Lúc này đây, tại trường quay thành phố Bắc, nhân viên đoàn làm phim ai nấy đều đứng vào vị trí của mình với một loạt máy móc quay chụp để chuẩn bị cho buổi quay đêm của <Nỗi lòng không thể nói>.
Đây là cảnh diễn vô cùng quan trọng, là cảnh Hứa Bất Ngôn và Trác Phàm gặp lại nhau sau những năm xa cách. Cảnh này cần diễn viên phải nắm rất chắc diễn biến cảm xúc của nhân vật, đến cái nhấn nhá trong lời thoại cũng thể hiện được ngay năng lực của người diễn. Chính vì vậy, dù Nguyễn Tri Vi đã tập nhuần nhuyễn kịch bản, vẫn không tránh khỏi căng thẳng, lo bản thân diễn không tốt khiến đạo diễn không hài lòng.
Cảnh diễn đêm nay liên quan đến rất nhiều nhân vật, trong đó có một vài cảnh diễn của vai phụ nên An Duyệt Nhiên, Tiếu Mông Mông và một số diễn viên phụ khác đều ở trong trường quay đợi. Thành ra, đêm nay có khá nhiều diễn viên tập trung tại trường quay.
Lượt tiếp theo là lượt quay của Nguyễn Tri Vi và Tô Ngự. Trước khi vào việc, hai người họ đã đứng ở một góc thử diễn với nhau, cuối cùng Nguyễn Tri Vi còn ngẩng lên hỏi Tô Ngự: “Cậu tìm được cảm giác chưa?”
Tô Ngự gật nhẹ: “Ừm, không còn vấn đề gì nữa rồi.”
Dạo gần đây công ty quản lý của Tô Ngự ép cậu ta chạy lịch trình rất căng, khiến sắc mặt cậu ta trông uể oải thấy rõ. Fan không nỡ nhìn cậu ta chạy đôn chạy đáo như vậy nhưng quản lý vẫn nhận một đống quảng cáo và show truyền hình. Đã vậy, tới đêm Tô Ngự cũng không được ngủ mà phải học thuộc kịch bản. Cuối cùng vì nghỉ ngơi không đủ, nên trạng thái làm việc của cậu ta cũng bị ảnh hưởng theo.
Tô Ngự nhìn ra được, Nguyễn Tri Vi thật lòng quan tâm đến mình. Cô luôn đối xử rất dịu dàng với bạn bè của mình.
Tô Ngự cười khẽ, nói: “Không cần lo cho tôi.”
“Ừm.”
Trong lúc hai người nói chuyện, nhà sản xuất phim ở bên ngoài chạy thẳng vào trong, tới bên cạnh đạo diễn Từ thì thầm gì đó. Nghe xong, đạo diễn bất ngờ hỏi lại: “Sao tự dưng cậu ta lại qua đây?”
Nhà sản xuất: “Tôi không biết, chắc là nhìn trúng bộ phim của chúng ta nên muốn đầu tư chăng? Mà kể cũng lạ, chẳng hiểu sao đến lúc này rồi mới chạy tới ngỏ ý muốn đầu tư… Nhưng kinh phí đúng là càng nhiều càng tốt, tí nữa ông thể hiện nhiệt tình chút. Làm người đôi lúc phải biết nịnh nọt, cái này ông còn phải học tôi dài dài.”
Nghe vậy, đạo diễn Từ cũng không tỏ vẻ gì, chỉ nói: “Biết rồi.”
Sau khi trao đổi xong với nhà sản xuất, đạo diễn Từ ra hiệu ngừng quay với các diễn viên: “Mọi người tạm dừng một chút. Tí nữa sẽ có người tới đây theo dõi tiến trình của đoàn, rất có thể là bên đầu tư sang. Mọi người hãy tranh thủ điều chỉnh tốt trạng thái để chút nữa quay cảnh cho trơn tru.”
Dứt câu, đạo diễn Từ quay người ra ngoài tiếp khách với nhà sản xuất, không kịp giải thích gì thêm cho nhóm diễn viên ở lại.
Lời đạo diễn Từ nói không khỏi khiến mọi người tò mò. Dù sao đạo diễn Từ cũng thanh cao có tiếng trong giới, tính tình thì quái gở, chẳng biết người đến lần này là người ở đâu mà có thể khiến đạo diễn thu mình ra nghênh đón như thế.
