Không Để Ta Chết Nữa Ta Vô Địch Thật Đấy

Chương 121





Ba người của Viện giám sát nghe đến sửng sốt, nhanh chóng quay đầu nhìn bốn hướng, giả vờ như không nghe thấy cái gì.

Quá ác rồi!Ở ngay cổng điện Kim Loan, mắng hôn quân…“Diệp đại nhân, cẩn thận lời nói!”Lưu Cẩn giật mình, nhanh chóng liếc nhìn bốn phía, không thấy có ai chú ý đến.

Lúc này mới thở phào một hơi.

Lời nói này mà ngươi cũng dám nói?Tuy bệ hạ có chút hồ đồ…Nhưng mọi người nhiều nhất chỉ là trong lòng nghĩ một chút, có ai dám trực tiếp nói ra ngoài?“Hôn quân chính là hôn quân, cho dù là ta không nói, người trong thiên hạ cũng sẽ nói, có thể ngăn cản được toàn bộ miệng lưỡi của người thiên hạ không?”Diệp Ninh xắn tay áo, làm ra một bộ dáng sắp đánh một trận lớn.

“Đi, theo ta đi vào điện, gặp mặt hôn quân và đám cẩu quan kia một chút!”Diệp Ninh sải lớn bước chân đi vào.

Đương nhiên ba người của Viện gám sát cũng đi theo.

Lưu Cẩn nhìn bóng lưng của bọn họ, lắc lắc đầu.

Ai, quá lỗ mãng rồi!Loại tính cách này của Diệp đại nhân, thật sự là không thích hợp sinh tồn ở trong triều đường như ngày nay.


Chỉ là vì sao… mắt của ta lại ướt rồi?Lưu Cẩn dụi dụi mắt.

Trong lòng có chút vui mừng thanh thản.

Vừa rồi hắn còn thật sự sợ Diệp Ninh đầu hàng…Tuy lý trí nói với hắn, nên đầu hàng, một người là không thể nào đấu được với cả thiên hạ.

Nhưng nếu như Diệp Ninh thật sự đầu hàng rồi, vậy thì thế giới này còn có hi vọng sao?Vậy thì trong thiên hạ này những người còn có một chút lòng yêu nước, đến lúc đó sẽ lâm vào cảnh bi thương như thế nào?Vẫn may, Diệp Ninh vẫn là Diệp Ninh đó.

Vĩnh viễn có nhiệt huyết, vĩnh viễn có kiên định!Lưu Cẩm trầm mặc đứng ở cửa.

Thật ra trước khi Diệp Ninh vào điện, hắn đã báo tin trước cho Diệp Ninh, là sẽ có một chút nguy hiểm nhất định.

Trong cung, không phải là một nơi tốt lành.

Nói không chừng đang có người nào đó nhìn chằm chằm vào hắn.

Nhưng mà hắn tâm cam tình nguyện.

“Diệp đại nhân, ta chỉ là một thái giám, không có gan, cũng không có tư cách cùng nhau sát cánh chiến đấu với ngài, nhưng ta hy vọng, ngài có thể sống lâu trăm tuổi… Bởi vì người tốt không nên đoản mệnh, ngài xứng đáng có được tất cả sự tốt đẹp của thế gian đối xử dịu dàng với ngài.

”Lưu Cẩn lẩm bẩm.

…Trước khi Diệp Ninh đến, trong đại điện vẫn luôn nghị sự.

Nhưng bất luận là Cơ Minh Nguyệt ngồi ở phía trên, hay là bách quan đang đứng nói ở bên dưới, đều có một chút lơ đễnh.

Bọn họ đều biết, cái gọi là quân thần thưa tấu, chỉ là một quá trình không có tác dụng gì cả.

Giả dối thái bình mà thôi.

Diễn kịch mà thôi.

Lúc trước, làm một diễn viên cũng không có cái gì tốt, nhưng mà hôm nay thì khác, bởi vì bọn họ đều giả vờ có tâm sự.


Cuối cùng.

Bên ngoài vang lên một tiếng thông báo sắc bén.

“Ngự Sử Viện giám sát Diệp Ninh!”“Viện giám sát Thông Phán: Ngụy Văn Thông, Thái Hướng Cao, Ngưu Tiến Hỉ - vào điện!”Bốn người Diệp Ninh đi vào.

Đột nhiên, triều đường nghị sự bất ngờ kết thúc.

Chính chủ đến rồi.

“Đây chính là đám người Viện giám sát sao?”“Hừ, một đám vô tri không biết trời cao đất dày!”“Viện giám sát đã xuống dốc bao nhiêu năm rồi, thế mà bọn họ vẫn muốn hồi phục vinh quang!”“Thế mà còn dám đánh đến cửa nhà Uy Vũ Hầu, ai cho bọn họ cái quyền lực đó?”“Đúng thật là vô pháp vô thiên!”…Tất cả những lời thì thầm này đều truyền ra.

Nghị luận của các đại thần.

Ở trên lý luận mà nói, bọn họ vốn dĩ không nên không nể mặt như thế, thế mà lại ở trên triều đường thì thầm dùng giọng nói mà vừa hay Diệp Ninh có thể nghe thấy được.

Nhưng đây là bọn họ cố ý.

Bọn họ muốn dùng loại phương thức này, để gây thêm áp lực cho Diệp Ninh.

Diệp Ninh có áp lực hay không còn chưa nhìn ra được.

Nhưng ba người Thái Hướng Cao đã trở nên căng thẳng.

Chuyện này không trách bọn họ.

Đây là điện Kim Loan.

Là nơi uy nghiêm nhất của Đại Chu.

Khi bọn họ còn nhỏ, đều mơ ước có một ngày nào đó bản thân cũng có thể đứng ở đây.


Bây giờ cuối cùng cũng đến rồi, nhưng không phải là loại phương thức này.

“Các vị đại nhân”.

Diệp Ninh chắp tay với mọi người.

Tiếng thì thầm từ bốn phương tám hướng truyền đến.

Vì thế hắn chắp tay với bốn phương tám hướng.

“Ta có một vấn đề, mọi người ăn cơm chưa?”Diệp Ninh hỏi.

“Có ý gì?”Có người chau mày.

“Nếu như ăn cơm rồi, vì sao giọng nói lại nhỏ như thế!”Giọng nói của Diệp Ninh rất lớn, giống như tiếng sấm nổ vang.

Giọng nói hào sảng của hắn vang vọng trong điện Kim Loan.

Quét sạch những âm trầm trước đó, dùng một loại phương thức ai cũng không ngờ được, mở màn cho khúc dạo đầu.

“Đến mắng người cũng không dám quang minh chính đại, các ngươi còn có thể làm được chuyện gì?”Diệp Ninh lạnh lùng nói, không hề cho giấu sự khinh thường của mình.

Đây chính là chỗ tốt của việc không sợ chết.

.