Không Hề Đáng Yêu

Chương 233: Trước khi việc này có kết quả, cô ấy sẽ không biết tí nào



Giang Nhược nhớ tới tình cảnh mồm năm miệng mười trong đại hội cổ đông, cả phòng hội nghị xáo động âm thanh vang vang của mình, việc từng trải qua kia, là lần đầu tiên trong lịch sử, hồi tưởng lại mà vẫn còn nhiệt huyết sôi trào, tuy rằng lúc ấy phần nhiều là bị chọc tức đến nỗi cả người nóng lên.

Giang Nhược nói: "Anh không biết mấy người kia nói khó nghe thế nào đâu."

Đại đa số trong những hội nghị cấp cao kiểu này đều là những tay lõi đời, hơn nữa một vài cổ đông nào đó vốn không chỉ có cổ phần ở Giang thị, xuất thân không thấp, trong lòng ít nhiều có phần tự đánh giá mình quá cao, bởi vì trận tranh đấu nội bộ chưa đầy một năm trước, vốn dĩ luôn gây nhiều tranh cãi về thân phận của Giang Nhược, cộng thêm một vài người ủng hộ phía Giang Vị Minh châm ngòi thổi gió, mọi người lại thấy cô là một cô gái trẻ chưa trải sự đời, thành kiến thế tục truyền thống một chốc một nhát không thể xoay chuyển, câu kia bỗng trở nên càng khó nghe hơn.

Trước nay Giang Nhược vẫn rất biết nhịn, nhưng đứng trên địa bàn của Giang Vị Minh, không biết bao nhiêu người coi cô như cái gai trong mắt, muốn cố tình gây khó dễ, nếu cô vẫn giữ thái độ có thể nhịn thì nhịn, há chẳng phải dung dưỡng uy phong của người ta. Vả lại ngồi trong đây có không thiếu những kẻ ngày trước ton hót lấy lòng ông nội đủ kiểu, nghe xong mấy lời gièm pha, còn ở phía dưới bật cười không hề che giấu, cô nghe mà chối tai nhìn mà gai mắt.

Tay Giang Nhược chống ở hộc tì tay ở giữa, cười tít mắt nhìn anh: "Cuối cùng em lười đối phó, kéo anh ra chắn thương đấy."

(thương: một loại binh khí cổ)

Trong trường hợp này nói ra mối quan hệ với anh một cách hùng hồn tự nhiên thoải mái, cũng là lần đầu tiên trong lịch sử.

Lục Hoài Thâm chìa tay về phía cô, "Thù lao đâu? Không thể chắn không công giúp em được."

Giang Nhược đặt cằm vào trong lòng bàn tay anh, chớp chớp mắt nhìn anh, "Chỉ dựa vào quan hệ chúng mình mà còn cần phải nói đến mấy thứ đó sao?"

"Quan hệ gì?" Lục Hoài Thâm vừa nhìn con đường phía trước, vừa khép lại tay bóp nhẹ cằm cô lắc lắc.

Miệng Giang Nhược bị anh bóp đến chu ra, hai tay cô nâng mu bàn tay anh, khiến cằm và lòng bàn tay anh càng áp sát hơn, khẽ nuốt nước bọt, ngượng nghịu nói mập mờ: "Quan hệ con em gọi anh là bố."

Trung tâm thành phố cứ mấy trăm mét lại có một đèn đỏ, Lục Hoài Thâm đạp phanh, xe từ từ dừng lại, anh nghiêng mặt sang nhìn cô, ánh mắt thâm thúy chuyên chú, chưa qua mấy giây, Giang Nhược bị anh nhìn đến mức thấy quẫn bách, muốn tách tay anh ra, "Anh nhìn đường tử tế đi."



Sau khi Lục Hoài Thâm bị cô tránh thoát, ánh mắt vẫn cứ dính trên mặt cô, cũng chẳng bộc lộ cảm xúc thật của mình, cả buổi chẳng nói gì, Giang Nhược không thể nắm chắc suy nghĩ của anh, đoán thì không có dấu vết để tìm.

