“Đạo đức?” Giang Chu Mạn cười khẩy, tất nhiên là đứng trên lập trường của mình để phản bác: “Những việc Lục Hoài Thâm làm, những việc ông nội cô làm, đã việc nào có đạo đức chưa?”
“Đó lại là một lẽ khác, gọi là người không phạm ta, ta không phạm người,” Giang Nhược nhìn đôi mắt ẩn nhẫn của Giang Chu Mạn, thờ ơ bĩu môi, “Trước tiên chị phải hiểu rõ một điểm, để bào chữa cho bản thân mà đắp nặn cả nhà chị thành người bị hại, tốt nhất là trong tình huống người khác chẳng hay biết gì lịch sử của các người, nếu không thì thật sự sẽ chỉ dấy lên hiệu quả khiến người ta ghê tởm.”
Ngay từ ban đầu, khi Giang Vị Minh cướp tiền cướp quyền, thanh danh vốn đã chẳng dễ nghe, sau khi nhậm chức không được lòng người, ngặt nỗi trong tay ông ta nắm số lượng lớn cổ phần, lại có một đứa con trai đắc lực, dùng hết thủ đoạn mua chuộc lòng người, nên có người oán thán trong lòng mà không dám nói ra. Sự thật chứng minh Giang Vị Minh chỉ vì cái trước mắt, Giang Cận thủ đoạn cứng rắn lòng dạ đen tối, gót chân còn chưa kịp đứng vững, công ty đã bị giày vò thành vấn đề chồng chất. Cái này không liên quan đến người khác, tất cả đều một tay mình ủ thành.
Ánh mắt Giang Nhược xoay chuyển, cầm chiếc ly chạm nhẹ vào ly trong tay cô ta, cười với cô ta, “Như nhau cả thôi.”
Ánh mắt Giang Chu Mạn tựa như muốn ăn tươi nuốt sống cô, nén cơn giận trong lòng.
Cô ta vẫn nhớ rõ ngày trước trời đổ mưa to Giang Nhược ở ngoài cổng nhà cô ta, vì kế sinh nhai, vì tiền.
Nhưng cô ta lại nghĩ tới, suy cho cùng Giang Nhược chưa bao giờ mở miệng cầu xin mình.
Người mà Giang Nhược thỉnh cầu là Lục Hoài Thâm, theo đạo nghĩa không cho phép chùn bước đã lấy việc ly hôn làm thứ trao đổi, hoàn toàn không biết để cô ta thuận lợi lấy Lục Hoài Thâm, Giang Vị Minh đã phải bỏ tâm tư lớn nhường nào, thậm chí không tiếc làm ra chuyện đả thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm.
Dùng châm ngôn mà nói thì, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, nhưng một năm này còn chưa qua kìa, thế mà phong thuỷ đã lưu chuyển một vòng.
Lục Hoài Thâm là miếng thịt béo bở, người có lòng hám lợi một chút đều không muốn miếng thịt mỡ đến miệng lại bay mất, vì để cắn chặt miếng thịt này, nhà bọn họ đã làm không ít chuyện mất mặt, giữ lại không thành còn bị cắn ngược một miếng. Đương nhiên, Giang Chu Mạn sẽ không thừa nhận thủ đoạn nhà mình dơ bẩn, dẫu sao đến cuối bọn họ cũng không lấy được lợi ích trong đó, rõ ràng chính là Lục Hoài Thâm ức hiếp người quá đáng.
Giang Chu Mạn đè nén dục vọng muốn tranh ai đúng ai sai với Giang Nhược, mục đích của cô ta là hi vọng Giang Nhược có thể dậy lên tác dụng, giúp ngừng lại mọi thứ.
Nhưng lời nói của cô ta, lại hoàn toàn chẳng chạm một tí nào đến giọng điệu nên có khi nhờ vả người khác.
“Giang Nhược, cô phải biết, cứ tiếp tục thế này Giang thị tổn hại quá lớn, cô không chỉ không lấy được cổ tức, Giang thị còn phải đối mặt với nguy cơ phá sản.” Ngữ điệu của Giang Chu Mạn trịnh trọng, trong sự nghiêm túc lộ ra vẻ đe dọa, “Cho dù đến lúc đó cô và ông nội cô lấy lại được Giang thị thì về tới tay cũng chỉ là cái vỏ rỗng nợ ngập đầu, cõng trên lưng cũng có thể đè các người không thẳng lưng nổi!”
