Không Hề Đáng Yêu

Chương 234



Vì hơn nửa lon Coca biến mất vô căn cứ, Giang Nhược mở mắt đến tận nửa đêm Lục Hoài Thâm về nhà.

Lục Hoài Thâm vào cửa câu đầu tiên của cô chính là: "Coca của em đâu?"

"Trong cống thoát nước." Lục Hoài Thâm không cảm thấy đuối lý tí nào, trả lời rất thẳng, "Ai bảo chỉ uống một tí? Nếu em không xuống tìm, sao biết Coca hết rồi? Còn cất giấu như kẻ trộm."

Anh lên xe thấy Coca không còn, nháy mắt đoán ra hết cái tâm tư nhỏ nhặt của cô. Anh cũng bất ngờ, Giang Nhược mang thai thế mà lại nổi giận với anh chỉ vì một lon Coca, gần đây cơn cáu kỉnh cũng nói đến là đến có chẳng tiêu chuẩn xác định nào, mãi cho đến anh lên giường tắt đèn, cô cũng không nói với anh một câu.

Lục Hoài Thâm hoàn toàn coi như tình thú vậy, từ sau lưng sờ lên, cô rụt về phía trước, không cho anh chạm vào.

Lục Hoài Thâm hơi dùng sức ôm cô về trước ngực, "Một lon Coca thôi mà, chẳng lẽ bản thân em không biết uống nhiều thứ kia không tốt à?"

Giang Nhược không lên tiếng.

Được một lúc, Lục Hoài Thâm thở dài.

Giang Nhược ngẫm lại một chút, xoay người đối mặt với anh, "Có phải anh thấy em cực kì trẻ con không?"

"Thế thì chưa đến mức ấy." Lục Hoài Thâm nằm ngửa, ôm cô bên người.

Giang Nhược không tin trong lòng anh không nghĩ vậy, sau khi mang thai không ít lần xuất hiện cảm xúc dao động vì những việc nhỏ không đáng nhắc tới, ngay cả bản thân cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nếu đặt vào ngày thường, cô căn bản sẽ không để trong lòng.



Điều cô không cho Lục Hoài Thâm biết chính là, có khi ăn không ngồi rồi quá nhìn thấy anh bận rộn chạy đi chạy lại, cô sẽ rơi vào tâm trạng sa sút bất thình lình, cô đã hi sinh sự nghiệp, mỗi một ngày đều hao mòn đi những kinh nghiệm làm việc tích lũy trong quá khứ.

Thời điểm bận rộn bởi những việc vặt vãnh, lại cảm thấy đang đúng độ năm tháng tươi đẹp, vì sao phải lãng phí vào việc mang thai, mười tháng thời kì cửa sổ, bị hạn chế hành động, nếu không phải vì mang thai cô có thể làm nhiều việc hơn, hiệu suất sẽ cao hơn.

(Tác giả dùng cụm từ 'thời kì cửa sổ' ở đây khiến tôi hơi lăn tăn về nghĩa)

Đến cả Vương Chiêu cũng chẳng thể nào hẹn cô đi ăn uống dạo phố được nữa, bởi vì cô là phụ nữ có thai, đã biến thành một người mẹ yếu ớt mà còn vô dụng.

Vòng giao tiếp trở nên càng ngày càng hẹp, thời gian giải trí giảm mạnh, sự hưng phấn khi làm mẹ vốn không thể triệt tiêu hoàn toàn những cảm xúc tiêu cực dẫn xuất từ thời kì mang thai.

Nhưng bình tĩnh mà ngẫm, cô cảm thấy mình có hiềm nghi đẩy hết trách nhiệm cho Lục Hoài Thâm, nói thật là sau khi biết cô có thai, Lục Hoài Thâm đã cực kì quan tâm đến cảm nhận của cô, mọi chuyện cũng lo liệu chu đáo. Cô cảm thấy mình còn trẻ, có cả đống việc lớn cần giải quyết ngay, nhưng trong mắt Lục Hoài Thâm, những thứ có thể giải quyết được thì đều không gọi là việc, chẳng xung đột gì với việc có con hết, hơn nữa, anh đã sắp 33 tuổi, muốn một đứa con cũng chẳng có gì đáng trách.