"Anh làm sao thế?"

Lục Hoài Thâm thấy cô mở căng đôi mắt, có một cảm giác vô tội trong ngỡ ngàng, bèn ngoắc cằm cô kéo người tới trước mặt, hôn mang theo sự ngông cuồng đến tận khi xe phía sau đều ấn còi thúc giục.

Anh buông cô ra, nói một câu không đầu không đuôi: "Có tiền đồ đấy."

Giang Nhược liếc nhìn anh, lại nhìn thử phong cảnh ngoài kính chắn gió, gãi gãi cằm, có một tí ti đắc ý.

Nói liên quan đến Giang thị, trong lòng cô chẳng hiểu sao luôn hơi hoảng sợ, "Thoạt tiên không hề chuẩn bị, bỗng chốc trở thành đổng sự, như kiểu không trâu bắt chó đi cày."

Lục Hoài Thâm đang suy tính cái gì, nhất thời không nói chuyện.

Một lúc sau mới bảo: "Cũng không cần em đi làm việc đúng giờ, lúc mở họp thì có mặt, lúc có tài liệu thì kí tên, em cứ coi như giữ chức lấy tiền lương. Đi một bước tính một bước, không có gì phải sợ."

Trong lòng Giang Nhược đang nghĩ ngày mai vẫn phải đến chỗ ông nội, thương lượng cụ thể một tí.

Cổ phiếu Giang thị lên xuống nhấp nhô mấy tháng nay rồi, gần đây xu thế rớt giá rõ ràng, Giang Vị Minh từ chức phỏng chừng cũng có ảnh hưởng đến cổ phiếu, dù vậy, với chút cổ phần trong tay cô hiện tại mà muốn làm gì bố con họ Giang, chẳng khác nào châu chấu đá xe, không thể không đi một bước liệu một bước.

Ăn xong cơm tối, trên đường trở về, Giang Nhược muốn uống Coca, Lục Hoài Thâm nói thứ kia không thể uống.

Giang Nhược cứ bảo có thể, thỉnh thoảng uống một tí không ảnh hưởng.

Lục Hoài Thâm nói: "Em uống cái khác đi."

"Bây giờ em chỉ uống Coca." Giang Nhược vẫn là giọng ra sức thuyết phục. Thật ra ngày thường cô cũng không thích uống mấy, nhưng chỉ đột nhiên nhớ tới hương vị kia, thèm không chịu được.

Lục Hoài Thâm đang lái xe không tiếp lời nữa, Giang Nhược xụ mặt, cũng không hé răng.

Tới phía trước không xa có một cửa hàng tiện lợi, Lục Hoài Thâm vẫn xuống xe đi mua.

Giang Nhược uống hai ngụm, nếm được mùi vị kia liền thoải mái, Lục Hoài Thâm cầm lấy uống một ngụm rồi đặt bên cạnh, Giang Nhược cũng không động vào nữa.

Đến nhà, Lục Hoài Thâm nhận một cuộc điện thoại đi vào phòng sách, Giang Nhược còn chưa vào phòng, lại xoay người đi xuống tầng, trong miệng nhắc mãi phải lấy đôi giày đế bằng trong xe anh, ngày mai cô muốn đi.

Lục Hoài Thâm không quản cô.



Giang Nhược đến gara, lấy giày từ cốp xe ra, lại chạy tới hàng ghế phía trước cầm coca còn hơn nửa lên, uống hai ngụm rồi để vào trong tủ lạnh, dùng hộp đồ uống khác cao hơn che kín, trừ khi uống nước chứ bình thường Lục Hoài Thâm không đời nào mở tủ lạnh.

Trên tầng đột nhiên có động tĩnh, Giang Nhược lập tức đóng cửa tủ lạnh, sau đó lượn ra chỗ huyền quan, bỏ giày vào tủ.

Lục Hoài Thâm từ trên tầng đi xuống, "Anh đi ra ngoài tìm Hạ Tông Minh lấy ít đồ."

