Khói Hoa Lãnh Cung

Chương 47: C47



"Không thoải mái sao, ta gọi đại phu xem cho ngươi nhé." Giọng Lục Minh Quy hầu như luôn nhỏ nhẹ mỏng như khói. Thẩm Huyền Quân vẫn chưa hết choáng váng, cứ ngỡ mình nghe nhầm.

Thấy Lục Minh Quy sắp chạm vào mình, y hơi hoảng hốt ngước mắt. Chỉ động tác nhỏ hắn liền nhận ra, hơi dừng lại: "Uống chén ấm trước đã."

Hôm nay trời dần se lạnh trong phủ nấu trà gừng, Lục Minh Quy mang đến cho y một chén lớn: "Ta gọi đại phu rồi."

Mặt Thẩm Huyền Quân nóng như lò than, cuống họng khô ran hơi thở phì phò: "Ta không sao đâu."

"Ngươi không thích ta ở đây sao?"

Thẩm Huyền Quân chôn mặt thật sâu trong chăn, làm gì có việc muốn hay không muốn? Chỉ là một nô lệ thấp hèn bị người ta bán đi không chút xót thương mà thôi. Đã quá mệt mỏi để căm giận, cũng lười vòng vo giải thích: "Ta chỉ muốn ngủ một lát."

Lục Minh Quy cắn môi, luyến tiếc: "Vậy ngủ thêm một lát đi."

Hắn vén chăn đắp kín người, thì thầm: "Cứ thoải mái ngủ một giấc ngon đi, tối nay ta có việc bận ngươi không cần chờ ta về."

Thẩm Huyền Quân giả vờ ngủ say không trả lời, đến khi hắn khuất bóng mới trở người, đặt tay lên trán đang nóng hôi hổi. Vị tướng quân này với y luôn nhã nhặn ôn tồn, tưởng chừng có thể bao dung y cả đời. Y ngẫm một lát không khỏi rùng mình cười lạnh, trái tim đã sứt mẻ đến không rõ hình dạng, sao có thể cảm nhận được thật giả nữa chứ?

Đâu phải chưa từng một lòng tin tưởng người bên cạnh, nhưng đổi lại được cái gì. Người ta lợi dụng thân đồng tử của y đổi lấy kim quang bất tử. Những đêm triền miên ân ái mà y quý trọng đều xem đó là nhục nhã. Mỗi lần chạm vào y đều thấy bản thân đê hèn, xem y là thứ tủi nhục, bẩn thỉu không chịu được.

Biết để làm gì, chỉ thêm đau lòng không thôi!

***

Ban đêm trong phủ rất yên tĩnh, Thẩm Huyền Quân ngủ được một lát đã giật mình tỉnh dậy, toàn thân rã rời. Tỳ vết của những trận chiến cũ lại vô cùng khủng khiếp, chỉ lăn lộn một lát người y đã lạnh ngắt, mồ hôi đổ ròng ròng. Y ngồi dậy lấy áo lông chồn Sở Trường An tặng ra ngoài dạo đêm, bất quá cuộc sống của y bây giờ rất tốt. Hầu như hắn không để y phải chịu bất cứ thiệt thòi gì.

Bóng cây che khuất ánh trăng, Thẩm Huyền Quân ngồi cạnh mấy khóm cây phù dung.


Hồng Nhi rón rén phía sau khe đá tưới nước, thấp giọng thần bí: "Đã hai tháng rồi, ngoại trừ ngày tân hôn ra đêm nào tướng quân cũng ra ngoài thư phòng ngủ hết."

Hoàng Nhi ngẩng đầu cao ngạo, cười khinh khỉnh: "Không có hoàng thượng ban hôn, y có quỳ nát gối cũng chẳng thể vào phủ rửa chân cho tướng quân nữa. Nhìn bộ dạng của y đi, ai biết trên đường áp giải đã cùng đám quân lính thô bỉ kia làm những gì? Dơ bẩn! Tướng quân đối tốt cho hoàng thượng xem thôi, trong lòng sao không kinh tởm y được chứ? Để y nằm trên giường của tướng quân ta còn ngại bẩn tơ lụa Cửu Linh Châu thượng hạng nữa kìa."

Thẩm Huyền Quân kéo áo lông lên che kín cổ, đối với những lời kia xem như không nghe thấy. Có đau đớn tủi nhục mãi cũng phải làm cho tâm tê liệt đi. Họ nói không sai, người thoạt nhìn ôn hòa kia, người luôn ẩn hiện nụ cười trên môi kia, không ai biết đằng sau nụ cười mê người kia ẩn chứa cái gì?

