Khoét Vách Trèo Tường Leo Giường Đẽo Em

Chương 5: 5




Nửa ngày trôi qua, giờ nghỉ trưa vừa đến học sinh trong trường đã hùa nhau chạy xuống nhà ăn giành vị trí xếp hàng.

Tiêu Cảnh Vũ vốn định tìm thứ gì đó ăn qua loa cho xong buổi trưa, nhưng chuông vừa reo đã nhận được tin nhắn từ Ngư Tranh.
Ra khỏi lớp, Tiêu Cảnh Vũ đi một vòng trên hàng lang để qua lớp của Ngư Tranh ở phía đối diện.

Lúc anh đến nơi, bên trong lớp chỉ còn mỗi cô và cô bạn cùng bàn đang bày cơm hộp mang theo để ăn trưa.
Tiêu Cảnh Vũ đi thẳng một đường đến chỗ Ngư Tranh đang ngồi ở bàn thứ ba từ dưới lên, dãy đối diện bàn giáo viên.

Trái với sự kinh ngạc há hốc của cô bạn ngồi cạnh Ngư Tranh, bản thân cô không hề thay đổi sắc mặt.

Vừa thấy anh đi tới, Ngư Tranh bất chợt đưa lên một chiếc thẻ màu trắng, nói thẳng vào vấn đề: “Thẻ cơm của tôi, dù sao tôi cũng không dùng tới, cậu cứ lấy xài thoải mái.”
Tiêu Cảnh Vũ chần chừ hạ tầm mắt nhìn xuống chiếc thẻ mới toanh trong tay Ngư Tranh, nửa muốn cầm nửa lại không.
Mặc dù không phải bạn bè thân thiết nhưng bản thân Tiêu Cảnh Vũ cũng biết rất rõ, Ngư Tranh là tiểu thư giàu có quen sống trong nhung lụa nên mắc bệnh sạch sẽ, ăn uống tùy tiện bên ngoài càng không.
Chỉ là, Tiêu Cảnh Vũ muốn lấy thẻ ăn do không muốn phí tiền đã nạp vào thẻ, nửa còn lại không muốn cầm cũng là vì không muốn mắc nợ Ngư Tranh ngày càng nhiều.
Giữa lúc Tiêu Cảnh Vũ đứng bất động không phản ứng, Ngư Tranh đã nhét tấm thẻ vào giữa ngón trỏ và ngón giữa của anh, hạ giọng nhắc nhở: “Đừng quên cậu đã đồng ý làm theo mọi yêu cầu của tôi, không làm thì...!trừ lương.”
Nghe Ngư Tranh nói, Tiêu Cảnh Vũ hít một hơi rồi thở mạnh ra, tay cầm chắc thẻ ăn trong tay, thái độ cũng không khách khí nữa: “Vậy tôi đi ăn đây.”
Nói xong Tiêu Cảnh Vũ xoay người ra khỏi lớp bằng cửa phụ, cô bạn Hoà Trúc ngồi cùng bàn với Ngư Tranh vẫn luôn trong trạng thái kinh ngạc nối tiếp kinh ngạc lúc này mới vỗ nhẹ vai Ngư Tranh, hoài nghi dò hỏi: “Gì thế? Trừ lương là thế nào? Cậu ấy làm việc cho cậu à?”
“Tò mò là đức tính không tốt.” Ngư Tranh phũ phàng đáp, từ tốn mở nắp đựng đũa muỗng ra chuẩn bị ăn.

Không nhận được câu trả lời xác đáng, Hòa Trúc ngồi thừ người ra xoay xoay đuôi tóc tết đuôi sam của mình, gương mặt phúng phính của cô nàng lúc phụng phịu càng trở nên giống trẻ con.

Vài giây yên tĩnh trôi qua, Hòa Trúc bỗng chồm người tới gần Ngư Tranh, bất ngờ hỏi một câu chí mạng: “Cậu không nói thì mình tự suy luận đấy nhé.

Xem xem, đại tiểu thư nhà họ Ngư chưa từng bước chân xuống nhà ăn của trường dù chỉ một lần, nay vì một người không thân không thiết mà làm thẻ ăn, đây có phải muốn ngầm công khai không?”
Ngư Tranh điềm thản ăn một đũa cơm, nuốt xong cô mới lên tiếng phản hồi: “Cậu nghĩ mình và cậu ấy có gì để công khai?”
Hòa Trúc ngớ người, ngẫm nghĩ cảm thấy quả thật giữa Ngư Tranh và Tiêu Cảnh Vũ cũng không có khả năng thành đôi.

Ngay cả thanh mai trúc mã có tiền có tiếng cũng không vừa mắt Ngư Tranh, huống chi là một người cá biệt thường xuyên bỏ học chẳng có tương lai như Tiêu Cảnh Vũ.
Biết chắc chắn sẽ không khai thác được bí mật gì từ Ngư Tranh, Hòa Trúc đành cam chịu, đợi thời cơ tự mình điều tra làm rõ.
Bên ngoài, ngay khi Tiêu Cảnh Vũ vừa định xuống lầu thì đã chạm mặt Trần Tấn Hào đứng ở chiếu nghỉ cầu thang, cậu ta dựa tường nhìn lên, bộ dạng cà lơ phất phơ lúc sáng giờ đây trở nên nguy hiểm.


Trần Tấn Hào đích thị mang vẻ ngoài của một công tử nhà giàu, đẹp trai nhưng để so với sự cứng rắn mạnh mẽ như Tiêu Cảnh Vũ thì vẫn chưa đủ.
Khi cả hai đối mặt nhau, một bên khóe môi của Trần Tấn Hào khẽ nhếch lên đầy khinh thường, trực tiếp đánh đòn phủ đầu: “Mày đừng tưởng được Ngư Tranh lên tiếng thay thì có thể chuột sa hủ nếp.

Bởi cho dù có chuyện gì xảy ra, Ngư Tranh vẫn là vị hôn thê của tao, là người của phe tao.”
Bị khiêu khích, Tiêu Cảnh Vũ không những không bị Trần Tấn Hào làm cho lung lay, anh còn thản nhiên đút hai tay vào túi quần đi xuống lướt qua cậu ta, để lại một lời châm biếm: “Vị hôn thê của mày, nhưng sáng nay ở trong vòng tay tao.”.


— QUẢNG CÁO —