Khoảng Cách Ngàn Năm

Chương 29: Thích ai?



Kim Loan Điện, sau một hồi 'Thanh quan chi biến', quan lại phần mình rời đi rất nhanh chỉ còn lại ba người Ngọc Đan, Lý Minh Khuê cùng Cảnh Vương

"Hoàng thúc thấy hôm nay bản cung dẹp loạn thế nào?" Lý Minh Khuê vừa xoay người rời đi vừa nói

Cảnh vương giọng nói ôn hoà: "Đã bao nhiêu năm rồi không gặp, xem ra Hoàng chất nữ trưởng thành không ít, càng ngày càng xinh đẹp giống Yên Nhiên" nói tới đây vẻ mặt ông ảm đạm không ít

"Hoàng thúc chớ bi thương, mẫu hậu sẽ không muốn người như vậy"

Ngọc Đan thấy hai người đi đã xa, cũng tăng nhanh cước bộ đi đến bên cạnh Lý Minh Khuê. Cảnh Vương vừa định mở miệng nói gì đó nhưng lại nhìn thấy Ngọc Đan nên nhất thời im lặng

"Không sao, đây là người của bản cung, Hoàng thúc cứ việc nói tiếp" Lý Minh Khuê nhàn nhã nói

"Binh phù của bổn vương nay đành giao lại cho Hoàng chất nữ" Cảnh Vương từ trong tay áo ra một mảnh gỗ khắc một chữ 'Cảnh' giao cho Lý Minh Khuê

"Cái này..." Lý Minh Khuê khó xử nhận lấy

Cảnh Vương nhẹ mỉm cười nói với nàng: "Bổn vương biết mình không còn bao nhiêu thời gian, chuyện báo thù cho Yên Nhiên đành phải nhờ vào tỷ đệ các ngươi" ánh mắt ông như phủ kín sương mờ: "Năm xưa là bổn vương đáng trách không giữ được mẫu hậu của ngươi, bây giờ ngay cả việc báo thù cho nàng bổn vương cũng làm không được, đúng là đáng trách"

"Hoàng thúc yên tâm, bổn cung nhất định sẽ tự tay dành lại tất cả" Lý Minh Khuê ánh mắt sắt bén kiên định nói, sau đó nàng lấy ra một quyển sách từ trong tay áo đưa cho Cảnh Vương: "Việc tiến cử người của chúng ta đành nhờ Hoàng thúc thưa với phụ hoàng"

Ngọc Đan nãy giờ vẫn im lặng như tiểu sủng vật ngoan ngoãn đi theo sau chủ nhân, bây giờ cô phải há hốc mồm nhìn Lý Minh Khuê.

Đây chẳng phải là sách mà mỗi tối nàng ta hay đọc sao, cô còn tưởng đó là kinh thư, nữ huấn ai biết được lại là danh sách quan lại theo phe nàng ta, còn những thứ mà nàng ta hay viết cũng không phải để luyện chữ mà là bằng chứng tố tội người khác....nữ nhân này quả thật đáng sợ mà!

Cảnh Vương nhận lấy gật đầu nói: "Được, sau khi để Bệ Hạ dụng người của chúng ta bổn vương sẽ rời khỏi đây"

"Sao Vương gia lại vội vã đi như vậy" Ngọc Đan tò mò hỏi

Cảnh Vương ánh mắt sâu xa nhìn về phía hoàng hôn đang khuất dần theo những tia sáng cuối cùng: "Người đã không còn đây, ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì" nói rồi cô độc bóng lưng đi khuất khỏi cánh cổng hoàng cung tráng lệ

Đêm đến, Lý Minh Khuê ung dung ngồi trước bàn trang điểm, tay nhỏ cầm lược ngọc chậm rãi chải xuống ba ngàn sợi thanh ti, như có như không nói: "Vài ngày nữa bản cung sẽ xuất cung đến Lạc Hướng thành"

Ngọc Đang nằm trên giường lim dim ngủ cũng phải sửng sốt bật dậy hỏi: "Điện hạ đi rồi còn ta thì sao" cô liền bày ra nụ cười thảo mai: "Hay là cho ta theo với, một mình ta ở đây... thật sợ"

"Nếu ngươi nói là muốn đi để trốn việc ở Hàn Lâm Viện bản cung còn có thể tin được" Lý Minh Khuê biếng nhác mở miệng, động tác trên tay vẫn không ngừng chải tóc

"Được rồi được rồi, là ta muốn trốn việc, người xem suốt ngày cứ nằm trong đống sách như vậy ta chán sắp chết rồi đây" Ngọc Đan mặt dày ăn dạ nói. Quả thật ngày nào cũng phải ngồi cả ngày, viết viết viết không ngừng khiến cô sắp bị bức đến điên rồi

"Thôi được, dù sao bản cung cũng không yên tâm để ngươi ở lại một mình"

"Thật á, thế thì cho ta mang theo Bảo Cường đi cùng có được không?" Ngọc Đan mặt mày hớn hở tươi như hoa ban sớm

Lý Minh Khuê bỏ lược trên tay xuống, xoay đầu nhìn cô, lạnh lùng hỏi: "Tại sao lại để hắn đi cùng?"