Y từng thấy trong khoảnh khắc ánh mắt hắn sâu như đầm lầy rồi vội vàng che giấu đi. Giống như chẳng có gì phát sinh lảng sang chuyện khác. Nhanh đến mức khiến y có chút ngẩn ngơ, ngày xưa Tưởng Hoàng cũng thế. Là vì quá yêu mà tự mình lừa mình để rồi rơi vào con đường vạn kiếp bất phục.

Những lúc hắn tỏ ra yêu thương săn sóc y đều cúi đầu không hé răng.

Hóng gió một đêm, Thẩm Huyền Quân bệnh càng nặng. Lúc hôn mê không ngừng nghe tiếng bước chân huyên náo chạy ra chạy vào. Thậm chí nghe được cả tiếng quát mắng cố kiềm chế, tiếng bàn ghế xô lệch.

Thẩm Huyền Quân nâng mí mắt, trước mắt chỉ có một làn sương mỏng. Thế gian ngoài kia biến thành một mớ hỗn độn sợ hãi, lạnh lẽo... trong cơn hư ảo y mệt mỏi nhắm mắt lại.

Lục Minh Quy khi nhận chén canh bổ trên tay như giật mình tỉnh ngộ: "Thuốc đã nấu xong chưa?"

Nô tỳ đứng cạnh sắc mặt trắng bệch vội vàng nói: "Thuốc sắc sắp xong rồi."

Lục Minh Quy gật đầu thổi thổi, khi đút răng hàm của y cứng ngắc, hơi thở cực kỳ mong manh cứ như có thể dừng lại bất cứ lúc nào. Hắn đỡ người dậy xoa lưng, tìm mọi cách cạy hàm ra, thuốc này có hơi mạnh sợ y chịu không nổi đã bỏ thêm mấy lát Khanh Thảo. Khanh Thảo tính ôn hòa vị cực kỳ khó uống, ngửi mùi đã thấy khó chịu.

Bầu không khí vô cùng ngột ngạt, không có lệnh chẳng ai dám thắp đèn lên. Cửa phòng cứ đóng rồi mở người ra người vào mang theo thuốc thang, canh nóng. Giữa bóng đêm nặng nề như thế, thể xác lẫn tinh thần hắn đều đã mệt mỏi rã rời, cảm nhận được lồ ng ngực y run nhẹ như muốn kiềm chế cơn ho. Đầu hắn đau râm ran cố khuyên nhủ: "Ngoan, uống một ngụm đi."

Thẩm Huyền Quân không hé răng, người cứng đờ như tê liệt. Nếu như bị bệnh chết cũng không thể là lỗi của y được, chỉ nghĩ như thế cổ họng đã ngập mùi tanh. Mùi vị này chẳng có gì đáng sợ, ở sa trường không biết ngửi thấy bao nhiêu lần, cả ngày đó huyết lệ nhấn chìm trong bi thương.

Thế gian này còn gì đáng sợ nữa.

Thẩm Huyền Quân lại nghĩ đến quê nhà, nơi mà y luôn nghĩ về trong cảnh khốn cùng, là điểm tựa duy nhất mà y không đành lòng rời bỏ. Trong khoảnh khắc muốn hé môi cười từ biệt nước mắt lại lăn dài, lưu luyến thì đã sao nơi đó chẳng ai chờ ta trở về.


Bỗng, môi Thẩm Huyền Quân chạm phải thứ gì đó mỏng manh ấm nóng. Người y ướt đẫm mồ hôi đang nóng phừng phừng, mà người hắn lại hệt như tảng băng, vô cùng mát mẻ. Luồng khí dễ chịu không ngừng len lỏi, xoa dịu cơn nóng rực đang hoành hành. Trong nháy mắt vị thuốc đắng nghét chảy xuống cổ họng, tâm không thể áp chế mà run lên. Thẩm Huyền Quân muốn giãy giụa, dưới sự áp chế của hắn vòng tay ôm chặt đến người y đau nhói lên.

Trong người mang độc nhưng từ lâu y đã quên mất mùi thuốc, lang bạt khắp nơi có bị thương cũng tự mình để thời gian chữa lành.

Đút hết thuốc Lục Minh Quy hôn ngày càng sâu, môi lại như chạm vào những mảnh vụn vỡ góp nhặt, từ tê dại đến đau đớn giày xéo. Hắn không ngừng chiếm lấy như muốn hút linh hồn y ra khỏi cơ thể...

