Biểu cảm của Minh Ngọc khiến Giang Nhược bất an, đồ trong tay như khoai lang phỏng tay, cô không muốn nhận.
Minh Ngọc ấn chặt thẻ ngân hàng vào lòng bàn tay Giang Nhược, khàn giọng nói: "Tớ, xem như tớ làm phiền cậu."
Ánh mắt khẩn thiết là ánh sáng duy nhất trên cả khuôn mặt cô ấy, là lúc cô ấy giàu sức sống nhất mấy ngày nay, Giang Nhược chẳng đành lòng, nhất thời không nói ra lời cự tuyệt, nhưng cũng không đồng ý ngay lập tức, "Cậu nói trước xem muốn tớ làm gì."
"Đây là tiền mấy năm nay tớ tích cóp được," Giang Nhược ngồi ở mép giường, Minh Ngọc chậm rãi dựa vào giường ngồi chồm hổm trên thảm nhung mềm, ngón tay mân mê dãy số trên thẻ ngân hàng kia, cô ấy gian nan nhếch khóe miệng một cái, "Giang Cận rất hào phóng, thỉnh thoảng lại cho tớ một ít tiền. Nhưng chuyện ăn ở của tớ anh ấy đều thu xếp thỏa đáng, về cơ bản tớ cũng chẳng dùng số tiền này. Tớ tích tiền trong thẻ của mình, ban đầu khí phách lắm, nghĩ rằng nếu tương lai tớ có cuộc sống của riêng mình, có thể hoàn toàn thoát khỏi anh ấy, nhất định sẽ đem tấm thẻ này quẳng vào mặt anh ấy. Nhưng hiện tại tớ mới hiểu được, ' cuộc sống của riêng mình ' là ảo tưởng xa xỉ cỡ nào, tớ đã... lâu lắm rồi không sống tự lập, dần dần tớ không tưởng tượng nổi, rời xa anh ấy, bản thân tớ có thể làm gì, cũng ý thức được con người không thể ganh đua với tiền bạc."
Cô ấy mở to đôi mắt mê mang nhìn sang Giang Nhược, lần đầu tiên nói cho cô nghe suy nghĩ tận đáy lòng, thần sắc hèn mọn lại kèm theo sự thư thái, "Những lời này nói ra, tớ biết cậu sẽ khinh thường tớ, nhưng Giang Nhược, người ta không giống nhau, từ bé đến lớn cậu đều có chính kiến hơn tớ, ngay cả mẹ tớ cũng nói đầu óc tớ ngốc nghếch còn yếu đuối. Tớ thường xuyên cảm thấy đời này tớ sống thật vô nghĩa, muốn chết lại sợ chết, rốt cuộc lấy hết dũng khí muốn kết liễu, lại bị người ta kéo từ quỷ môn quan về, ta thật sự..."
Cô ấy không nói tiếp được, cười khổ một tiếng.
"Minh Ngọc, tớ chưa bao giờ khinh thường cậu, tớ cũng từng có khó khăn, từng có lúc chán nản bất lực, không ai có tư cách coi thường ai." Ngoài cái này, Giang Nhược không biết còn có thể nói cái gì mới tốt, bao ngày nay, nếu an ủi thì nói tới nói lui cũng chỉ từng đấy câu, cũng không biết có thể dấy lên bao nhiêu tác dụng.
Minh Ngọc cuộn tròn chân, không dám nhìn vào mắt Giang Nhược, chỉ chỉ tấm thẻ rồi nói: "Có thể số tiền này vốn chẳng tính là gì với anh ấy, nhưng với tớ mà nói, là con số mà thậm chí tớ chưa bao giờ dám nghĩ tới, cậu có thể..." cô ấy nắm lấy tay Giang Nhược, "Có thể giao cho mẹ tớ giúp tớ được không?"
Giang Nhược nghe cô ấy nói như đang dặn dò di ngôn, sợ không phải dạng vừa, lòng chợt trĩu nặng, "Minh Ngọc, tớ không thể thay cậu, cậu phải đích thân trao tận tay bà ấy."
