Không Bình Thường

Chương 46: C46



Edit: kaylin

Beta: sâu sugar

Mới chớp mắt một cái hôm nay đã là thứ Tư, anh thợ mộc rất đúng giờ, 10 giờ sáng đã mang tủ sách hoàn thành tới dưới lầu ký túc xá.

Tưởng Lan vừa nghe thấy tiếng gọi, vội vã đi xuống giúp đỡ.

Nàng nhìn lại sau lưng thợ mộc còn có một bà già gầy teo đi theo, hỏi một chút mới biết là mẹ của thợ mộc, đi cùng giúp đỡ.

Tưởng Lan đâu dám kêu bà già nọ tới hỗ trợ, vội vàng chào hỏi rồi tới giúp khiêng tủ, không ngờ lại bị bà ta đẩy ra.

Bà già tùy tiện nói: "Ai dà, để tôi để tôi. Cô đừng thấy bà già này gầy gò mà xem nhẹ, thực ra tôi khỏe lắm đấy, hai sào ruộng ở nhà đều do một tay tôi chăm lo cả."

Vừa nói xong liền chen tới cạnh tủ sách, chờ thợ mộc ra lệnh một tiếng.

Thợ mộc hô khẩu lệnh, hai người cùng dồn sức khiêng tủ sách lên, Tưởng Lan lập tức theo sau giúp hai người.

Quả nhiên bà già đúng là gừng càng già càng cay như lời bà ta nói, khiêng tủ sách không hề tốn chút sức nào, đến khi hai người khiêng tủ sách lên đến tầng ba, cũng chỉ nhẹ thở vài hơi rồi lại tiếp tục mang tới phòng 309.

Tưởng Lan mở cửa phòng ra, hai mẹ con thợ mộc hợp sức đem tủ kê đến chỗ trống đã định trước. Người thợ mộc bóc những tấm nỉ bọc tám góc tủ ra, lại lấy một chiếc khăn khô lau lại mặt kính thủy tinh một lần nữa.

Thợ mộc lau tủ xong thì tránh sang một bên, Tưởng Lan liền thấy trước mặt là một chiếc tủ sách mới tinh có kính thủy tinh màu trà nhạt.

Hai mắt nàng không khỏi sáng lên, thích thú thể hiện ra mặt, lập tức yêu thích mà sờ sờ chiếc tủ không rời, từ mặt kính bóng loáng đến tay nắm cửa tủ, lại đến hoa văn được khắc tỉ mỉ cẩn thận phía dưới cửa tủ.

Tưởng Lan mở cửa tủ ra nhìn bên trong, phía trên tổng cộng có bốn tầng kệ sách, cũng đủ cho Lâm Cẩm Vân để mấy chục quyển sách. Phía dưới có hai cánh cửa tủ được khắc hoa, mở ra chính là một chỗ để đồ nho nhỏ, tuy chỉ có hai tầng, nhưng cũng đủ đặt rất nhiều hộp đồ lớn.

Chiếc tủ sách này hoàn toàn đáp ứng được yêu cầu của Tưởng Lan, nàng nhìn thấy rất hài lòng, lập tức cảm tạ anh thợ mộc rồi thanh toán nốt số tiền còn lại.

Trong lúc hai người đang bàn chuyện tiền bạc, mẹ thợ mộc lại tò mò quan sát gian phòng ký túc này, nhìn bên này một cái, nhìn bên kia một cái, có lẽ là không thường lên huyện, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy tràn đầy tò mò và nghi vấn.

Bà già nhìn thấy là giường đôi, ở cửa còn có hai đôi dép lê, ban công cũng treo hai cái khăn lông, bày hai chiếc cốc đánh răng, liền hỏi Tưởng Lan: "Cô gái, cô ở đây cùng người yêu phải không?"

Tưởng Lan thấy bà lão hỏi mình như vậy, chỉ cười cười gật đầu.

"Chiếc tủ này có vừa ý không?"

"Vâng, rất vừa ý. Tay nghề anh Cao rất giỏi, chiếc tủ này làm rất được."