Ngọc Đan lạnh cả sóng lưng, lén nuốt một ngụm nước bọt, vội vã thanh minh: "Điện hạ xem Hoàng muội của người dạo này cứ thích bám lấy hộ vệ của ta, đương nhiên ta phải đòi người lại rồi" cô nhíu mày sờ cằm suy tư nói tiếp: "Ta thật nghi ngờ hai người bọn họ có gian tình đó nha"

"Vậy còn ngươi, ngươi thích ai?" Lý Minh Khuê chăm chú nhìn Ngọc Đan, làm như vô ý hỏi

Trong đầu Ngọc Đan "Oanh" một tiếng, không hiểu sao vừa nghe nàng hỏi như vậy, mặt Ngọc Đan liền hồng thấu như táo đỏ, cô ho khan không ngừng, lấy tay vỗ vỗ ngực mình cho tỉnh táo lại rồi nói: "Ta... ta không có!" sau đó thì hắng giọng che đi sự mất tự nhiên, đảo mắt đánh trống lãng: "Muộn rồi, điện hạ mau ngủ đi!"

Ngọc Đan túm lấy góc chăn che kín cả đầu, cô thầm mắng mình rằng chỉ là một câu hỏi bình thường mà ở hiện đại cô đã nghe hơn bảy bảy bốn mươi chín lần rồi kia mà, có gì đâu phải hoảng hốt như vậy chứ, đúng là mất hết cả mặt!

Lý Minh Khuê thấy Ngọc Đan biểu hiện thái quá như vậy, khẽ xì cười một tiếng rồi đứng dậy thổi tắt nến, nằm xuống bên cạnh Ngọc Đan chậm rãi thiếp đi

———đường phân cách hoa lệ

Hôm nay với tâm tình được đi du lịch cùng trốn việc, tinh thần Ngọc Đan phấn chấn như tết mùng một, từ sáng sớm đã chuẩn bị sẳn hành lý cùng Bảo Cường đi đến đại sảnh

"Phò mã của bản cung tới rồi sao"

Lý Minh Khuê nở nụ cười sáng rực tựa ánh mặt trời, Ngọc Đan khó hiểu ngẩng đầu lên, từ bao giờ tảng băng này lại biết cười vậy?

Nhưng nhìn kỹ mới thấy, nguyên lai khi nàng ta cười rộ lên lại xinh đẹp đến thế, nhất thời Ngọc Đan nhìn đến ngây ngươi

"Phò mã sao lại ngẫn người ra như vậy?"

Lúc này đây, phía sau Ngọc Đan lại truyền đến giọng nói sương băng quen thuộc, cô sửng sốt âm thanh này chẳng phải là của Lý Minh Khuê sao?

Quả nhiên khi cô xoay người, thì lại có một 'Lý Minh Khuê' khác, một thân nam trang cầm bạch ngọc phiến phe phẩy, chậm rãi đi tới

Ngọc Đan khó hiểu nhìn sang 'Lý Minh Khuê' cung trang diễm lệ đứng giữa đại sảnh, rồi lại nhìn sang 'Lý Minh Khuê' nam trang tuấn tú, nhất thời bối rối không thôi

Nhị công chúa này còn có chị em sinh đôi sao?

"Công chúa cát tường"

Ngọc Đan còn hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra, lại thấy 'Lý Minh Khuê' yêu kiều diễm lệ khom người hành lễ trước 'Lý Minh Khuê' nho nhã anh khí

Ngọc Đan nhìu mày nhìn Lý Minh Khuê vận cung trang lắp bắp hỏi: "Nhã Tịnh... là Nhã Tịnh sao?

