Không Ai Cần Tôi

Chương 46: Chương 46




Trình Dư nghỉ ngơi cũng đã đủ nên muốn đến công ty nhìn thử một lượt trước, vừa đến sảnh khách sạn cậu thấy một chiếc xe Rolls Royce sang trọng màu đen lướt qua.
Hãng xe này rất đắt, hơn nữa còn là bản mới nhất không phải ở đâu cũng có thể bắt gặp, nhưng cũng không phải là lần đầu tiên cậu nhìn thấy.

Chỉ là không biết có phải do cậu về nước hay không mà khi nhìn thấy chiếc xe này cậu lại nhớ đến câu nói ngày nào đó của Tạ Lâm.
"Rolls Royce đắt lắm, nếu muốn mua tôi phải trả trong vài năm."
Có lẽ bây giờ anh thừa sức mua nó rồi.
Suy nghĩ này khiến Trình Dư thoáng thở dài, cậu biết gia đình Tạ Lâm thuộc dạng khá giả, chỉ là không ngờ bố của anh chính là chủ tịch tập đoàn Phong Viễn, một trong những tập đoàn lớn nhất nhì cả nước.

Đọc thêm ????hiề???? tг????????ệ???? ở { T гùmTг????????ệ????.V???? }
Vậy thì những năm ở cùng cậu đúng là chịu khổ cho anh, có khi giờ này anh còn quên mất cậu là ai rồi cũng nên.
Khi Trình Dư đến công ty đã vào buổi chiều, thế nhưng nhân viên đa số vẫn ngồi chơi không chịu làm việc, cậu phải hỏi vài câu mới có người trả lời phòng giám đốc ở chỗ nào.

Không cần nghĩ cũng biết do cấp trên lơ là nên mới để công ty dẫn đến tình trạng như vậy, thậm chí trong công ty còn xuất hiện tình trạng nhân viên đều nhờ quan hệ vào làm việc.
Sở dĩ xảy ra vấn đề lớn mà tổng công ty bên nước ngoài không hề hay biết vì trước đó công ty này làm việc số liệu luôn rất ổn, cho đến khi xảy ra tình trạng khách hàng liên tục phản ánh thương hiệu của họ sản phẩm không chất lượng, tổng công ty kiểm tra mới biết có người giở trò lấy nguyên liệu giá thành rẻ hơn thay thế, sau khi xử lý xong từ đó danh tiếng vẫn không mấy khả quan nên mới quyết định thu hồi chi nhánh ở thành phố Hạ.
Có vết nhơ đi trước nên bây giờ việc kêu gọi đầu tư là chuyện rất khó, Trình Dư cũng không biết tại sao mình lại lao đầu vào, nhưng chuyện phức tạp gì mà cậu chưa từng làm qua, không thử sao lại biết không thể làm được.
Trình Dư không biết bản thân phải xui xẻo đến từng nào khi mà vừa vào đã thấy trong phòng có một đôi nam nữ đang quấn quýt, cậu đen mặt tránh đi, thiện cảm với người ở đây càng tụt dốc không phanh.
Vương Hỷ đang vui bị làm phiền nhìn Trình Dư như tội nhân, đợi khi cô gái kia hoảng hốt chạy đi mới tức giận quát:
"Cậu là ai mà dám vào đây? Không biết nhìn à? Thật là mất cả hứng!"
Trình Dư nhìn lên bảng tên đặt trên bàn mỉm cười đáp: "Người phụ trách từ Mỹ cử sang, cậu nói có nên dám vào không?"
Vương Hỷ giật mình ngồi bật dậy.
Trình Dư cười khẩy, vừa nghĩ đến trong phòng này từng làm chuyện bẩn thỉu ngay cả ngồi cũng không muốn ngồi, kêu Vương Hỷ ra ngoài trực tiếp đem tài liệu về công ty đến đích thân xem lại một lần nữa.
Trong lúc Trình Dư kiểm tra sổ sách trợ lý được cử đi đón cậu cũng lục đục chạy tới, Vương Hỷ kéo hắn lại thì thầm to nhỏ: "Sao cậu nói là một tên vô dụng chưa chắc đã làm gì ra trò?"
"Thì lúc đấy em nhìn hắn ta không mấy để tâm nên cũng tưởng giống như những người khác."
Đúng lúc này Trình Dư nhìn lên khiến trợ lý im thin thít, Trình Dư đập sổ sách lên bàn, người hơi ngả ra sau khoanh tay trước ngực nói: "Không biết mọi người biết hay chưa, từ hôm nay công ty này sẽ do tôi tiếp quản.