Ở đâu có drama ở đó có Tiếu Mông Mông. Tiếu Mông Mông ngửi được mùi có chuyện hay liền chạy tới bên cạnh Nguyễn Tri Vi và Tô Ngự, tò mò nói: “Hai người có đoán được người tới hôm nay là ai không?”
Tô Ngự lắc đầu.
Tiếu Mông Mông quay qua nhìn Nguyễn Tri Vi, cô cũng lắc đầu: “Tớ không biết.”
Tiếu Mông Mông trầm ngâm một lúc nhưng mãi không đoán ra được, lại thấy mọi người trông có vẻ nghiêm túc, bèn nói: “Sao tự dưng tớ thấy căng thẳng thế nhỉ, giống kiểu hồi cấp ba có tiết dự giờ ấy, tớ sợ có giáo viên tới dự giờ ngồi cạnh mình lắm. Nhỡ đâu bên đầu tư tới đúng lúc tới lượt tớ diễn thì sao? Nhỡ tớ diễn không tốt thì sao, họ định không đầu tư nữa luôn hả?”
Tô Ngự im lặng một lát rồi nói: “Nếu không có gì thay đổi thì lượt diễn tiếp theo sẽ là của tôi và Nguyễn Tri Vi.”
Tiếu Mông Mông vẫn không thoát khỏi căng thẳng: “Nếu đổi lượt thì sao?”
Tô Ngự nhìn thẳng vào mắt Tiếu Mông Mông, hỏi ngược lại: “Sao phải đổi lượt?”
Con ngươi nâu nhạt của chàng thiếu niên trong veo sạch sẽ. Cậu ta trước giờ luôn nói chuyện thẳng đuột như vậy, Tiếu Mông Mông chẳng cần tốn tới một giây đã hiểu ý rằng: Nhà đầu tư tới khảo sát, người ra diễn phải là vai chính chứ sao lại đẩy vai phụ là cô lên?
Ba người Tiếu Mông Mông, Tô Ngự và Nguyễn Tri Vi giờ đây càng ngày càng thân thiết với nhau hơn, mối quan hệ cũng ổn định hơn trước đó. Tính tình Tô Ngự có hơi thẳng thắn quá đà, không ít lần Tiếu Mông Mông bị lời cậu ta nói chọc cho điên lên.
Nguyễn Tri Vi mím môi, nhìn dáng vẻ tức giận của Tiếu Mông Mông không nhịn được cười khẽ.
Trong ba người bọn họ, Tiếu Mông Mông là người hoạt bát nhất, có cô ấy ở đó bầu không khí sẽ dễ chịu, hòa hợp hơn nhiều.
Nhưng cũng may là nhờ sự xoắn xuýt của Tiếu Mông Mông, cảm giác lo lắng khi nhỡ phải diễn trước mặt nhà đầu tư của cô cũng giảm đi chút ít nhiều.
Ấy thế mà sau đó, nụ cười bên môi Nguyễn Tri Vi chẳng giữ được bao lâu, bởi vì ngay giây sau nhìn ra cửa, cô trông thấy người được đạo diễn Từ và nhà sản xuất nghênh đón là…
Thẩm Yến!
Đã lâu không gặp, cô vốn tưởng khi gặp lại anh tâm mình sẽ lặng như nước. Nhưng không ngờ anh vừa xuất hiện, lòng cô lại ngổn ngang bao cảm xúc.
Nhưng rất nhanh sau đấy cô đã lấy lại bình tĩnh.
Chắc hẳn là do gặp lại Thẩm Yến quá đột ngột nên cô mới ngạc nhiên vậy thôi, Nguyễn Tri Vi thầm nghĩ.
Phía đầu tư mà đạo diễn Từ nói hóa ra là Thẩm Yến.
Thẩm Yến trông vẫn vậy, chẳng khác gì lần cuối cùng hai người gặp nhau. Đôi mắt hoa đào của anh vẫn dễ dàng cuốn hút người khác, con ngươi đen láy, sống mũi cao thẳng, sắc môi nhàn nhạt như màu cánh hoa anh đào, nhìn vừa lạnh nhạt lại hết sức quyến rũ.
Anh được đạo diễn Từ, nhà sản xuất phim và những thành viên trong tổ đạo diễn vây quanh như sao quanh trăng sáng. Anh đứng ở giữa, toàn thân phát ra ánh sáng chỉ thuộc về riêng anh.
Nguyễn Tri Vi nhìn anh chỉ chừng mấy giây rồi quay đi luôn.