Thế gian vắng lặng, mưa như ngừng rơi, mây không trôi nữa, vạn vật đều chìm trong tĩnh lặng không chút âm thanh.Trong đầu Thẩm Huyền Quân lấp lóe những khoảng mênh mang thực hư không rõ nhưng vô cùng êm đềm. Khi đầu lưỡi hắn chạm nhẹ lưỡi mình, Thẩm Huyền Quân sực tỉnh ngừng thở, y cố mở to mắt đẩy hắn ra.

Lục Minh Quy đè chặt người, bịn rịn lưu luyến quấn lấy, hắn không muốn mất đi cái ấm áp mềm mại này. Thẩm Huyền Quân sợ hãi rùng mình trời đất của y đều đã vỡ tan, cùng một người xa lạ không rõ tâm cơ thân mật.

Bóng của hắn đè nặng trên người y, trong phòng tối om chẳng có lấy chút ánh sáng nào. Cũng là trong căn phòng này, họ đã thắp hoa chúc ở đây. Trốn bấy lâu cũng không tránh được một đêm này sao?

Cổ họng y nghẹn một cỗ tanh ngọt, miệng lưỡi cứng đờ.

Lục Minh Quy hôn lên má, trượt đến vành tai cắn nhè nhẹ, vai bị chạm đến không khỏi co rút. Thân hình gầy gò chỉ toàn xương, hai tháng qua không ngừng bồi bổ da thịt không hề hồng hào thêm tí nào, ngày càng gầy gò xám như tro. Xương quai xanh nhô lên không chút sức sống, mỗi khi chạm vào người y đều mang theo tất cả tình yêu của hắn, nhung nhớ ngày đêm triền miên của hắn.

Thẩm Huyền Quân cố dùng chút lí trí còn sót lại, tìm cớ thoái thoát. Né tránh gian nan, y đụng trúng đầu giường đau đến đầu tê rần rần. Hắn chạm nhẹ môi y: "Đã hơn hai tháng rồi còn muốn né tránh ta sao?"

Thẩm Huyền Quân hơi mất tự nhiên: "Ta đang bị bệnh."

"Ta hứa sẽ nhẹ nhàng."

Bàn tay y nắm chặt lại, ngoảnh đầu nơi khác.

Lục Minh Quy áp má kéo y nhìn về phía hắn: "Ta biết song thân ngươi đang ở quê nhà."


Thẩm Huyền Quân quay phắt lại nhìn hắn đầy hoài nghi, không hề che giấu oán hận. Hắn là đang muốn uy hiếp sao, y có còn gì để uy hiếp cơ chứ?

"Ta sẽ cố gắng để ngươi có thể gặp lại họ, nếu có thể sẽ để họ ở đây cùng ngươi."

Môi Thẩm Huyền Quân hơi mím lại, họ vẫn đang bị giam lỏng phương xa. Gặp lại sao? Đời này còn có thể? Họ còn muốn gặp lại y sao?

"Ngươi rốt cuộc muốn gì?" Y vẫn thường gọi hắn là tướng quân, đây là lần đầu tiên dùng ngữ điệu thăm dò đáp lời hắn.

Lục Minh Quy rất thoải mái đáp: "Ta không muốn gì cả."

Thẩm Huyền Quân không tin, nhưng quả thật không nghĩ ra là có lợi ích gì. Người nhà bị giam lỏng là tránh y làm càn, ngoan ngoãn trở thành món đồ liên hôn hai nước. Cho nên không cam lòng tới đâu y cũng phải phục tùng. Sở Trường An không cần làm gì cũng có thể nắm giữ y trong bàn tay, nếu là trước kia nắm binh quyền, may ra còn cho hắn chút lợi ích.

Còn bây giờ, kẻ hầu trong phủ còn có thể sỉ nhục, hắn đối tốt với y cho hoàng thượng xem đi chăng nữa, cũng không cần làm đến nhiệt tình, làm ảnh hưởng đến mối tương giao hai nước. Ở ngoài kia biết bao nhiêu người muốn nhìn thấy y bị chà đạp.

Hắn vẫn ôm y không rời, mắt mông lung ngắm nhìn si mê.

Thẩm Huyền Quân hơi né tránh: "Người không ngại thân thể ta dơ bẩn sao? Tin là ít nhiều gì người cũng đã điều tra về ta."

Khóe miệng Lục Minh Quy lộ ra chút trù trừ, ánh mắt tối sầm.

Thấy hắn giận đến tái mặt trán nổi đầy gân xanh, Thẩm Huyền Quân thấy thoải mái một chút gỡ cánh tay hắn ra, che giấu thê lương. Y không muốn nhớ về người kia, nỗi đau của y, tủi nhục cả đời này không thể quên đi. Hai người không nói lời nào, để thời gian biến thành dao đâm sâu tận tim.