"Đúng vậy, tay nghề con trai tôi nổi danh toàn huyện Quý An, nếu cô còn thiếu đồ đạc gì thì nhớ hãy tìm chúng tôi. Tính rẻ cho cô một chút, nguyên vật liệu cũng đều dùng thứ tốt nhất."

"Vậy cảm ơn bà."


"Cảm ơn gì chứ, không dối cô, tôi vừa nhìn thấy cô liền cảm thấy rất quen mắt, giống như đã gặp ở đâu rồi, càng nhìn càng thấy như đã gặp. Cô gái, cô là người ở đâu?"

"Cháu không phải người trong huyện, cháu vốn từ nơi khác đến."

"Thế là người từ nơi nào?"

"Ở trấn phía nam."

"Phía nam? Là trấn nào? Trấn Cao Hồ? Trấn Nam Cương? Hay là trấn Đông Môn?"

Trên mặt Tưởng Lan có chút xấu hổ, đang nghĩ xem định trả lời bà ta thế nào, cũng may thợ mộc nhìn ra nàng không được tự nhiên, dứt khoát chen vào nói với Tưởng Lan: "Cô nhìn thử xem, chốt mở cửa có dùng được không đều có thể bảo tôi. Bình thường không cần thiết thì không cần dùng khăn ướt lau. Tủ này mùi vẫn còn nặng, qua mấy ngày nữa sẽ ổn hơn."

"Vâng, cảm ơn anh. Có yêu cầu gì tôi sẽ gọi cho anh sau."

"Được, vậy chúng tôi đi đây."

"Vâng, để tôi tiễn hai người."

"Không cần đâu, cô giáo Tưởng, cô cứ về đi."

Bà già thấy con trai lên tiếng, nhanh chóng đuổi theo, mẹ con hai người vẫy tay chào tạm biệt Tưởng Lan, cùng nhau ra khỏi phòng 309.

Hai người vừa xuống dưới lầu, thợ mộc thấy mẹ vẫn còn ngẩng đầu quan sát phòng 309, mới hỏi: "Mẹ, mẹ nhìn gì vậy?"

Bà già tự mình lắc đầu một cái, cau mày lẩm bẩm: "Tư Minh, mẹ cảm thấy cô gái này rất quen mắt, lại không nhớ nổi đã gặp ở đâu."

"Do mẹ gặp nhiều người quá, có khi người giống người thôi."

"Không phải không phải, cô gái này không phải giống người khác, ai da, sao lại nhớ không ra nhỉ?"

"Mẹ cũng đừng nghĩ nhiều, mau lên đây ngồi đi."

Cao Tư Minh dắt chiếc xe ba gác tới, Vương Bích Ngọc bước một bước lên ngồi, hai người một xe lắc lư đi về hướng trấn Cao Hồ.

Xe đi thẳng một đường về trấn, bên đường có mấy người hàng xóm quen biết lên tiếng chào hỏi. Vừa có người hỏi tới, Vương Bích Ngọc liền cao giọng đáp: "Mới giao hàng từ trong huyện trở về đó."

Bà ta nhiệt tình rêu rao như một vị tướng quân vừa thắng trận trở về, suốt một đường chào hỏi không ngừng, chỉ sợ có người quen nào không nhìn thấy mình.

Vương Bích Ngọc thấy đang đi chéo ở phía trước có hai người hơi quen mắt, đợi khi xe đi qua liền nghiêng đầu nhìn sang xem xét.

Quả nhiên là người bà ta quen biết. .

Bà ta cao hứng chào hỏi hai người: "Lâm gia, mới từ trại vịt về sao."


Đối phương nghe được tiếng gọi của Vương Bích Ngọc chỉ gật đầu nhìn bà ta cười một tiếng như đáp lại.

Thế nhưng Vương Bích Ngọc không hề thỏa mãn với kiểu xã giao ngoài mặt này, vì vậy dứt khoát kéo con trai một cái, để anh ta dừng xe lại.

Xe vừa mới dừng lại, Vương Bích Ngọc không đợi nổi liền leo xuống xe đi tới cạnh hai người kia, bắt đầu trò chuyện những việc thân quen từ trước đến nay. Dĩ nhiên, vẫn là lấy việc khen ngợi con trai mình làm chính.