"Tớ thế này không thể gặp bà ấy được..." Minh Ngọc kìm nén cảm xúc xao động, nhắm mắt không ngừng lắc đầu, "Bà ấy cũng sẽ không nhận."
"Minh Ngọc, tớ không thể giúp cậu." Giang Nhược khiếp đảm trong lòng, nếu đây là tâm nguyện duy nhất Minh Ngọc không buông xuống được, nếu thay cô ấy hoàn thành xong, cô ấy không còn chút tiếc nuối nào nữa thì sẽ có kết quả gì, căn bản Giang Nhược không dám nghĩ. Ngược lại, có khả năng cũng sẽ trở thành động lực để cô ấy gắng sức sống tiếp.
Hai mắt Minh Ngọc đỏ bừng, dường như đang kìm nước mắt, lại giống như đã không còn nước mắt để rơi, "Cậu không phải nghĩ nhiều, chỉ là tớ không dám gặp bà ấy thôi. Bệnh bà ấy mắc là ung thư, không phải bệnh khác, có thể khống chế được bệnh tình ngay, nhưng không chừng ngày nào đó sẽ tái phát tế bào ung thư và di căn. Tính tình bà ấy... lần trước nằm viện, trước khi rời đi, tớ đã lén đóng một món tiền viện phí cho bà ấy, nếu bà ấy lại có chuyện gì, chắc chắn sẽ không cho tớ biết nữa, bà ấy gần như không có tiền tiết kiệm, tớ sợ..."
Sợ mẹ không chịu đựng nổi đến ngày bằng lòng gặp cô ấy, đồng thời cũng sợ bản thân không chịu nổi nữa.
"Giang Nhược," cô ấy khản giọng nói nghẹn ngào không thành câu, "Tớ không còn gì để lưu luyến, tớ chỉ có mẹ thôi."
Giang Nhược không thể cứ nhìn cô ấy như vậy, nắm chặt thẻ từ tay cô ấy, "Tớ giúp cậu."
Giang Nhược bảo cô ấy đừng ngồi dưới đất mãi, lo lắng nhìn quầng thâm to dưới mí mắt cô ấy, "Cậu không ngủ một lúc à? Hôm qua đã không ngủ cả đêm."
Được Giang Nhược ưng thuận, cô ấy rất cẩn thận dè dặt, Giang Nhược bảo cô ấy ngủ, cô ấy lập tức nằm lên giường ngay.
Thời điểm Giang Nhược đắp chăn cho cô ấy, thấy xương ở mu bàn chân cô ấy, thật sự giống da bọc xương, động tác của cô bất giác khựng lại giây lát, sau đó dời mắt không để lại dấu vết.
Giang Nhược cất kĩ thẻ, cô ấy lại giữ chặt cô, ánh mắt tha thiết, "Lúc trước tớ đã lưu số điện thoại nhà hàng xóm, nhờ bác ấy trông nom mẹ tớ, xuất viện hoặc có biến cố cũng thông báo cho tớ, nhưng lâu như vậy, mẹ tớ vẫn chưa xuất viện, tớ lo..."
Giang Nhược biết cô ấy có ý gì, "Qua mấy hôm nữa tớ sẽ về nhà thăm bà ấy thay cậu, yên tâm được chưa?"
Minh Ngọc gật đầu, hạ giọng thận trọng dặn dò: "Còn nữa, nhất định đừng để Giang Cận biết tớ bảo cậu lấy tiền cho mẹ."
Lúc cô ấy nhắc tới Giang Cận, biểu cảm co rúm lại, đâm một cái thật mạnh vào trái tim Giang Nhược.
Vừa sợ sệt, lại vừa chẳng thể nào tránh xa, huống hồ Minh Ngọc còn có tình cảm với Giang Cận.
Đây phải là kiểu giày vò thế nào chứ?
Giang Nhược hỏi cô ấy: "Vì sao không thể cho anh ta biết?"