Ở cùng một chiếc giường nhưng lại tịch mịch vô biên.

Lục Minh Quy nghiến răng: "Ai dám nói những lời này."

Y im lặng không nói.

Hắn đành than thở: "Ngươi mệt thì ngủ lại đi."

Nhưng Thẩm Huyền Quân không thể tịnh tâm ngủ được, không phải là sợ hắn sẽ làm gì đó. Nếu muốn hắn đã làm rồi với sức lực tàn khuyết của y, không sao chống cự nổi.


Lục Minh Quy vuốt tóc y một hồi, nhìn mái tóc đen phủ kín gối đã dần mất đi sức sống. Không còn cảm giác bóng mượt như tơ lụa, gương mặt dần đanh lại, đường nét cương nghị anh tú trên gương mặt hiện ra ngày càng rõ ràng.

Khi y tỉnh lại hắn đã rời đi, cung nhân đang lục đục làm gì đó bên ngoài. Tiếng động không lớn lắm, họ vô cùng cẩn thận bê từng gốc cây vào sân vườn. Thân cây đen nhánh tán cây hữu lực, nhìn vô cùng to lớn mạnh mẽ.

"Trồng cho cẩn thận đó, tướng quân nói mùa đông năm nay vườn mai đỏ này nhất định phải ra hoa."

Thẩm Huyền Quân nhìn những thân cây mai đỏ to lớn kia vào phủ, ngây ngốc. Nhớ ngày xưa đèn lồ ng treo cao chờ hoa nở, chớp mắt đã không còn có thể quay lại.

*****

Trời đã sang thu, hạ nhân mang thang và áo ấm đến rất nhiều, sáng nay còn mang tơ lụa đến để y may quần áo. Sau đêm đó Thẩm Huyền Quân không thấy hắn trong phủ nữa, y cũng không chủ động hỏi tới. Chỉ chuyên tâm suy nghĩ làm sao thể hiện thành ý của mình với hắn.

Không biết hắn có ý đồ gì, ít nhất y vẫn có thể thông qua hắn biết chút tin tức ở quê nhà.

Trong lúc nghĩ ngợi y nhìn mình trong gương, thời gian dài uất ức và ốm đau khiến y gầy đi rất nhiều, xương xẩu đều nhô lên hết. Cằm cũng nhọn ra, ánh mắt cũng dần vẩn đục không còn anh khí như xưa. Số thuốc bổ hắn mang đến y đều chỉ uống cho có, tâm trạng không tốt thuốc thang đều mất tác dụng.

Thẩm Huyền Quân bảo hạ nhân hầm gà bồi bổ, họ chỉ nhìn y một cái rồi ngoan ngoãn làm theo.

Thấm thoát mai đỏ đã dần ra nụ, Thẩm Huyền Quân đi vào giữa vườn mai ngắm nhìn. Không khí trong veo cảnh sắc tươi đẹp, nhụy mai hồng hương thơm ngát. Một mình y giữa mưa phùn ngắm hoa nở hoa tàn...

Đến tận khi tuyết đầu mùa rơi, ánh sáng vào tuyết đọng tạo vầng óng ánh trong suốt. Thẩm Huyền Quân ở bên cửa sổ uống trà ăn điểm tâm, đến khi hắn ngồi xuống bên cạnh mới hay.

Hình như hắn mới đi xa về, người còn dính bụi, khôi giáp chưa cởi. Lục Minh Quy nhìn điểm tâm trên bàn, dịu dàng: "Trong phủ có bánh hoa mai ta lấy cho ngươi một đ ĩa."

"Ngươi tắm rửa tẩy trần trước đã." Y trịnh trọng khéo léo: "Ta có chuyện muốn nói."

Màn trướng trong điện có màu đỏ, tơ vàng lông vũ quý giá. Phía tây giá nến chim công vẫn có hai nến đỏ được thắp sáng trưng. Trời đang lạnh mà y vẫn không nhịn được đổ mồ hôi. Hắn chỉ ôm thôi, cánh tay dán chặt trên ngực, Thẩm Huyền Quân không dám giãy giụa nhiều. Hắn bảo mệt muốn ngủ một lát, trời tối thêm một chút thì gọi hắn dậy. Y biết hắn bận chuyện trong cung, không muốn làm phiền hắn gãy giấc.

Hắn chỉ mặc y phục mỏng manh, vạt áo nới lỏng lộ ra vòm ng ực săn chắc. Bất quá, không biết y còn bệnh nên thấy khó chịu, hay do người hắn quá nóng, nghĩ đi nghĩ lại liền sờ trán hắn.

Không ngờ sốt bỏng cả tay!