Tiếu Mông Mông đứng bên cạnh như phát điên tới nơi, hưng phấn nhảy dựng lên: “Má nó, Thẩm Yến tới hả? Có phải là Thẩm Yến mấy hôm trước vừa lên hot search không? Anh ấy định đầu tư cho đoàn làm phim chúng ta hả? Năm nay tớ may mắn chết đi được, được ngồi ăn cùng Thẩm Yến, lại còn được tận mắt nhìn thấy đại cổ đông đẹp trai chết người của tập đoàn Thẩm thị. A a a, tớ chết mất!”
Tiếu Mông Mông ồn ào biểu thị sự bất ngờ, còn Tô Ngự ở cạnh chỉ lặng lẽ quan sát sắc mặt Nguyễn Tri Vi. Cậu ta nhìn không thấu suy nghĩ của Nguyễn Tri Vi, nhưng qua sắc mặt, cậu ta nhạy bén phát giác ra một điều.
Dường như, Nguyễn Tri Vi không muốn gặp Thẩm Yến.
Tô Ngự thản nhiên nói lảng sang chuyện khác: “Chúng ta luyện thoại thêm lần nữa đi. Tôi thấy đoạn này cảm xúc tôi thể hiện chưa ổn lắm.”
“Ừm.” Nguyễn Tri Vi đồng ý ngay tức thì.
“???” Sao hai người họ lại bình tĩnh thế? Bình tĩnh đến mức lạnh nhạt.
Tiếu Mông Mông cảm nhận được dường như Tô Ngự và Nguyễn Tri Vi không mấy hứng khởi với tin Thẩm Yến tới. Mà bản thân kích động thế này, tự dưng lại giống một cô bé chưa từng va chạm ngoài xã hội.
“Khụ.” Tiếu Mông Mông đành kiềm chế sự hưng phấn của bản thân lại, nghiêm mặt nói: “Phải rồi, tiếp đấy là cảnh diễn của hai cậu, hai cậu phải diễn cho tốt vào đấy nhé. Chút nữa có bên đầu tư quan sát đấy. Để mình ở đây giúp hai người xem có vấn đề gì không.”
“Diễn thôi.”
…
Lúc này đây, Thẩm Yến đang đứng ở cửa cũng nhìn về phía Nguyễn Tri Vi.
Trên thực tế, ngay từ lúc vào trường quay, Thẩm Yến đã đưa mắt nhìn khắp nơi, vô thức tìm kiếm bóng dáng Nguyễn Tri Vi, không màng bận tâm đến những ánh mắt tò mò, ngưỡng mộ hay thảng thốt mà các nữ diễn viên khác.
Chỉ một lát sau là anh trông thấy Nguyễn Tri Vi. Cô đang đứng ở mạn bên phải trường quay, không nhìn anh.
Đứng từ chỗ anh nhìn sang chỉ thấy được một bên mặt của cô. Cô lúc này đang mặc trang phục diễn, một bộ đồ công sở đơn giản với áo vest đen tinh tế, mái tóc dài mềm mại xõa tung hai bên vai, dưới chân mang giày cao gót để lộ ra một phần chân thon nhỏ cân xứng, trắng tới phát sáng.
Cô mím nhẹ môi, góc nghiêng khuôn mặt tuyệt đẹp.
Tuy đã lâu không gặp nhưng cô vẫn dịu dàng như ngày nào, vẫn hết sức ngoan hiền khiến anh chỉ cần nhìn thôi đã bình tâm hơn hẳn.
Ánh mắt Thẩm Yến như dán chặt lên người Nguyễn Tri Vi. Anh suồng sã dùng ánh mắt tận hưởng vẻ đẹp của cô, thể hiện sự nhớ nhung cố kìm nén.
Cảm giác nhớ nhung da diết cũng vì thế mà hòa hoãn hơn.
Nhưng, khi nhìn sang chàng trai đứng đối diện Nguyễn Tri Vi, Thẩm Yến cau mày.
Nguyễn Tri Vi liên tục trao đổi gì đó với người đối diện, và nếu anh nhớ không nhầm thì chàng thanh niên ưa nhìn đấy là Tô Ngự.
Nghĩ đến đây, lòng Thẩm Yến không khỏi khó chịu.