Nàng ta gật đầu, đắc ý khoanh tay ưỡn ngực: "Đúng vậy"

Ngọc Đan giơ ngón trỏ lên, vẻ mặt thán phục nói: "Đỉnh cao!", không ngờ tới thuật dịch dung này không hề tầm thường chút nào, ngay cả cô cũng khó phân được thật giả

"Sao Điện hạ lại để nàng ta dịch dung làm mình?" Ngọc Đan hiếu kỳ nhìn sang hỏi Lý Minh Khuê

"Nếu để bọn chúng biết được bản cung không có ở trong cung này, nhất định sẽ thừa cơ làm loạn"

"Cho nên Điện hạ mới tung tin ta đến Lạc Hướng thành thay người quản lý các cửa hiệu, mục đích là để Điện hạ lợi dụng chuyện này cải trang xuất cung?" Ngọc Đan tiếp lời nàng

Lý Minh Khuê nhẹ gật đầu ý bảo cô đoán không sai

Lúc này Ngọc Đan mới nhìn rõ Lý Minh Khuê, nàng một thân cẩm y bạch sắc, nữa búi tóc được kim quan dương chi ngọc chốt lại, chân mang trường ngoa viền vàng, tay cầm quạt ngọc, vốn là một đại mỹ nhân tuyệt sắc, nay lại thêm mấy phần anh khí biến thành một nho nhã công tử làm điên đảo chúng sanh

Ngọc Đan si mê đánh giá nhan sắc của nàng mà quên cả chớp mắt, Lý Minh Khuê chẳng màng để tâm, mặc cho cô đứng đó si ngốc chăm chăm nhìn mình, nàng quay gót sải bước đi xa, nhẹ như gió mây cất giọng: " Đi thôi"

Bảo Cường thấy Ngọc Đan vẫn một mực đứng đó chết lặng giữa trời quang không chịu nhúc nhít, cậu đành lại gần lay mạnh bả vai cô: "Còn đờ người ra đó làm gì? act cool đứng hình mất năm canh rồi đó!"

Ngọc Đan giật mình gãi đầu cười xấu hổ, lẽo đẽo theo mọi người lên xe ngựa

Thiên Thanh vừa định vươn roi thúc ngựa, đã thấy Lý Minh Viễn thở phì phò từ xa chạy tới chặn trước xe, hô to: "Đợi... đợi đã"

Lý Minh Khuê nhíu mày bảo dừng ngựa, nhẹ vén màn lãnh đạm hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Khuôn mặt tuấn tú của hắn liền đỏ bừng lên, rụt rè chỉ vào xe ngựa: "Đệ muốn gặp Ngọc Đan một chút"

Ngọc Đan cũng không muốn dài dòng, bước xuống xe, chóng nạnh nhíu mày hỏi: "Tìm ta có việc gì?"

Lý Minh Viễn tươi cười lấy ra một hộp gỗ đặt vào tay Ngọc Đan: "Đường tới Lạc Hướng thành xa xôi trắc trở, ta mang mấy thứ bánh này cho ngươi lót dạ", sắc mặt hắn đỏ ửng thẹn thùng, từng câu từng chữ lại ôn nhu như nước, cảnh tượng này chẳng khác nào thiếu phụ tiễn tướng công đi làm ăn xa cả

Lý Minh Khuê tâm không khỏi lạnh xuống, khiến cho Như Tuyết cùng Bảo Cường ngồi trong xe với nàng cũng phải rét run lên, nép sát vào nhau để sưởi ấm.

Không nói hai lời, Lý Minh Khuê bất động thanh sắc dùng sức hất màn bước xuống xe, đi tới đoạt lấy hộp gỗ trên tay Ngọc Đan, vứt ngược lại cho Lý Minh Viễn, mặt lạnh rằn giọng nói: "Phò mã của bản cung từ nhỏ đã dị ứng với thức ăn ngọt, phụ lòng Hoàng đệ rồi" dứt lời liền mạnh bạo dắt tay Ngọc Đan trở ngược vào xe lệnh cho Thiên Thanh thúc ngựa khởi hành

Ngọc Đan trợn mắt há mồm nhìn Lý Minh Khuê ngồi bên cạnh

Lần trước vị băng sơn công chúa này nói nàng ta thích đồ ngọt rồi đoạt lấy bánh của cô, nay lại nói rằng cô bị dị ứng đồ ngọt, trong khi cô lại chẳng hề hay biết mình bị từ khi nào, xong lại ngang ngược trả bánh lại cho người khác... con gái ai cũng khó hiểu vậy sao?.... hay là do cô không phải là con gái đây?

Lý Minh Viễn vẫn đứng đó một mình ngơ ngác, chờ tới khi xe ngựa đã khuất bóng hắn tới rủ ủ hồi cung, trong lòng dường như nhận ra điều gì đó
— QUẢNG CÁO —