Cuối mùa thu Tạ Lâm cùng Trình Dư sang Mỹ để chuẩn bị cho tuần lễ thời trang sắp diễn ra. Tại buổi lẽ này có rất nhiều thương hiệu nổi tiếng quốc tế tham dự, tuy lần này nhãn hàng của Trình Dư chưa đủ tư cách trình diễn nhưng vẫn được nhà tổ chức gửi thư mời. Với kết quả này Trình Dư cũng không mấy thất vọng, dù sao để thành công có người phải mất đến năm mười năm, cậu chỉ mới trải qua hơn một năm, quãng thời gian về sau còn rất dài.
Sở dĩ cậu cùng Tạ Lâm đều tham dự bởi vì hai người tiện thể trốn việc đi du lịch sau quãng thời gian dài mệt mỏi.
Nước Mỹ thoải mái hơn nhiều so với ở trong nước cho nên việc hai người đàn ông cùng nhau tay nắm tay trên đường không có gì kỳ lạ.
Sống ở đây tận bảy năm, Trình Dư chẳng còn xa lạ gì với từng ngõ ngách trên phố, cậu dẫn Tạ Lâm đi khắp nơi, từ khu phố ăn uống đến khu hàng bán đồ lưu niệm, rồi các công trình nổi tiếng, mỗi nơi đều dừng lại một chút.
Từ đầu đến cuối Tạ Lâm đều mỉm cười nghe Trình Dư giới thiệu, nhưng anh không hề nói với cậu anh cũng biết rất nhiều về nước Mỹ. Vì để tìm cậu, mỗi nơi anh đều từng đặt chân qua, chỉ cần có thời gian anh đều ôm theo một chút hy vọng có thể sẽ bắt gặp cậu ở đất nước xa lạ này.
Trình Dư chỉ cho anh nơi cậu từng ở, công ty cậu từng làm hóa ra anh đều biết, chỉ là không ngờ cậu làm việc ở đó.
Khi ấy anh chưa từng nghĩ cậu sẽ làm việc ở công ty lớn như vậy, chỉ tập trung tìm kiếm ở những nơi làm công bình thường, thật ra suy nghĩ của Tạ Lâm cũng không phải có ý coi thường cậu, mà do năm đó Trình Dư nửa chữ tiếng Anh cũng không hề biết.
Vậy mà hiện giờ cậu lưu loát dùng tiếng Anh nói chuyện với người bản xứ, nghe họ giới thiệu về nguồn gốc loại rượu vang thượng hạng, mỗi lần như thế cậu đều chăm chú nghe rồi hỏi lại vài câu, qua một hồi Trình Dư mới quay qua Tạ Lâm hỏi: "Chai rượu này có vẻ được đó, em mua về làm quà cho bác trai được không?"
"Còn gọi là bác trai, bố anh mà nghe được lại giận đấy."
Vành tai của Trình Dư đỏ lên trông thấy, cậu nhỏ giọng hỏi lại: "Em mua về cho bố của chúng ta được không?"
Tạ Lâm bật cười: "Quà em mua ông ấy đều thích."
Cuối cùng hai người mua một chai rượu và một đống đồ linh tinh trở về, thật may là khách sạn cách đó không xa nên không quá mất công. Về đến phòng Trình Dư còn quay qua trách ngược lại Tạ Lâm không cản cậu lại, lúc đó nhìn thấy một cái chén tinh xảo cũng muốn mua, giờ mang về rồi chẳng biết dùng để làm gì.
Tạ Lâm cảm thấy bất lực không thôi, anh dám nói cậu không nên mua sao?
Huống chi với anh mà nói chỉ cần cậu thích là được rồi, cho dù cậu có mua gối về kê chân anh cũng chẳng ý kiến gì, cậu vui là được.
Tạ Lâm nhìn Trình Dư còn đang bực bội xử lý đống đồ đột nhiên nói: "Tiếng Anh của em tốt thật đấy."
