Khoảng Cách Tình Yêu

Chương 30: Sinh Nhật Đáng Nhớ Nhất



Anh ngơ ngác nhìn chiếc bánh kem trong tay cô, mấp máy môi nhưng không thể nói được gì.

- Sinh nhật là ngày quan trọng sao có thể bỏ qua, nếu không ai tổ chức cùng cậu thì cứ để tôi.

Hai người đến một quán ăn gần đó xin phép ông chủ, ông ấy cũng hiểu hoàn cảnh của hai người nên đồng ý, không có gì quá đặc biệt, chỉ là một chiếc bánh kem nhỏ, cùng hai cái nến số tuổi của anh, cô nhẹ nhàng cắm lên, rồi mỉm cười nhìn anh.

Cả quá trình anh chỉ im lặng nhìn cô, cổ họng anh giống như có thứ gì đó chặn lại không thể nói bất cứ thứ gì, phản chiếu trong đôi mắt anh là hình ảnh cô ngồi đối diện mỉm cười hát bài chúc mừng sinh nhật, xung quanh có ồn ào của người qua kẻ lại, cộng thêm ánh sáng từ đèn khổng minh tạo nên khung cảnh lãng mạn như trong tranh.

Không biết từ khi nào trên môi anh đã kéo thành một nụ cười, mặc kệ mọi thứ xung quanh trong mắt chỉ có cô, đến khi cô đã hát hết bài cũng không để ý.

- Thành Nghị, mau ước một điều ước đi, hôm nay là sinh nhật cậu nên cậu sẽ ngoại lệ ước hai điều.

Anh nhìn ngọn lửa đang cháy trên ngọn nến trong lòng băn khoăn không biết mình còn điều gì để có thể ước, lại chuyển dời ánh mắt lên người cô.

Nếu trên đời này điều ước có thể trở thành sự thật, thì điều ước lớn nhất của anh là mẹ có thể khỏe mạnh nhưng hôm nay anh sẽ ngoại lệ dùng điều ước này cho mình. Anh ước cô chỉ duy nhất làm điều này cho anh, dành sự quan tâm đặc biệt này cho một mình anh.

- Cậu đã ước chưa? - cô chớp chớp mắt nhìn anh vì thấy anh đã bất động nãy giờ.

- Ừ, tôi ước rồi.

- Vậy chúng ta cắt bánh kem. - cô cầm tay anh cả hai cùng cắt đôi chiếc bánh, vừa rồi mới ăn tối, cô vẫn còn thấy no nhưng đây là ngày đặc biệt nên cô đã cố gắng ăn hết chiếc bánh.

Thời gian đã trễ, anh lại lo lắng cho cô nên chủ động đưa cô đến tận phòng trọ, lúc cô nói lời tạm biệt định quay đi bị anh kéo lại ôm vào lòng, cô trợn to mắt, cánh tay run rẩy vòng qua lưng ôm anh, giọng nói mang theo khó tin.

- Sao vậy, Thành Nghị?

- À, chỉ muốn cảm ơn cậu chuyện hôm nay.

Anh biết hành động của mình bây giờ là xúc động nhất thời, nhưng trong lòng anh có chút hỗn loạn chỉ có làm như vậy mới bình tĩnh được.

Ngày sinh nhật thành niên năm 18 tuổi năm đó, sẽ trở thành ký ức anh không bao giờ quên, cô gái kia vì muốn tổ chức sinh nhật cho anh đã đi 5 km để mua được chiếc bánh và đứng đợi anh giữa trời lạnh mùa thu chỉ vì mong anh có một sinh nhật trọn vẹn.

- Cậu định ôm bao lâu? - thật ra cô cũng không muốn hỏi nhưng xung quanh đã có không ít người nhìn hai người làm cô cũng thấy ngại.

- Được rồi, cậu vào nhà đi, sau khi thấy cậu vào tôi sẽ đi về.

- Ừm.

Cô chào tạm biệt anh bước vào nhà nhưng cứ cách ba bước lại quay đầu lại nhìn anh, làm anh bất đắc dĩ mỉm cười.

Khi thấy cô an toàn bước vào anh cũng quay người ra về, vừa mở cửa nhà điện thoại đã reo lên, anh nhấc máy nghe thì giọng của mẹ vang lên.

- Chúc mừng sinh nhật con trai. - giọng bị mẹ anh từ đầu dây bên kia ấm áp từ tận đáy lòng chúc mừng sinh nhật anh.

- Vâng, con nghe rồi mẹ.