Sao cô và Tô Ngự diễn với nhau nhiều thế? Giờ không quay mà cũng nói chuyện? Có chuyện gì mà nói nhiều vậy? Nói nhiều đến mức anh đến cô cũng không thèm liếc mắt lấy một cái.
Chào đón hoành tráng như này, Thẩm Yến không tin Nguyễn Tri Vi không biết chuyện có người tới. Giờ thì chẳng biết là cô đang không để ý thật hay giả vờ như không thấy nữa.
“Cậu Thẩm, cậu muốn xem chúng tôi quay phim không? Cậu tới đúng lúc quá, vừa hay đúng đoạn nam nữ chính lên diễn cảnh nặng đô cần nhiều cảm xúc nhất.” Nhà sản xuất phim đứng cạnh hơi khom lưng khi nói chuyện với Thẩm Yến.
Thẩm Yến thôi nhìn Nguyễn Tri Vi, gật đầu nói: “Đưa kịch bản cho tôi, tôi muốn xem nội dung cảnh này.”
“Vâng, vâng.”
Nhà sản xuất vội vàng lấy kịch bản cho Thẩm Yến đọc. Thẩm Yến nhận lấy, lật một lèo nhanh như chớp, anh không có hứng thú xem mấy cái này, anh chỉ muốn đọc thử xem phần diễn của Tô Ngự và Nguyễn Tri Vi có cảnh thân mật không.
Dù sao anh cũng không thể biết được mình sẽ làm ra hành động gì khi thấy Nguyễn Tri Vi thân mật với người đàn ông khác.
“Đây là phân cảnh gặp lại nhau của nam nữ chính…” Đạo diễn Từ thấy anh lật nhanh quá, sợ anh không thấm được nội dung bèn mở miệng giải thích.
Tay đang lật kịch bản của Thẩm Yến chợt khựng lại. Cảnh gặp lại nhau, hẳn sẽ không có cử chỉ thân mật nào đâu nhỉ, anh thầm nghĩ.
“Thế bắt đầu đi, để bọn họ diễn một cảnh tôi xem thử.” Thẩm Yến gấp kịch bản lại, trả cho đạo diễn và nhà sản xuất.
“Cậu Thẩm, cậu ngồi đây. Cậu chờ chút để tôi rót cho cậu cốc nước, khát là uống ngay được.” Nhà sản xuất phim tươi cười mời Thẩm Yến qua ngồi chỗ của đạo diễn. Ông ta đã chọn cho Thẩm Yến vị trí đẹp nhất để có thể xem được cảnh quay một cách hoàn hảo.
“Ừm.” Thẩm Yến thản nhiên nhận lấy cốc nước, ngồi xuống chỗ của đạo diễn. Cảm giác tồn tại của anh rất mạnh, lúc nào cũng kiêu ngạo, tự phụ như vua đi thị sát.
Diễn viên nữ trong đoàn ai nấy cũng nhìn Thẩm Yến với ánh mắt si mê, còn anh thì từ đầu tới cuối ánh mắt dán chặt lên người Nguyễn Tri Vi.
Mặc dù Nguyễn Tri Vi không nhìn Thẩm Yến nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được rất rõ ràng ánh mắt anh đang lăm lăm nhìn theo mình. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân quên đi sự có mặt của anh.
Cô không biết tại sao hôm nay Thẩm Yến lại ghé đoàn làm phim. Chẳng lẽ, anh xuất hiện để cho người ta thấy mình đang thành công như nào sao?
Chợt, Nguyễn Tri Vi có ảo giác anh đến đây là để xem cô sống có tốt không. Nhưng cô cũng tự hiểu rằng, Thẩm Yến sẽ không tới đây chỉ để nhìn cô, anh chưa nhàm chán tới mức đó.
Chắc anh thấy bộ phim này của đạo diễn Từ có tiềm năng nên muốn đầu tư thôi.
“Action!”
Đạo diễn vừa hô bắt đầu, Nguyễn Tri Vi nhanh chóng điều chỉnh trạng thái.
Đây là phân cảnh Hứa Bất Ngôn gặp lại Trác Phàm sau nhiều năm xa cách ở chỗ làm. Trác Phàm xuất hiện dưới thân phận là nhân viên mới, tới phòng làm việc của Hứa Bất Ngôn để báo cáo.
Lúc ấy, Hứa Bất Ngôn vừa kết thúc cuộc họp, trên tay vẫn còn đang ôm một chồng tài liệu, mắt nhìn thẳng Trác Phàm đứng đối diện.