Giang Nhược buồn cười: “Thật sự đến nông nỗi ấy, cả nhà chị không phải cũng hai bàn tay trắng sao? Tôi bán cổ phần trong tay là xong. Nếu Giang thị không thể châu về Hợp Phố, chẳng cần cũng được. Ông nội đã từng ấy tuổi, chẳng còn bao nhiêu sức lực lo nghĩ cho công ty nữa, có lấy lại được công ty hay không đã thành thứ yếu, mục đích chủ yếu nhất của ông, vẫn là muốn tận mắt nhìn thấy nhà chị gặp báo ứng.”
Tính cách Giang Nhược ở trước mặt người không ưa thì mềm cứng đều không ăn.
“Báo ứng chứ gì?” Sắc mặt Giang Chu Mạn dần trở nên khó coi, cô ta nhìn chằm chằm Giang Nhược, không biết suy nghĩ cái gì, sau một lát, vẻ tối tăm trong mắt lui đi, mặt mày cô ta đều nhuốm vẻ tươi cười, không nhìn ra thật giả.
Giang Nhược nhìn thoáng qua bể bơi dưới chân Giang Chu Mạn, lùi lại mấy bước về chỗ an toàn hơn.
Giang Chu Mạn để mắt tới hành động của cô, “Sợ tôi đẩy cô à? Tôi nào dám chứ, hiện giờ cô chính là Lục phu nhân mọi người đều biết, nếu tôi động đến một sợi lông tơ của cô ở đây, không chừng người ta sẽ bảo tôi ghi hận trong lòng, nhà tôi vốn dĩ đã chịu đủ chê trách ở công ty rồi.”
Giang Nhược nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng, không nói chuyện.
Giang Chu Mạn bỗng nhiên thay đổi đề tài, ánh mắt dừng trên mặt Giang Nhược, đi tới gần Giang Nhược một bước, mũi chân lại đổi phương hướng, từng bước dịch về phía bể bơi, “Nhưng nếu trái lại, thế thì sẽ có hậu quả gì?”
Giang Nhược nhíu mày.
Giang Chu Mạn như biến kiểm vậy, gương mặt bỗng lộ ra vẻ kinh hoàng, Giang Nhược vừa mới phản ứng lại, trọng tâm cơ thể Giang Chu Mạn đã nghiêng về phía nước.
“Giang tiểu thư.”
Giang Nhược cùng Giang Chu Mạn đồng thời sửng sốt, mới thấy một bóng người vừa đi ra từ sau cái cây, tóc vàng mắt xanh, da trắng môi đỏ, chị ta chỉ chỉ sau lưng Giang Chu Mạn, nói từ tốn: “Cẩn thận dưới chân, nếu ngã xuống thì không ổn đâu, Giang Nhược cách cô xa, có khả năng không kịp giữ chặt cô.”
Bởi vì đứng cách xa, không kéo được tất nhiên cũng không đẩy được.
Trong câu này có lý do thoái thác, nghe được mà lòng Giang Chu Mạn khó chịu, cô ta nhìn chằm chằm người tới, trong lòng không cam chịu, nhưng vẫn là dáng vẻ cảm tạ vạn phần, “Cảm ơn đã nhắc nhở.”
Nói xong vội vàng đặt ly rượu lên bàn tròn bên cạnh, “Xin lỗi, bạn tôi còn đang đợi,” cô ta lại nhìn về phía Giang Nhược, “Nếu đã nói xong rồi, tôi đi trước đây.”
Nói rồi nâng làn váy quay người, mặt lập tức lạnh lùng sa sầm lại.
Giang Nhược liếc theo bóng dáng Giang Chu Mạn rời đi, lòng vẫn còn sợ hãi.
Cô nói lời cảm ơn Gisele, vẻ mặt đối phương không rõ nguyên do, “Vì sao cô nói cảm ơn tôi? Tôi chỉ nhắc nhở chị họ cô thôi mà. Tuy rằng tôi nghe được các cô đang nói chuyện, nhưng nghe cũng không hiểu, cô cũng biết, tiếng Trung của tôi không tốt.”
“Tôi biết. Nhưng bất kể thế nào...” Giang Nhược cười cười với chị ta: “Cảm ơn.”
Gisele nghiêng đầu nhìn về phía Giang Nhược, hơi hơi giương khóe môi, “Không cần khách sáo.”
Giang Nhược hiếm khi thấy chị ta ở một mình trong những trường hợp này, lại còn bắt chuyện câu được câu chăng với người ta, bên cạnh cũng không thấy trợ lý hoặc thư kí theo cùng, “Sao không thấy Châu Trí Nhã?”