- Sinh nhật năm nay thiệt thòi cho con rồi, nếu không phải mẹ phải nhập viện vào thời điểm này thì mẹ đã có thể cùng con tổ chức một buổi tiệc sinh nhật nhỏ dù sao thì năm nay cũng là năm con chính thức trưởng thành, mẹ lại không ở bên cạnh. - giọng bà mang theo chút tự trách.

- Sức khỏe là quan trọng nhất, chỉ cần mẹ khỏe lại đó là lời chúc tốt nhất cho con.

Giọng dì anh từ bên kia chen vào.

- Bác sĩ bảo mẹ con phải nghỉ ngơi, nên cả buổi chiều bà ấy chỉ ngủ nên không thể nói chúc mừng sinh nhật con từ sớm, con đừng trách bà ấy.

- Con hiểu, dì.

- Nhân tiện cũng chúc mừng sinh nhật con, khi nào mẹ con khỏe lại, dì sẽ mang quà tới cho con.

- Không cần cầu kỳ vậy đâu ạ.

- Mà nãy giờ mẹ luôn để ý con cười rất vui vẻ không hề giống như buồn bã vì không tổ chức được sinh nhật.

Anh cũng nhìn mình ở trong gương mới phát hiện khóe môi mình luôn kéo cao, lông mày giãn ra trông có vẻ rất vui, đến anh cũng không lừa bản thân được thì sao có thể lừa mẹ.

- Mẹ, năm nay đã có người thay mẹ tổ chức sinh nhật cho con rồi.

Vẻ mặt bà ấy có vẻ khá bất ngờ nhưng cũng cực kỳ vui vẻ.

- Là người bạn nào của con sao? Là con trai hay con gái?

- Chị, những biểu tình ngượng ngùng của thằng bé có vẻ là con gái nhà ai rồi. - dì anh ở một bên cười trêu chọc, nhưng cũng nói đúng tim đen của anh.

Trong bóng tối của căn phòng, mẹ anh ở bên kia màn hình điện cũng có thể nhìn thấy gương mặt đang đỏ lên của anh, bà ấy càng hoan hỉ.

- Nếu khi nào rảnh thì kêu cô gái đó đến để mẹ xem xem là người như thế nào mà khiến con trai mẹ để ý.

Anh có chút giật mình vì lời này của mẹ, vẻ mặt mang theo chút bối rối.

- Mẹ, cậu ấy là bạn cùng lớp với con thôi, không phải bạn gái.

- Nhưng nhìn biểu cảm của con là mẹ biết ngay con thích cô gái đó, đã thích người ta mà không chủ động sao?

- Mẹ, bây giờ không thích hợp.

Bà ấy chỉ thở dài nói tiếp.

- Mẹ biết con không có tự tin vì hoàn cảnh hiện tại của chúng ta nhưng cô gái đó đã thích con thì sẽ thích toàn diện con người con nếu không đã không tốn công tổ chức một buổi tiệc sinh nhật cho con chỉ vì để làm con vui, đừng tự tạo thêm áp lực cho mình, con trai của mẹ là một chàng trai tốt mà.

Hắn mím môi gật đầu.

- Vâng mẹ.

Lúc cô vừa bước vào nhà đã bị Kỷ Hân Nghiên đứng sau cửa hù một trật giật mình.

- Cậu làm gì mà đứng ở đây vậy?

- Vừa rồi tôi đã thấy cậu và cậu ta ôm nhau dưới nhà rồi, xem ra tình hình tiến triển cũng khá nhanh đó, tôi còn chụp được cả hình. - cô ấy quơ quơ chiếc điện thoại trên tay cười mỉm.

- Cậu chụp lại làm gì chứ?

- Là bằng chứng cậu đã yêu đương, nếu những tấm ảnh này mà tới tay cô chú Tống không biết phải làm sao.

- Đừng có làm bậy. - cô giật mình sợ cô ấy sẽ làm thật, hiện tại cô vẫn chưa muốn nói cho ba mẹ biết.

- Đùa chút thôi, làm gì mà lớn tiếng như vậy. - cô ấy bĩu môi cười.

Cô bực mình bước vào nhà, ngày hôm sau cô vẫn đến lớp bình thường nhưng đi tới cổng trường thì lại đụng mặt Nghiêm Quân Hạo, cô cố tình né đi nhưng vẫn bị hắn gọi lại.

- Nè trá vồ.

Cô giống như bị giẫm phải đuôi lập tức quay lại trừng mắt nhìn hắn.

- Nói ai hả, tên đáng ghét?

- Cậu phản ứng dữ dội như vậy thì là cậu rồi.