Nếu như hôm qua là một sự cố thì hôm nay cũng coi như có được một bữa cơm hoàn chỉnh. Hình như kể từ sau khi từ nước ngoài trở về, đây chỉ mới là lần thứ hai Phạm Thanh Khê xuống bếp nấu trọn vẹn một bữa cơm.
Cũng không trách được, ngày thường cô quá bận rộn, lại chỉ sống có một mình cho nên thường ưu tiên sự đơn giản tiện lợi. Chỉ những lúc cuối tuần về nhà ở ngoại ô mới tranh thủ bồi bổ và ăn những món ăn yêu thích.
Tuy là bữa cơm bình thường như qua bàn tay của Phạm Thanh Khê lại trở nên rất có hương vị. Các món ăn được bày trí đẹp mắt, mùi hương đặc trưng bốc lên khiến cho Lam Thư Dung không khỏi giơ tay xoa xoa cái bụng.
"Phạm tổng, tôi có thể ăn được chưa?"
Phạm Thanh Khê đáp lời: "Nếu cô muốn ngồi nhìn thì tôi cũng không ngại."
Nàng nghe vậy thì bĩu môi, nhanh chóng kéo đĩa trứng cuộn về phía mình: "Cái này là của tôi, trứng cuộn trái tim cho Phạm tổng đích thân làm. Nhất định là rất ngọt ngào nha."
Phạm Thanh Khê hắng giọng: "Lam tiểu thư."
Lam Thư Dung cười cười, không tiếp tục trêu chọc cô nữa mà thành thực ăn hết bữa cơm.
So với món sườn luộc hôm qua của nàng thì món canh sườn nấu củ sen của Phạm Thanh Khê đúng là khác một trời một vực. Nước canh có vị ngọt thanh, củ sen rất bùi, sườn thì vừa mềm vừa ngọt. Thêm một chút hương thơm từ hành ngò và tiêu. Cảm thụ rất tốt.
"Phạm tổng, cô có bao giờ nghĩ bản thân mình rất hoàn hảo không?"
Không những giỏi việc nước mà còn đảm việc nhà. Ngoại trừ có hơi lạnh lùng thì không còn điểm nào để chê.
Phạm Thanh Khê từ chối trả lời vấn đề này, nhưng trong suy nghĩ của cô trên đời không có sự vật, sự việc nào là hoàn hảo. Con người chỉ có thể cố gắng mỗi ngày để có thể dần hoàn thiện.
Thấy cô không trả lời, Lam Thư Dung lại một mình lẩm bẩm: "Từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ được ăn một bữa cơm đàng hoàng cùng với ba mẹ. Nếu không phải ba bận gặp khách hàng thì mẹ bận đi công tác. Đến cả họp phụ huynh đều là người giúp việc đi giùm. Cô thấy tôi có đáng thương không?"
Không đợi Phạm Thanh Khê trả lời, nàng lại nói tiếp: "Tôi đã từng cho rằng như vậy cho đến khi gặp tiểu Cẩu, chính là cô bé lần trước tôi nhắc đến với cô. Mẹ cô bé bị bệnh phổi, không biết còn sống được bao lâu. Thời điểm tôi gặp tiểu Cẩu em ấy đang nhặt thức ăn thừa trong bãi rác. Cuộc sống vất vả như vậy nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy được sự trong trẻo và thiện lương hiện lên trong mắt của em ấy."
Phạm Thanh Khê nghe tới đây thì dừng đũa: "Ba mẹ cô..."
"Ba mẹ tôi một người mở công ty, một người làm quan chức Chính phủ. Nghe qua thì rất ngầu đúng không? Đúng ra tôi cũng nên biết đủ. Chỉ là con người vốn là động vật tham lam, được một lại muốn mười. Giống như tôi đối với cô không đơn giản chỉ muốn kết thúc ở mối quan hệ tình một đêm hay là sếp với nhân viên mà là còn muốn tiến xa hơn nữa. Phạm tổng, cô nghe có hiểu không?"