Giang Nhược nhìn thời gian, không tính là muộn, nhưng cũng không còn sớm, cho rằng giờ này anh ra ngoài hẳn là có đồ cần gấp trong công việc, nên không hỏi nhiều.

Lục Hoài Thâm nói: "Mệt thì ngủ trước, đừng thức chờ anh."

Giang Nhược gật đầu, "Đi thôi đi thôi."

Lục Hoài Thâm đã đi vào gara, Giang Nhược lên phòng trên tầng thay quần áo.

Tắm rửa xong, cô quấn áo ngủ xuống tầng, trong lòng thề chỉ uống một ngụm, kéo mở tủ lạnh cầm Coca lên, tức khắc nhận thấy cảm giác không đúng.

Rỗng tuếch.

***

Hạ Tông Minh gần đây rất yên phận, bớt tiệc tùng, bản thân cũng không đàn đúm nữa, thứ mà Lục Hoài Thâm đến nhà Hạ Tông Minh lấy, là một bản văn kiện.

Gõ mở cửa, thấy người đàn ông mặc áo ngủ, trông dáng vẻ vừa mới ngủ dậy.

Lục Hoài Thâm nhìn lướt từ đầu đến chân anh ta, "Hoàn lương à? Giờ mới mấy giờ."

Hạ Tông Minh hơ một tiếng, vuốt chân tóc một phát, chẳng thèm để ý.

Văn kiện để trong phòng khách, Lục Hoài Thâm chưa vào nhà, Hạ Tông Minh đã lấy ra đưa cho anh, "Vội đi thế à?"

Lục Hoài Thâm mở túi văn kiện, liếc anh ta một cái nói: "Trong nhà có người, về muộn đánh thức người ta thì không hay."

Hạ Tông Minh thấy vẻ dịu dàng chợt lóe lên trên khóe mắt anh, trong lòng hừ một tiếng, phẫn nộ đến từ cẩu độc thân.

Lục Hoài Thâm xem qua lần lượt từng nội dung trong văn kiện, sau đó cất vào, nói câu: "Cảm ơn."



Nói xong định đi ngay, Hạ Tông Minh gọi giật anh lại, muốn nói lại ngừng một tí, cuối cùng hỏi anh: "Cậu đã nghĩ kĩ chưa?"

Lục Hoài Thâm rũ mắt ước lượng đồ trong tay, im lặng giây lát, nói: "Cũng đã đến nước này rồi, nghĩ cũng vô dụng, làm mới hữu dụng."

Tay Hạ Tông Minh đút túi quần ngủ, dựa vào tường, chăm chú nhìn anh với sắc mặt phức tạp, "Cậu có từng nghĩ đến lúc đó giải thích thế nào với Giang Nhược chưa? Nói thật, dẫu sao việc liên quan đến Giang thị mà cô ấy luôn tâm niệm, cô ấy chưa từng nghi ngờ à?"

"Không phải cô ấy luôn tâm niệm, là tâm niệm của Giang Khải Ứng," Lục Hoài Thâm ngừng một chút, "Trước khi việc này có kết quả, cô ấy sẽ không biết tí nào."

Anh trầm giọng nói xong, lại lườm Hạ Tông Minh một cái, túi văn kiện đập một phát vào ngực anh ta, "Quản chặt cái miệng ông, đừng có khoác lác vớ vẩn trước mặt cô ấy."

Hạ Tông Minh chửi tục, "Tôi khoác lác cái gì lúc nào?"

Lục Hoài Thâm xì một tiếng, quay người đi luôn.

Hạ Tông Minh tức chết mất, hướng theo bóng lưng cậu ta cười cứ phải gọi là nghiến răng nghiến lợi: "Bạn thân, cậu cứ việc bay, lật thuyền thì người anh em này cũng sẽ đuổi theo!"

Ánh mắt sắc bén của Lục Hoài Thâm phóng lại, Hạ Tông Minh đóng phịch cửa.