Đừng tưởng lôi vài người mua hàng ra chịu tội nhập nguyên liệu giá thấp ra là xong chuyện, tôi mà điều tra được thì bất kể là ai cũng không thoát.

Không cần biết trước kia các người làm việc ra sao, nếu tôi ở đây mà có ý định làm việc không nghiêm túc như vừa rồi thì cứ thu dọn đồ nghỉ việc đi."
Vương Hỷ cau có nói: "Những người ở đây đều đã làm việc lâu năm, cậu vừa đến đã đòi đuổi người?"
"Lâu năm mà không có tác dụng thì giữ lại làm gì? Công ty cũng đâu phải là nhà từ thiện mà nuôi những người ăn không ngồi rồi, đừng nói là người khác ngay cả cậu cũng vậy thôi, chức giám đốc của cậu đã bị bãi nhiệm rồi."
Trình Dư nhìn một vòng mấy người xung quanh nhấn mạnh: "Hiện tại tôi mới là giám đốc của công ty này."

Vương Hỷ tức giận nhìn Trình Dư như muốn đánh người, khó khăn lắm trợ lý mới kéo được gã ra ngoài, trợ lý thấp giọng khuyên can: "Anh Vương đừng tức giận, trong công ty này đều là người của chúng ta, hắn mới đến thì làm gì được chứ.

Một thời gian nữa không tìm được nhà đầu tư hắn ta lại bị đuổi về nước thôi, lúc đó anh lại nhờ người nhà của anh giúp một chút không phải là xong chuyện hay sao?"
Vương Hỷ nghĩ ngợi một lúc cũng cảm thấy có lý, nhưng nghĩ đến đột nhiên mình bị hớt tay trên vẫn khó chịu mắng:
"Tên oát con ra oai cái gì chứ, vài hôm nữa tao cho mày biết mùi."
Lúc ở trước mặt đám người Vương Hỷ Trình Dư lớn tiếng là vậy nhưng tìm nhà đầu tư thật sự rất khó, suốt cả buổi cậu thử liên lạc vài công ty đều không ai phản hồi.

Đừng nói là thương lượng, nghe đến tên JMN ai cũng tránh như tránh tà, cậu cứ cảm thấy trong này nhất định còn chuyện gì nữa mà cậu không biết.
Trình Dư đang muốn đi về thì đột nhiên nhận được một email yêu cầu hợp tác, cậu giật bắn cả mình còn tưởng mình đang hoa mắt, nhưng nhìn đi nhìn lại quả thật không nhầm hơn nữa họ còn để lại địa chỉ cùng số điện thoại liên lạc.
Bị từ chối nhiều nay lại có người chủ động tìm đến khiến Trình Dư cảm thấy hơi kì lạ, thế nhưng tìm thử tư liệu trên mạng thì công ty này không phải là công ty ma mà cũng đã hoạt động rất nhiều năm.
Trình Dư vui mừng đến mức vội lưu lại số điện thoại gọi cho công ty đó, nhưng chợt nhớ ra giờ đã qua giờ làm việc, trong lúc không biết có nên để mai mới liên lạc lại hay không thì đầu dây bên kia đã có người bắt máy.
Trình Dư vội chỉnh lại giọng nói:
"Xin chào, tôi đại diện của công ty JMN, vì nhận được email nên mới gọi điện."
"Ngài là Trình Dư phải không?"

"Đúng vậy..."
Đầu giây bên kia là giọng của một cô gái, không biết có phải cậu nghe nhầm hay không hình như cô nàng đó có hơi gấp gáp.
"Không biết bây giờ ngài có thời gian không? Chúng ta có thể gặp mặt nhau để bàn điều kiện về hợp đồng."
"Bây giờ không phải là hơi làm phiền..."
"Không phiền không phiền.

Phó chủ tịch của chúng tôi thật sự rất muốn gặp ngài, à không, ý tôi là muốn bàn về hợp đồng, nhà hàng tôi sẽ đặt trước, để tôi gửi địa chỉ cho ngài nhé?"
Trình Dư chưa kịp nói gì đã cứ mơ màng như vậy nhận lời, vốn dĩ đã nhìn qua tư liệu về công ty này trước mà họ nhiệt tình như vậy cứ khiến cậu thấy nghi nghi, đành lên mạng xem thử lại một lần nữa.
Xác định lại nhiều lần Trình Dư mới dám đi tới chỗ hẹn, bây giờ công ty đang gặp khó khăn, phải đi mới biết có được hay không.
Thế nhưng đi đến trước cổng nhà hàng Trình Dư lại phát hiện ra một vấn đề nữa sai sai, rõ ràng trên tư liệu cậu để tên tiếng Anh, sao vừa rồi cô gái kia lại biết cậu tên Trình Dư?.