Rất nhiều cảm xúc, Giang Nhược chỉ có thể tự mình tiêu hóa, nói ra sẽ biến thành oán giận và bất mãn.

Lục Hoài Thâm nhận ra được, Giang Nhược không mấy hưởng thụ quá trình mang thai, quả thực mang thai sinh con không dễ dàng với phụ nữ, cho dù đàn ông lo nghĩ chu đáo đến đâu đi nữa thì có vài phương diện vẫn chịu bó tay.

"Nếu không thì đợi anh bận xong khoảng thời gian này, sức khỏe em cũng ổn định trở lại, sẽ đưa em ra ngoài chơi mấy ngày giải sầu?"

"Đi đâu?" Giang Nhược bị cơn buồn ngủ đánh úp, cơ thể anh y như nguồn nhiệt dễ chịu, sưởi cho cô mơ màng sắp ngủ.

"Muốn đi đâu cũng được."

"Thế sắp mùa đông rồi, ra đảo nhé." Cô đã muốn đi rất lâu rồi.

"Ừ."

"Tốt nhất là một hòn đảo nhỏ yên tĩnh, mặt bể bơi hướng ra biển lớn, mỗi ngày chỉ nằm tắm nắng, hoàng hôn thì ngắm mặt trời lặn bên bãi cát, tối đến có thể nghe dân ca ở nhà hàng, xung quanh là lửa trại lộ thiên, ra khỏi phòng là có thể nghe thấy âm thanh xao xác của cây cọ bị gió thổi lay, giống khi trời mưa... hồi nhỏ bố mẹ từng đưa em và em trai đi Tam Á, nhưng bây giờ em chỉ nhớ rõ bể bơi với cây cọ, còn cả Trình Khiếu suýt bị sóng cuốn trôi ra biển." Giang Nhược nói rồi cười rộ lên, giọng điệu lười biếng đã có vẻ buồn ngủ, "Lên đại học, trong kỳ nghỉ em đã đi du lịch không ít nơi, nhưng có đủ loại nguyên nhân nên vẫn chưa thể đi ra đảo, bởi vậy ấn tượng về đảo vẫn dừng lại trong kí ức hồi mười mấy tuổi."

Khi đó Trình Đống phát tài, đưa cả nhà đi du lịch, Giang Nhược vẫn nhớ rõ dáng vẻ trẻ trung của ông ấy, cả người đều tràn trề tinh thần phấn chấn.

Tay Lục Hoài Thâm xoa đỉnh đầu cô cái được cái mất, khi Giang Nhược lên cao trung, bọn họ đã biết nhau, nhưng suốt thời đại học của cô, kí ức chung của bọn họ gần như trống không.

Không thể nói là tiếc nuối, suy cho cùng lúc ấy chẳng biết được sẽ có ngày hôm nay, chỉ là bỗng nhiên tò mò cô ấy trải qua thời đại học như thế nào.



Bốn năm kia, số lần cô về nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nhưng mỗi lần anh đều có thể biết được từ những người khác nhau, Giang Nhược đã về rồi, chẳng mấy ngày sau, Giang Nhược lại đi rồi. Có khi là Giang Chu Mạn, có khi là Giang Khải Ứng, ban đầu anh còn không biết là Giang Khải Ứng cố ý nói cho anh nghe, chỉ nhớ rõ ông lão thường phàn nàn cô về nhà mà như ở khách sạn, chưa được mấy ngày đã đi, không phải đi chơi chỗ này thì là đi chơi chỗ kia, lại quanh năm không về nhà như thế, người ngoài cũng sắp quên mất nhà họ Giang còn có một người là cô.

(Ông Giang thật sự biết cài cắm nha:))))

Lúc ấy anh còn nghĩ, thật đúng là đủ vô tâm vô phế.