"Sống ở đây lâu như vậy không biết cũng phải biết thôi, thì ra biết rồi cũng không thấy nó khó lắm."
Trước kia đi học cậu ngu nhất là môn tiếng Anh, vài từ cậu có thể bập bẹ nói đa số thời gian là quấn lấy Tạ Lâm bắt anh dạy, giờ nhớ lại mới thấy thật ra khi đó Tạ Lâm luôn mắng cậu ngốc chẳng học được nhưng vẫn rất kiên nhẫn dạy cho cậu.
Dường như Trình Dư không muốn nhắc lại quãng thời gian trước kia cho lắm vội vàng nói lảng sang chuyện khác.
Nói là đi du lịch nhưng Trình Dư cứ cảm giác như Tạ Lâm cố tình sắp xếp giống như đi tuần trăng mật ấy, hai người họ xin nghỉ gần một tháng, sau khi buổi lễ thời trang ở Mỹ kết thúc họ lại tiếp tục đến London, qua Đan Mạch tiếp tới Na Uy rồi mới quay trở về nước.
Hai người mua rất nhiều đồ chủ yếu là để bịt miệng người bị bỏ ở lại làm việc thay họ là Lương Niên và Tô Hải Nam, cho dù làm việc ở hai công ty khác nhau nhưng tình cảnh lại chẳng khác một chút nào. Lương Niên cũng chẳng hiểu vì sao hắn từ một tên thiếu gia chỉ biết ăn chơi giờ lại đi làm việc cho người khác đi chơi nữa.
Còn Tô Hải Nam thì mắt điếc tai ngơ quen rồi, chỉ vì vài đồng tiền của tư bản bán công bán sức.
Chớp mắt lại đến cuối năm, cho dù bận rộn tới đâu đi nữa thì Tạ Lâm và Trình Dư đều ăn ý với nhau gác bỏ hết công việc lại một bên để trở về nhà ăn tết, nhưng năm nay Tạ Lâm lại phải đại diện cho Phong Viễn phát biểu chúc mừng năm mới trên truyền hình nhân dịp giao thừa.
Người nhờ vả là một trong số những lãnh đạo cấp cao từng giúp Tạ Lâm không ít trong việc lùm xùm trước kia nên anh không tiện từ chối, cho dù mệt mỏi cũng phải vui vẻ thực hiện.
Trước đêm giao thừa Tạ Lâm dẫn theo Trình Dư đến hội trường, năm nay tiệc mừng năm mới được tổ chức rất hoành tráng, người lên phát biểu không là doanh nhân cũng là bộ trưởng, thủ tướng, nhưng họ đều chung một mục đích gửi cho những người dân lời chúc mừng năm mới vui vẻ nhất.
Đêm nay Tạ Lâm và Trình Dư đều mặc một bộ lễ phục cùng màu, ngay cả ghim trên vạt áo cũng là một đôi, mãi đến MC mời Tạ Lâm lên phát biểu anh mới buông tay Trình Dư ra, từng bước một bước lên thảm đỏ.
Trình Dư nhìn theo anh trong mắt tràn ngập ý cười, người đàn ông của cậu lúc nào cũng nổi bật như vậy, cho dù đứng ở bất cứ đâu cậu chỉ cần liếc mắt một cái thôi cũng nhận ra anh, ngay cả khi ánh đèn trên sân khấu không chiếu vào xung quanh anh cũng như phát ra hào quang.
Sau tiếng vỗ tay kịch liệt Tạ Lâm bắt đầu phát biểu những lời được biên soạn sẵn, mãi đến khi anh chúc mừng và phát biểu xong MC lại đột nhiên hỏi một câu: "Không biết anh Tạ có lời chúc cho người đặc biệt nào không?"
Mặc dù khoảng cách rất xa nhưng Trình Dư lại cảm giác được Tạ Lâm đang nhìn về phía cậu, khóe môi trên màn ảnh cong lên, cúi đầu nói vào mic.