Cô mím môi, đầu ngón tay đang ôm tập tài liệu bỗng siết chặt làm mép giấy nhăn lại. Vừa nhìn cô đã nhận ra ngay người tới là Trác Phàm.
Còn Trác Phàm lại không nhận ra Hứa Bất Ngôn, mà chuyện từ nhiều năm về trước anh ta cũng không để trong lòng. Anh ta choáng ngợp trước nhan sắc xinh đẹp và khí chất được mài giũa sau bao nhiêu năm lăn lộn ở công sở của Hứa Bất Ngôn, lại thêm sự sáng chói của chức danh cô đang có được càng khiến sức quyến rũ của cô phóng đại gấp nghìn lần.
Trong mắt Trác Phàm lóe lên tia hứng thú: “Chào cô, tôi là Trác Phàm.”
Hứa Bất Ngôn cũng không có vẻ gì là khách sáo khi gặp lại Trác Phàm, cô nói ngắn gọn đôi câu rồi giao một vài công việc đơn giản cho anh ta: “Trên đây là toàn bộ công việc anh cần làm, nếu không còn gì cần hỏi thì sau khi rời khỏi phòng anh hãy bắt tay vào nghiền ngẫm chỗ tài liệu này đi.”
Trác Phàm chợt thấy nuối tiếc. Anh ta tự thấy điều kiện của bản thân khá ổn, có kha khá cô gái nhỏ chỉ nhìn mặt anh thôi cũng nhộn nhạo rung động, chẳng hiểu sao Hứa Bất Ngôn lại lạnh nhạt với anh như vậy. Nhưng đã đến nước này, Trác Phàm không thể làm gì hơn, đành nói: “Được, cảm ơn cô.”
Cũng trong lúc đó, Thẩm Yến ngồi trên ghế đạo diễn chăm chú theo dõi cảnh quay của Tô Ngự và Nguyễn Tri Vi. Tay anh miết chặt cốc nước, sắc mặt trông hết sức khó coi.
Anh khó lòng chấp nhận được ánh mắt đầy hứng thú của Tô Ngự khi nhìn Nguyễn Tri Vi.
Nhưng may là trong cảnh này, thái độ của Nguyễn Tri Vi với cậu ta rất lạnh nhạt nên Thẩm Yến cũng thấy thoải mái hơn một chút.
Sau đó, phim chuyển cảnh.
Công ty Hứa Bất Ngôn làm việc có giờ ăn nhẹ buổi chiều, các nhân viên có thể nhân khoảng thời gian này thả lỏng một chút. Hứa Bất Ngôn cầm tách cafe đi tới tủ đựng hồ sơ để bên cạnh lấy ít tài liệu, vừa hay chạm trán với Trác Phàm cũng đến tìm hồ sơ.
Trác Phàm chủ động lên tiếng chào Hứa Bất Ngôn, tự tin cười nói: “Trùng hợp quá, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Hứa Bất Ngôn liếc anh ta một cái nhưng không trả lời. Cô làm lơ coi như không thấy người, tới thẳng tủ hồ sơ mình cần muốn tập tài liệu được để trên ngăn cao nhất. Ngặt nỗi là cô lại không đủ cao, có nhón chân nhảy lên lấy cũng không với được tới ngăn ấy.
Cô mặc đồ công sở, đi giày thì là giày cao gót gót nhọn, lúc với tay lấy hồ sơ, phần tóc được buộc đuôi ngựa cứ lúc lắc phía sau, nhìn là thấy đang rất vất vả để lấy đồ.
Trác Phàm nhìn không nổi nữa, tiến lên giúp Hứa Bất Ngôn lấy đồ. Với thân hình cao hơn 1m8, anh ta dễ dàng lấy được thứ cô muốn. Sau khi cầm được tập hồ sơ, anh ta cười híp mắt đưa nó cho Hứa Bất Ngôn: “Cái này đúng không? Tôi giúp cô lấy rồi đây.”
Hứa Bất Ngôn nhận lấy tập hồ sơ, lạnh nhạt nói: “Cảm ơn.”
Trác Phàm lại nhân cơ hội này được nước lấn tới. Anh ta đưa tay chặn đứng một bên không cho Hứa Bất Ngôn đi. Bị kẹp giữa không gian sách chật hẹp, tư thế của hai người trông lại càng mờ ám hơn, cứ như đang biểu diễn một màn kabe-don vậy.
