một người là rất đơn giản.

Hàn Mục Vi hơi dừng lại, sau ngẩng đầu nhìn thẳng vào Mộc Nghiêu: "Đúng là anh hùng chí lớn gặp nhau" - Nàng cũng nghĩ như vậy, nếu không thể lưu loát xử lý nàng ta thì sống thành một đạo khảm để nàng vĩnh viễn đều không vượt qua được.

Mộc Nghiêu đứng dậy: "Nếu muội đã hiểu, ta đây liền không lắm lời, ngày sau có chuyện gì muội có thể tới Vô Phong Nhai tìm ta" - Sau hắn lại lấy ra một khối ngọc bài màu trắng đặt ở trên bàn: "Cũng có thể truyền âm với ta, đây là truyền âm ngọc phù của ta".

Thật không hổ là đệ nhất tiên hậu đại của Thương Uyên Giới đệ nhất, quả nhiên là giàu, Hàn Mục Vi thu hồi truyền âm ngọc phù, sau đứng dậy đưa tiễn: "Đại sư huynh đi thong thả."

"Ân" - Mộc Nghiêu chân đạp đến bên vách núi, đột nhiên toát ra một câu: "Tiểu sư muội, hôm nào chúng ta tới nói một chút về chuyện tiền thuê động phủ đi".