Nhưng bà ta cứ nói cứ nói, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vỗ trán đánh bộp một cái mở miệng kêu lên: "Tôi đã bảo sao lại quen mắt thế! Cô gái kia nhìn như con dâu thứ nhà bà."

Quách Xuân Lan bỗng dưng cả kinh, khẩn trương hỏi: "Thím à, thím nói gì vậy? Gì mà vợ Khang tử chứ?"

"Đúng rồi, con dâu thứ nhà bà đâu? Sao dạo này không thấy cô ta ra ngoài mua đồ ăn?"

"Đang ở nhà mẹ đẻ, gần đây bên nhà mẹ đẻ nó có chút chuyện nên phải về một chuyến."

"Thật sự là ở nhà mẹ đẻ hả?"

Quách Xuân Lan khó chịu nói: "Tôi đã nói là ở nhà mẹ đẻ nó, sao bà vẫn cố hỏi?"

"Vậy thì không phải rồi, có lẽ là người giống người. Tôi vừa thấy một cô gái, dáng vẻ rất giống con dâu thứ nhà bà. Mà cũng đúng, hai vợ chồng trẻ nhà người ta ở chung, làm sao có thể là con dâu thứ nhà bà được?"

Quách Xuân Lan nghe vậy thì sợ hết hồn vía, bà cố kiềm chế xúc động, ngập ngừng hỏi: "Bà nhìn thấy nó ở đâu?"

"Ở trường Nhất Trung trên huyện đó."

"Bà nói ở đâu cơ?"

*

Buổi trưa Lâm Cẩm Vân trở về phòng 309, mở cửa thay dép rồi quay lại, nhìn thoáng qua đã thấy một tủ sách bằng gỗ và kính tuyệt đẹp dựa vào tường ngay đối diện cửa, kinh ngạc đến nỗi đứng yên tại chỗ cất không nên lời.

"Trời ơi! Có một cái tủ ở đây! Có một cái tủ ở đây?"

Cô ngạc nhiên quay lại nhìn Tưởng Lan, sau đó quay lại nhìn tủ sách, sau đó lại quay đầu nhìn Tưởng Lan, hỏi: "Đây là quà chị tặng em sao?"

Tưởng Lan bị phản ứng này của Lâm Cẩm Vân chọc cho cười không ngừng, chỉ nhìn cô gật đầu.

"Đẹp quá xá!"

Lâm Cẩm Vân tiến lên hai bước, mở cửa tủ kính phía trên, Tưởng Lan đã để sẵn vài cuốn sách vào đó, tất cả đều là những loại sách cô thường chất đống trên bàn làm việc.


Cô vui mừng sờ một quyển sách, sờ lên mặt kính, ngay sau đó lại ngồi xổm xuống nhìn hai cánh cửa tủ bằng gỗ đặc chạm khắc. Cô nhìn thấy bụi hoa lan được chạm khắc hai bên cửa tủ, cô thích thú đến thật khẩn trương, tay cứ mãi vuốt ve mấy hoa văn trên tủ. Cô lại mở cửa tủ ra nhìn, bên trong có hai tầng, tầng hai vẫn còn trống, tầng một chứa đầy giấy và bút mực của cô cũng như những tập giấy cô đã viết qua.

"Tuyệt quá!"

Lâm Cẩm Vân từ trong thâm tâm cảm thán, đứng dậy lại nhìn tủ sách một lượt từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, đóng lại bốn cánh cửa tủ, đi tới trước mặt Tưởng Lan vội vàng ôm lấy nàng, lại bế bổng Tưởng Lan lên khỏi mặt đất.

Tưởng Lan kêu lên một tiếng, khẩn trương bắt Lâm Cẩm Vân đặt mình xuống.

Sau khi Lâm Cẩm Vân đặt Tưởng Lan xuống, liền mú.t mạnh vào má phải của nàng, vui vẻ nói: "Em thích lắm! Cảm ơn món quà của chị! Em thật sự rất thích!"

Cô cảm thấy ngôn ngữ quá hời hợt, không đủ để diễn tả sự cảm ơn và vui sướng, lại hôn lên má trái của Tưởng Lan. Sau khi hôn xong vẫn cảm thấy chưa đủ, lại hôn một chút lên trán nàng.

