Khoái Xuyên Chi Vai Ác Bệnh Kiều, Cường Thế Sủng!

Chương 10: 10





- ------
“Đi ăn trưa, hửm?” Cố Ngôn nhẹ giọng nói, nhưng âm cuối hơi kéo dài, làm cho trái tim Lâm Thanh trở lên run rẩy.

“ Thống ca, lỗ tai của ta sắp mang thai rồi!” Mặt Lâm Thanh đỏ bừng, từ dưới đáy lòng gào hét lên với Hệ thống.

[...] Hệ thống 333 nhất thời cạn lời.

“Thôi, được rồi, đi ăn cơm đi, tôi dậy ngay đây!” Lâm Thanh vội vàng đứng lên.

Có thể là do đứng dậy quá nóng nảy, Lâm Thanh chỉ cảm thấy chân trái co quắp, cả người liền hệt thế bổ nhào lên người Cố Ngôn, trong miệng phát ra tiếng kinh hô, nhỏ như mèo kêu: "A..."
Vì để tiếp được Lâm Thanh và ngăn cản cậu té ngã, Cố Ngôn vội vàng đem cậu ôm lấy, cũng thuận thế đứng lên.

“ Làm sao vậy?” Cố Ngôn nhíu mi, quan tâm hỏi.

"Tôi, hình như là chân bị chuột rút..." Ngữ khí của Lâm Thanh vừa mang chút ngượng ngùng lại thêm điểm ủy khuất.


[ Ký chủ, không phải cậu bảo là muốn dè dặt, muốn cự tuyệt nghênh đón, để dụ Cố Ngôn theo đuổi cậu sao? Bây giờ lại đi nhào vào ngực người ta làm gì vậy? ] Hệ thống 333 không thể không hỏi.

“ Thống ca, chân của ta thật sự bị chuột rút, cũng không biết có phải là do ta đứng lên quá nhanh không, nên mới bị thế.

Ta không rảnh để lừa ngươi làm gì, phải tin tưởng ta chứ! " Lâm Thanh ủy khuất bảo đảm nói.

[...] Sau khi nghe Lâm Thanh nói lời này, hệ thống 333 liền ngừng giao tiếp.

Cái này gọi là gì?
Giả vờ chuột rút sao?
Có phải nó đang nói với chúng ta những sự thật, không cần tùy tiện nói dối?
Chuột rút chân ư? Ánh mắt Cố Ngôn giữa hai chân cậu đảo một vòng, nhớ tới lần đụng chạm vừa rồi, thanh âm liền nhiễm chút khàn khàn hỏi: "Cái nào?"
“Không sao, bạn học Cố đừng để tâm nhiều, tôi sẽ tự lo liệu!” Lâm Thanh cậu đây cũng biết ngượng chứ, không thể làm phiền người ta hoài được?
Vừa dứt lời, Lâm Thanh không chút do dự, lập tức cởi giày chân trái, bước nhanh lên ghế, dùng tay xoa xoa bắp chân.


Tuy rằng, động tác thô lỗ bị Cố Ngôn nhìn thấy như vậy, Lâm Thanh không khỏi có chút xấu hổ, nhưng thật sự bắp chân cậu co giật đến lợi hại, và cậu không thể tự mình lo được nữa.

Một tia nuối tiếc lóe qua trong đôi mắt đạm nhạt, ngay sau đó, ánh mắt hắn liền quét qua eo Lâm Thanh, giờ phút này, bởi vì động tác khom lưng cúi người của cậu, vòng eo mảnh mai tinh tế như ẩn như hiện.

Tất nhiên, cành nhìn càng đẹp mắt hơn chính là, bộ phận vừa lũng lĩnh vừa tròn xinh bên dưới thắt lưng kia.

“ Tôi giúp cậu.” Lâm Thanh còn chưa kịp nói gì thì Cố Ngôn đã vươn tay đỡ lấy eo cậu.

“ Bạn học Cố, cậu thật tốt!” Lâm Thanh nâng cao đôi mắt đào hoa chớp ánh thủy quang kia lên, chớp chớp, cảm động nói.

“Ừm.” Cố Ngôn gật đầu động tác rất nhỏ khó có thể phát hiện, tiếp đó ánh mắt của hắn lại sâu hơn.

A Thanh à, tôi có thể tốt hơn như vậy nhiều!
Bàn tay của Cố Ngôn trên eo Lâm Thanh dường như vô tình trượt xuống hai tấc, cảm nhận được độ đàn hồi đáng kinh ngạc của da thịt mềm mại dưới lòng bàn tay, hầu kết hắn mất tự nhiên mà lăn lộn vài cái.

Lâm Thanh vốn đang chăm chú xoa xoa bắp chân của mình, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ từ lòng bàn tay của Cố Ngôn, quay đầu nhìn lại, phát hiện tay Cố Ngôn không phải đang đỡ eo cậu, mà là mông cậu!
Lâm Thanh thân thể cứng đờ, Cố Ngôn, hắn đây là...
- ---------------
:)))).


— QUẢNG CÁO —