Minh Ngọc nói thương cảm: "Bố trí xong xuôi cho mẹ tớ, tớ mới có thể không có nỗi lo về sau, tương lai cho dù tớ muốn rời khỏi, anh ấy cũng không có cách nào cưỡng ép tớ."
Giang Nhược bóp nhẹ bàn tay gầy trơ xương của cô ấy, "Được."
"Nhất định phải nhớ đấy!" Minh Ngọc cường điệu lại với vẻ không yên tâm, "Nếu không thì cậu giả vờ về quê thăm người thân tiện thể thăm mẹ giúp tớ, tớ sợ anh ấy sẽ cho người theo dõi cậu."
Không hiểu sao Giang Nhược bị dáng vẻ như lâm đại địch của cô ấy làm cho hoảng hốt, chỉ đành không ngừng trấn an để cô ấy yên tâm, "Cậu yên tâm, anh ta sẽ không biết đâu."
Minh Ngọc gật đầu, Giang Nhược tắt đèn, "Cậu cứ ngủ ngon, chờ dì tới tớ mới đi, tớ về sẽ mua vé tàu cao tốc về quê."
Minh Ngọc nhắm mắt lại chuẩn bị đi vào giấc ngủ, Giang Nhược rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Tiếng đóng cửa vừa dứt, Minh Ngọc từ từ mở mắt, nhìn chằm chằm cánh cửa không nhúc nhích một hồi lâu, quay người mặt hướng ra cửa sổ, đắp chăn kín nửa mặt, mở mắt không ngủ.
Được một lúc, dì chăm sóc cô ấy đi mua sắm về, Giang Nhược nói mấy câu với dì ấy rồi ra về.
Minh Ngọc nhắm chặt đôi mắt, cắn hàm răng, trên mặt hai hàng nước trượt vào chân tóc, tiếng nức nở kéo theo bả vai run rẩy.
Mấy ngày nay, vì chăm sóc Minh Ngọc, Giang Nhược khó tránh khỏi bị ảnh hưởng, tâm trạng có phần hậm hực, hơn nữa liên tiếp mấy ngày thời tiết âm u, cả người suy sụp đến mức lúc nào cũng cảm thấy tức ngực.
Những ngày Lục Hoài Thâm không ở nhà, thím Ngô vẫn luôn ở lại đây, là chủ ý của Lục Hoài Thâm, có người bên cạnh chăm lo anh mới yên tâm.
Về đến nhà, thím Ngô đang xem TV, thấy cô mặt ủ mày chau, biết mấy hôm nay cô đang bận cái gì, đứng dậy gọt đĩa hoa quả cho cô, miệng khuyên nhủ: "Phu nhân, đừng chê bà già này lắm lời nhé."
Giang Nhược tựa vào sofa, cười nói: "Thím với mẹ cháu xấp xỉ tuổi nhau, nếp nhăn cũng chẳng có mấy, bà già gì chứ?"
Thím Ngô trên dưới 50, chưa trải qua bệnh nạn, thoạt nhìn còn nhanh nhẹn trẻ trung hơn Kiều Huệ.
Thím Ngô nghe được cười ha ha, "Tuy rằng cô khen tôi, nhưng tôi vẫn phải nói, bây giờ cô là người có thai, hết thảy phải lấy sức khỏe của mình làm trọng, chuyện bạn bè, cô tận tâm thì tốt, nhưng cũng không thể đảo lộn chủ thứ được đâu."
Giang Nhược dần dần nghiêm nét mặt.
Động tác gọt hoa quả của thím Ngô lưu loát, miệng cũng không rảnh rỗi, tiếp tục nói với cô: "Hơn nữa người xưa cảm thấy thai phụ tốt nhất đừng để lây nhiễm đen đủi, có lẽ cô sẽ cho rằng là cổ hủ phong kiến, nhưng cô cứ đổi góc nhìn ngẫm lại xem, cô ở chung lâu ngày với người bệnh, tâm thái và tâm trạng của cô có khi nào sẽ chịu ảnh hưởng không? Tôi thì thấy mấy ngày nay cô có phần rầu rĩ không vui."