Cô còn muốn hôn môi Tưởng Lan, nhưng Tưởng Lan lại cười tránh ra, "Được rồi, đừng hôn nữa, em sắp hôn chị thành viên xúc xắc rồi! Còn muốn ăn cơm hay không đây?"

"Haha, không ăn! Ăn chị là đủ rồi."

"Không đứng đắn, mau tới ăn cơm."

Tưởng Lan đưa tay lên nhéo mũi cô, kéo cô ngồi xuống trước bàn làm việc.

Lâm Cẩm Vân ngồi xuống liền phát hiện hôm nay chiếc bàn rộng rãi chưa từng thấy, trông mới thoải mái làm sao, liền thốt lên: "Oa, thế này tốt biết bao, sách vở trên bàn bỏ ra một nửa, ăn cơm cũng không cần phải để gọn ra nữa. Tốt quá!"

Lâm Cẩm Vân ăn mấy miếng mới chợt nghĩ ra gì đó, vội vàng ngẩng đầu hỏi Tưởng Lan: "Cái tủ này giá bao nhiêu?"

Tưởng Lan gắp một miếng cá cho cô, cười nói: "Biết quý trọng đồng tiền là rất tốt, bao nhiêu tiền cũng đáng giá."

"Vậy là bao nhiêu tiền?"

"80."

"Hơi đắt một chút."

"Không đâu, đồ trong mấy cửa hàng còn không bằng cái này mà cũng bán hơn 100 đó."

"À. Chờ đã, cái tủ này không phải do thầy Hồ làm đó chứ?"

Tưởng Lan bị suy đoán không thể giải thích được của cô chọc cho cười suýt chút thì nghẹt thở, nhấp một ngụm canh cho xuôi khí, mới nói với cô:

"Sao em lại dễ thương như vậy chứ. Sao có thể do thầy Hồ làm được. Anh ấy chỉ giới thiệu thợ mộc cho chị thôi."

"Haha, em nói mà, thầy Hồ sao có thể khắc được hoa chứ?"

"Phải cảm ơn anh ấy thật tốt."

"À."

Tưởng Lan thấy vừa nhắc đến chuyện này là Lâm Cẩm Vân sẽ không có hứng nói tiếp, biết tật thích ăn giấm chua của cô nhất thời không sửa được, liền bàn với cô: "Nếu không thì em đi đi, thay chị tặng quà cho anh ấy nhé?"

"Ừm, đúng đúng đúng." Lâm Cẩm Vân gật đầu như giã tỏi, mau chóng nói tiếp: "Em với anh ấy thân quen hơn, em đi là được rồi."


"Được rồi, lát nữa chị đưa em 20 đồng, em hãy đi mua vài thứ tặng anh ấy."

"20 đồng! Làm gì phải tiêu nhiều tiền như vậy?"

"Coi như mua cái tủ này không tiết kiệm được chút nào. Thầy Hồ đã giúp chúng ta không ít rồi."

"Ừm."

Kết quả là tối đó thừa lúc Tưởng Lan đi tắm, Lâm Cẩm Vân chỉ viết hai tấm câu đối xuân tặng cho Hồ Học Phạm, Hồ Học Phạm không những không chê bai mà còn khen là quý hóa quá!

Còn 20 đồng kia Lâm Cẩm Vân đem giấu riêng đi, định dùng để mua băng nhạc cho Tưởng Lan.

Thế là sáng ngày hôm sau, Lâm Cẩm Vân không thể không quấn khăn lụa đi làm.

Mà tình cảnh của Tưởng Lan cũng thê thảm không kém, nàng lại một lần nữa nằm bẹp trên giường, eo lưng thì đau còn chân thì bủn rủn. Buổi sáng nàng lại lôi Lâm Cẩm Vân ra mắng cho một trận, giận dỗi nói buổi trưa sẽ không nấu ăn, để mặc Lâm Cẩm Vân tự sinh tự diệt.

Lâm Cẩm Vân bị mắng nhưng vẫn vui vẻ nhẫn nhịn, cam kết bữa trưa của hai người sẽ do cô phụ trách, để Tưởng Lan buổi sáng không phải làm gì cả, tha hồ ngủ bù hồi sức.