"Ừm."
Phạm Thanh Khê đơn giản đáp lại.
Lam Thư Dung nghe xong thì cười cười, thế nhưng trong lòng lại có một chút tủi thân dâng lên. Nàng đã bày ra hết thảy tâm tư như vậy nhưng Phạm Thanh Khê thì vẫn cứ hờ hững, giống như thực sự không thấy, không nghe.
Nàng thở dài một tiếng: "Bỏ đi, dù sao nếu là cô thì tôi có thể chờ."
Vừa lúc này thì điện thoại vang lên, người gọi đến là Đàm Nhiên. Lam Thư Dung theo thói quen nghe máy: "Chị Đàm."
Giọng nói Đàm Nhiên có chút gấp gáp: "Thư Dung em đang ở đâu?"
"Em đang ở nhà ah. Có chuyện gì sao?"
Đầu dây bên kia Đàm Nhiên thở dài: "Em lên xem thử đi. Có người tố em vào khách sạn, còn có ảnh chụp."
Lam Thư Dung nghe xong mấy lời này biểu tình cũng không có gì thay đổi. Chỉ là nàng có một chút tò mò. Rõ ràng mấy hôm nay đều không ra khỏi cửa, vậy từ đâu lại rơi xuống thêm một Lam Thư Dung?
Nàng nhỏ giọng cảm thán: "Em còn tưởng có kịch bản nào mới, thì ra vẫn cũ rích như vậy."
Đàm Nhiên hết biết nói gì: "Em em em, aizzz. Tốt nhất mấy ngày nay em yên phận một chút, đừng để bị nắm thóp."
Lam Thư Dung đáp: "Em biết rồi. Chị cứ yên tâm."
Nói xong thì cúp máy.
Phạm Thanh Khê thấy nàng nghe điện thoại xong thì mới cẩn thận dò hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Lam Thư Dung lắc đầu: "Chút chuyện nhỏ thôi ah."
Chỉ là ngay sau đó điện thoại Phạm Thanh Khê cũng reo lên, người gọi là Mạnh Nguyệt Chi: "Phạm tổng, Lam tiểu thư lên hot search."
Phạm Thanh Khê nghe xong thì đưa mắt nhìn Lam Thư Dung, hơi nhướng mày giống như đang hỏi tội. Sau đó lại nói với Mạnh Nguyệt Chi: "Đầu đuôi thế nào?"
Mạnh Nguyệt Chi: "Có người đăng ảnh tố Lam tiểu thư vào khách sạn cùng Trương tổng của Hùng Bá. Chính là buổi tối hôm nay. Bây giờ dân mạng đang dậy sóng không ngừng chửi bới."
Phạm Thanh Khê nghiêm giọng: "Là tin tức giả."
"Mau cho người điều tra, nhớ kỹ kiểm tra hình ảnh xem có chỉnh sửa qua không. Còn có liên hệ khách sạn trích xuất camera. Sẵn tiện mời luật sư giải quyết đi."
Mạnh Nguyệt Chi không xác định tại sao Phạm Thanh Khê lại biết là tin giả, cô chỉ nhận lệnh rồi cúp máy.
Lam Thư Dung chống cằm chăm chú nhìn về phía cô, đến khi cô cũng nhìn lại thì mới nở nụ cười: "Cũng không phải lần đầu, không cần phải căng thẳng như vậy ah."
"Cô..."
"Sao cô có thể thờ ơ như vậy?"
Lam Thư Dung nhún vai: "Không thì có thể làm gì? Tôi giải thích thì họ có tin không? Chỉ phí sức. Chi bằng dành thời gian ngắm cô còn tốt hơn ah."
Dừng một lát nàng lại nhìn về phía Phạm Thanh Khê, ánh mắt ý vị thâm trường: "Phạm tổng, nếu như tối nay cô không ở cùng tôi. Vậy cô có tin tôi trong sạch không?"