Chị ta nghiêm mặt, khôi phục bộ dạng không nói cười tùy tiện lúc làm việc, “Tôi bảo cô ta xử lý giúp tôi chút việc riêng.”
Giang Nhược nghi ngờ trong lòng, nhưng không tiện mở miệng, là không có thân phận đi dò hỏi quá nhiều.
Hai người không nói được mấy câu, Gisele phải rời đi trước, hai người tách ra.
Giang Nhược quay lại phòng, Lục Hoài Thâm đưa cô đi từ biệt vợ chồng Phương Dã và Phạm Đông Trăn, chuẩn bị rời đi.
Vừa khéo cả nhà bốn người đều ở đó, ngoài ra còn có Giang Chu Mạn dư thừa.
Phạm Đông Trăn có hai người con trai, một người là sinh cùng vợ trước, người kia là sinh với Phương Dã, nhưng quan hệ của Phương Dã với con trai cả cũng không tệ nhưng hiện tại không biết vì sao hai người có tranh cãi, gặp nhau không buồn phản ứng.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y 2. Bảo Bảo Phúc Hắc: Baba Mau Theo Đuổi Mẹ! 3. Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa" 4. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé! =====================================
Lục Hoài Thâm cùng Giang Nhược đi qua, phá vỡ bầu không khí này, trước lúc chia tay, Phạm Đông Trăn bắt tay Lục Hoài Thâm rồi nói: “Hi vọng mọi sự hợp tác đều thuận lợi.”
Sau khi Lục Hoài Thâm với Giang Nhược rời đi, Phương Dã cũng đi sang hướng khác chẳng thèm quay đầu lại.
Phạm Du hất tay Giang Chu Mạn, đuổi theo với nét mặt không vui, “Thái độ dì là sao đấy, con đang định cho cô ấy chính thức gặp mặt bố, dì làm sao thế?”
Phương Dã vẫn tác phong cường thế của ngày thường, nghiêm mặt lại, rất có sức uy hiếp, “A Du, dì đã nói trước với con, người phụ nữ này rắp tâm bất lương, con đừng qua lại với cô ta, dì sẽ không chấp nhận cô ta, bố con sẽ không chấp nhận cô ta, cả nhà họ Phạm chúng ta đều không chấp nhận cô ta!”
Phạm Du không nén nổi cơn giận, chỉ trích bà ấy: “Không phải hồi trước quan hệ của dì với cô ấy rất tốt à? Mối quan hệ giữa phụ nữ các dì chỉ giả tạo như vậy sao?!”
“Đấy là quan hệ trong kinh doanh, không liên quan đến quan hệ cá nhân! Người phụ nữ này tiếp cận con, mục đích thì không đơn thuần, mồm mép cô ta cực kì biết lừa người, ngay cả dì cũng suýt nữa bị cô ta lừa vào tròng, đàn ông các con là dễ bị loại người này lừa gạt nhất!”
Trong cơn giận Phạm Du nói: “Đừng có lấy danh nghĩa vì muốn tốt cho con để can thiệp đời tư của con, nếu dì không chấp nhận cô ấy, con cũng chẳng cần dì chấp nhận, mẹ con chấp nhận là được!”
Phương Dã kinh hãi, nhìn cậu ta mà không dám tin: “Phạm Du...”
Phạm Du tự cảm thấy nói quá nặng lời, lại không thể vứt hết mặt mũi để xin lỗi, cố nhẫn nhịn, xoay người đi luôn, khi đi còn không quên dắt theo Giang Chu Mạn.
Phương Dã tức quá hóa cười: “Hơ, hoang đường!”
......
Giang Nhược lên xe xong, lập tức cởi giày, thoải mái khoan khoái dựa vào ghế xe.
Ngày thường cô sẽ để đôi giày đế bằng dễ chịu ở xe mình và xe riêng của Lục Hoài Thâm, nhưng xe ngồi lúc về là xe thương vụ Lục Hoài Thâm dùng hàng ngày, không có giày của cô, đành phải dùng mũi chân dẫm lên mặt nghiêng.
Lục Hoài Thâm nhìn cô, trong xe rất yên tĩnh, giọng anh trầm thấp: “Mệt à?”
Giang Nhược gật đầu: “Hơi hơi.”
Cô nhớ ra một chuyện, nói: “Tuần sau phải đi khám thai, thím út đã đánh tiếng với bên chị họ thím ấy, vào thứ sáu.”
Vì lần trước Lục Hoài Thâm bảo, lần sau đi kiểm tra anh sẽ đi cùng cô.