Dù sao cũng không có chuyện gì nữa, Tưởng Lan liền như cô nói, sau khi đóng cửa kéo rèm cửa sổ, tiếp tục nằm ở trên giường ngủ thêm một giấc.

Nhưng giấc ngủ này không hề an ổn, nàng đã có một giấc mơ không tốt lắm.

Nàng mơ thấy Lâm Cẩm Vân được cử đến thành phố để giao lưu học tập một tuần, trước khi đi còn dặn dò nàng ở nhà trông nhà thật tốt. Nhưng ngay khi Lâm Cẩm Vân rời đi thì có một nhóm người đến phòng 309 gây rối, muốn đuổi nàng ra ngoài. Người dẫn đầu nói nàng đã phạm tội, không có tư cách sống ở đây nữa, vừa nói vừa vào nhà bắt đầu đập phá đồ đạc. Nàng không thấy rõ đối phương là ai, nhưng người bên kia hung hãn, lời lẽ xác thực, làm nàng vô lực phản kháng, chỉ có thể co người sang một bên ôm lấy chậu hoa lan, mặc cho đám người kia quấy phá trong phòng.

Nàng nhớ ra mình có thể tìm người giúp đỡ, liền ôm hoa đi gõ cửa từng phòng kêu cứu, nhưng mọi người chỉ lạnh lùng nhìn nàng. Nàng thấy rất nhiều người đang dần tụ tập ở cửa phòng 309 vây xem, trong đám người đứng xem đó có rất nhiều đồng nghiệp của Lâm Cẩm Vân, có thầy Hồ, có cả Hứa Tiểu Phong.

Nhưng mọi người chỉ lạnh lùng nhìn nàng, xem thường nàng, thậm chí có người còn bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ nàng.

Đúng lúc này, người dẫn đầu gây rối bất ngờ lao ra muốn cướp hoa trong tay nàng, nhưng có đánh chết nàng cũng không cho, hung hăng cắn người kia một cái. Tiếp đó có người tiến đến lôi kéo nàng, đá nàng, đánh nàng, nhưng từ đầu đến cuối nàng vẫn ôm chặt chậu lan kia không buông.

Sau đó, tất cả mọi người giải tán, chỉ còn lại một mình nàng ôm một chậu hoa ngồi ở cửa phòng 309 hỗn độn. Nàng nghe thấy tiếng bước chân từ xa truyền đến, từng bước từng bước đi tới trước mặt nàng, nhưng nàng lại mệt mỏi đến không còn ý thức ngẩng đầu lên nhìn người đi tới. Người đi tới đó thế nhưng lại nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, hỏi nàng có đau không. Cuối cùng nàng cũng nhìn thấy rõ người đó, nước mắt trong nháy mắt cứ như vậy mà trào ra như vỡ đê, nhưng lại cười nói: "Em đã về rồi."

"Ừ, trở về lấy lan của em."

Tưởng Lan vươn tay ra muốn ôm người này, lại đột nhiên bị một hồi tiếng gõ cửa đánh thức, giấc mộng liền tan biến.

Tưởng Lan nhất thời từ trên giường ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, kim đồng hồ chỉ hướng 11:30, một giấc ngủ này lại ngủ thẳng đến giờ cơm trưa.

Tiếng gõ cửa vẫn còn tiếp tục, nàng nhanh chóng bước xuống giường đi tới mở cửa.

- ---------

Tác giả có điều muốn nói:

Mọi người có còn nhớ người làm gia cụ - Cao Tư Minh không?

Tác giả đã sớm chôn mìn ngay từ chương 18 rồi, khi đó đã nói rằng Lâm Cẩm Vân tình cờ gặp Cao Tư Minh tới giao đồ gia cụ cho người trong trường, người nhận là một giáo viên dạy vật lý, Hồ Học Phạm cũng dạy vật lý (đã đề cập ở chương 36), anh ta nhận lời Tưởng Lan đi hỏi các đồng nghiệp xung quanh, cho nên...

Tác giả tương đối thích tạo những sự kinh hỉ lẫn kinh hãi hợp lý đó mà!