Sau này kết hôn rồi, cô vẫn chơi như vậy, không để anh vào mắt tí nào, về nước còn về nhà họ Giang trước, bị Giang Khải Ứng đuổi tới nhà tân hôn, ở phòng cho khách một hai đêm cho phải phép xong lại đi.

Lục Hoài Thâm nhớ tới những thứ đó, luôn có ảo giác dường như đã qua mấy đời, trên thực tế năm ngoái bọn họ vẫn như người dưng nước lã, mạnh ai nấy sống.

Mà hiện tại Giang Nhược bình yên đi vào giấc ngủ bên cạnh anh, tay anh lần xuống vén vạt áo cô ra, phủ lên bụng mềm mềm, hình dáng hơi lồi, một bàn tay anh có thể che kín.

Lục Hoài Thâm cúi đầu ngậm môi cô, không có động tác sâu hơn, cô đáp lại trong mơ hồ, tay gác trên ngực anh sờ lên cằm anh, mắt vẫn nhắm vuốt ve râu trên má anh, nói không tỉnh táo: "Ngủ đi."

***

Sáng hôm sau, Giang Nhược rời giường thu dọn đâu ra đây liền ra ngoại thành thăm Giang Khải Ứng.

Sau khi ông cụ biết cô mang thai, mỗi lần đều phải giữ cô lại ăn bữa cơm, sáng tới thì giữ ăn trưa, chiều tới thì phải bảo cô ăn cơm tối đã rồi về, còn từng trách móc Lục Hoài Thâm cũng không cắt cử một tài xế, một thai phụ lái xe chạy đi chạy về xảy ra chuyện thì làm sao?

Giang Nhược bảo cháu không õng ẹo đến thế.

Dù sao Giang Khải Ứng trái phải đều cảm thấy Lục Hoài Thâm chỗ này không đúng, chỗ kia không đúng.

Vốn dĩ Giang Nhược cảm thấy ông nội có ý kiến với Lục Hoài Thâm cũng hợp tình hợp lẽ, cô không định nói giúp anh, nghe thôi là được, dù sao người già cũng chỉ nhắc tới nhắc lui chừng đó.

Nhưng Giang Khải Ứng càng nói càng nghiêm trọng, nói đến vấn đề tác phong hành vi con người Lục Hoài Thâm, từ công việc đến đời sống, nói ra hết tất cả những bất mãn trước kia.

Giang Nhược liền nhịn không được nói: "Ông nội, Giang thị và vụ kiện của ông đều phải trông cậy anh ấy giúp đỡ đấy, nói sau lưng thế này không hay lắm đâu?"



Giang Khải Ứng phẫn nộ, càng nói càng hăng, "Chuyện này đều do ai?"

Rất có cảm giác những việc Giang Khải Ứng làm đều như lẽ đương nhiên.

Giang Nhược dứt khoát ngậm miệng, chuyển đề tài sang đại hội cổ đông hôm qua, đột nhiên muốn cho cô vào hội đồng quản trị là nhất thời nảy ý, hay đã sớm có chuẩn bị?

Giang Khải Ứng nói: "Sao có thể chuẩn bị từ trước được? Chú Lâm cháu bị bãi nhiệm cũng là chuyện ngoài dự liệu, chỉ có thể tạm thời nghĩ đối sách, cháu vào hội đồng quản trị, cũng tốt hơn Giang Vị Minh đẩy người của nó vào."

Giang Nhược cũng không nói những câu như kiểu khó đối phó nữa.

Lúc ăn cơm, Giang Khải Ứng bỗng nhiên nhớ ra, hỏi cô: "Nghe nói dự án gần đây Giang thị tuột mất đều có liên quan đến Lục Hoài Thâm? Cháu biết việc này không?"

Giang Nhược dừng đũa, nói biết.

Giang Khải Ứng: "Cháu nghĩ thế nào? Nó có trao đổi với cháu trước không?"