Phạm Thanh Khê bị nàng hỏi thì có chút sửng sốt nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Lam Thư Dung có chút cảm động, nàng mỉm cười hài lòng: "Mấu chốt chính là ở đây. Dù cho có rất nhiều người chửi tôi, không tin tôi nhưng chỉ cần còn có một người chịu tin tôi là được."
"Con người nếu như quá để ý người khác nghĩ gì về mình sẽ rất mệt. Đã lựa chọn làm diễn viên thì nên sớm ngộ ra đạo lý này."
Khi nói những lời này, cả người Lam Thư Dung đều lộ ra sự tùy ý, thế nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía cô, mang theo một chút mong chờ cùng tin tưởng.
Phạm Thanh Khê hiếm khi lộ ra sự dịu dàng pha lẫn sắc bén: "Cô nói không sai nhưng cũng không nên vì bản thân đã quen với những điều tiêu cực mà mặc cho nó cứ tiếp diễn. Đó không phải là bình thản mà chính là trốn tránh. Lời giải thích đôi khi không dùng để chứng minh cho điều gì, chỉ cần xem nó là một sự thật cần để cho người khác biết là được."
Lam Thư Dung nghe xong thì hơi cúi đầu, khẽ cắn môi rồi thở nhẹ một hơi.
"Được rồi, không phải có cô sao? Tôi tin cô sẽ giúp tôi sớm ngày lấy lại trong sạch."
Nàng nói xong thì đứng dậy, bắt đầu thu dọn chén đũa. Phạm Thanh Khê cũng đến giúp nàng một tay, bầu không khí thoáng chốc trở nên yên tĩnh.
Hai người đem chén cho vào máy rửa chén, sau đó một người lau bàn, một người gọt trái cây. Nhìn họ không khác nào một cặp đôi vợ vợ son đang cùng nhau trải qua một buổi tối bình thường sau một ngày làm việc.
Trong lúc lau bàn, Phạm Thanh Khê có nhận vài cuộc gọi đến. Cô kẹp điện thoại giữa má và vai, vừa nghe vừa đem chiếc bàn lau sạch.
Thấy cô tích cực như vậy, Lam Thư Dung cũng không nhịn được lên tiếng hỏi: "Thế nào rồi?"
"Ảnh đúng là có chỉnh sửa, có người muốn mượn cơ hội đổ nước dơ lên đầu cô. Họ cho rằng cô sẽ không phản kháng."
Phạm Thanh Khê nói xong thì nhìn nàng, giống như muốn nói, cô còn muốn im lặng nữa không?
Lam Thư Dung không nói gì, chỉ đi đến kéo tay Phạm Thanh Khê ấn xuống sô pha: "Đến đây ăn trái cây."
Phạm Thanh Khê ngồi xuống rồi vẫn tiếp tục nhìn nàng, Lam Thư Dung không dám đánh trống lảng nữa, liền cười cười lấy lòng: "Được rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa. Tôi sẽ kiện đám Blogger đến chết thì thôi, có được chưa? ~"
Đương nhiên Phạm Thanh Khê không thể đối diện với ánh mắt đó quá lâu, cô giả vờ lấy trái cây rồi quay sang chỗ khác.
"Sắp tới công ty có tiệc tất niên, cô có đến không?"
Lam Thư Dung đưa tay quấn lọn tóc: "Đến ah, tại sao lại không đến?"
Phạm Thanh Khê gật đầu: "Ừ."
"Phải rồi Phạm tổng, hôm nay Tiểu Linh đưa đến mấy cái kịch bản. Nghe nói cô đều đã xem qua, vậy theo cô tôi nên chọn cái nào."
Tuy Phạm Thanh Khê chỉ mới tiếp xúc với phim ảnh nhưng tư duy rất tốt, đầu óc cũng nhạy bén. Dù xuất phát từ cá nhân hay công việc thì Lam Thư Dung cũng muốn nghe qua một chút.
"Nếu tôi là cô tôi sẽ chọn Song Nhạn."
Lam Thư Dung hiếu kỳ: "Tại sao?"
Phạm Thanh Khê nói tiếp: "Tuy nói cô đã nắm trong tay cúp Ảnh hậu, trong giới cũng có địa vị nhất định nhưng độ nhận diện lại chưa cao. Thỉnh thoảng xen kẽ một bộ phim truyền hình cũng xem như giúp nhắc nhớ khán giả, làm tăng độ nhận diện."
"Còn có, hôn nhân đồng tính mặc dù đã được thông qua nhưng phần lớn mọi người vẫn chưa thể thay đổi cách nhìn, vẫn còn rất khắt khe. Nếu cô đồng ý đóng bộ phim này cũng xem như góp một phần công sức giúp mọi người có cái nhìn cởi mở hơn. Vả lại còn có thể kiếm thêm một lượng fan."
Nàng nghe cô nói xong thì lập tức giơ lên ngón cái: "Phạm tổng, không ngờ cô với tôi lại tâm linh tương thông như vậy. Tôi chính là muốn chọn bộ này ah."
Sau đó nàng lại chạy đến chỗ cô, ôm lấy cánh tay cô: "Cô nói xem, có phải chúng ta rất hợp không?"
Đối với câu hỏi này, Phạm Thanh Khê cũng không biết nên trả lời đúng hay không đúng. Chỉ có thể tìm cách thoái lui.
"Cũng đã trễ, tôi nên về rồi."
Nụ cười trên môi Lam Thư Dung lập tức tắt ngúm, nàng vận dụng hết kỹ năng diễn xuất, giả vờ mèo khóc chuột, đôi mắt rưng rưng túm lấy tay Phạm Thanh Khê: "Thanh Khê, Thanh Khê. Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, cô có thể ở lại uống với tôi mấy ly không?"
Không phải lúc nãy còn rất tốt sao?
"Tôi..."
Lời nói còn chưa ra khỏi miệng đã thấy Lam Thư Dung rũ mắt yểu xìu: "Thôi cô về đi, cứ để tôi một mình ở đây là được. Tôi nhất định sẽ không uống đến say mèm rồi lăn ra sàn nhà ngủ đâu."
5 phút sau, hai người lại lần nữa ngồi ở vị trí ban công lần trước, cùng nhau thưởng thức Whisky và ngắm cảnh đêm.
"Bình thường cô rất hay uống rượu sao? Trong nhà trữ một tủ rượu lớn như vậy."
Lam Thư Dung lắc đầu: "Tôi cũng không phải con sâu rượu, chỉ uống khi tâm trạng không được tốt."
Nàng nói xong thì rất tự nhiên tựa vào bả vai cô: "Còn cô, bình thường nếu không vui cô sẽ làm gì?"
Phạm Thanh Khê nghiêng đầu nhìn nàng sau đó lại nhìn về phía ngọn đèn ở đằng xa: "Không làm gì cả, nói đúng hơn là bận đến nỗi không có thời gian để buồn phiền."
"Vậy còn sở thích, cô có sở thích nào đặc biệt không?"
Ngẫm nghĩ một lát, cô đáp: "Bắn cung, cưỡi ngựa có được xem là sở thích đặc biệt không?"
Lam Thư Dung lập tức ngồi thẳng người dậy: "Cô còn biết bắn cung, cưỡi ngựa sao? Có cơ hội dạy tôi có được không?"
"Được."
Phạm Thanh Khê đáp.
Lam Thư Dung liền vui vẻ đặt lên má cô một nụ hôn, giống như một thói quen đã rất lâu về trước.
Phạm Thanh Khê không nói gì, mượn ly rượu trong tay ngăn lại thứ cảm xúc đang ngày càng rõ rệt.
"Tối nay cô ở lại đây đi."
Lam Thư Dung tựa vào vai cô lẩm bẩm.
"Được."
Dường như khi đối diện với nàng, cô càng lúc càng không có cách nào nói ra lời từ chối.