Hứa Bất Ngôn không ngờ anh ta lại dám chặn đứng mình. Cô ngạc nhiên mở to hai mắt. Trác Phàm lại quá đỗi am hiểu những chiêu thức tán gái, anh ta từng bước tới gần Hứa Bất Ngôn, khuôn mặt tuấn tú cứ thế phóng đại trong tầm mắt, tiến sát lại đến gần cô mới ngừng.
Tiếp đấy, Trác Phàm thở nhẹ bên tai cô một hơi, hành động hết sức mờ ám. Anh ta chọc ghẹo cô bằng chất giọng khàn khàn, hơi nâng cao âm cuối lên: “Cảm ơn thì không cần, tôi chỉ thắc mắc không biết tôi đã làm gì để em ghét tôi như vậy? Hả?”
Ngay lúc Nguyễn Tri Vi định nương theo nội dung kịch bản đẩy Tô Ngự ra thì chợt nghe bên cạnh vang lên âm thanh cực lớn…
Tiếng thủy tinh bị đập nát cực kỳ vang dội.
Chẳng biết làm sao mà cốc thủy tinh trong tay Thẩm Yến lại bị đập nát, dưới đất toàn là những mảnh thủy tinh nát vụn, nằm yên trên đó lấp lóe tia sáng, phần góc cạnh lộ ra bén nhọn, trông vô cùng lạnh lẽo.
Mà trên tay trái Thẩm Yến vẫn còn nắm một mảnh thủy tinh bị nứt, nó đâm sâu vào lòng bàn tay anh, chảy be bét máu.
Máu từ lòng bàn tay anh chảy xuống nhỏ giọt trên mặt đất, từng giọt chất lỏng đỏ chảy xuống nở rộ thành bông hoa máu tuyệt đẹp, cứ thế dần dần lan ra xung quanh, làm bốc lên mùi tanh nhẹ của máu.
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra quá đột ngột làm nhà sản xuất sợ tới choáng váng, nhân viên đứng quanh Thẩm Yến vô cùng bối rối.
Cả trường quay im lặng trong chốc lát.
Vẫn là đạo diễn Từ hoàn hồn trước, đứng phắt dậy nói: “Gọi xe cấp cứu nhanh lên! Cậu Thẩm, cậu không sao chứ?”
Lúc này, mọi người mới phát giác ra được chuyện gì vừa xảy ra, chạy tán loạn cả lên. Có người thì gọi điện thoại, người thì dáo dác tìm vải xô, người thì đi tới dọn dẹp những mảnh thủy tinh bị vỡ rơi trên đất. Ai ai cũng xoắn xuýt hết cả lên, từ diễn viên tới nhân viên ai nấy cũng như đang bu quanh Thẩm Yến.
“Cậu Thẩm, cậu thử mở tay ra tôi xem có thể gắp mảnh thủy tinh ra luôn không?”
“Anh Thẩm, anh có đau không ạ? Sao tự dưng cốc thủy tinh lại vỡ…”
…
Thẩm Yến không nghe được bất cứ âm thanh nào, cũng không hề cảm thấy đau nhức. Mắt anh chưa một lần nhìn về phía những người đang nhốn nháo lo cho mình, anh vẫn y như cũ, nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Vi không chớp mắt.
Đứng ở chỗ Thẩm Yến nhìn sang, cảnh vừa rồi như thể Tô Ngự vừa hôn má Nguyễn Tri Vi vậy.
Anh không thờ ơ nhìn được.
Anh không chịu nổi.
Trường quay ồn ào khiến Nguyễn Tri Vi và Tô Ngự cũng phải dừng quay. Khi nghe thấy tiếng, đến người thờ ơ như Tô Ngự cũng phải liếc mắt nhìn xem chuyện gì xảy ra, trong mắt còn lóe lên sự ngạc nhiên.
Vậy mà Nguyễn Tri Vi dù biết tiếng động là từ chỗ anh, nhưng vẫn quả quyết đứng quay lưng.
Một giây, hai giây, ba giây,… Thẩm Yến nhìn chằm chằm bóng lưng Nguyễn Tri Vi.
Anh muốn thấy vẻ ngạc nhiên đau lòng của cô, muốn thấy phản ứng của cô, muốn thấy cô vẫn còn quan tâm đến mình.
Nhưng chờ đến tận lúc xe cấp cứu tới, mọi người thi nhau gọi tên Thẩm Yến, bảo anh đi ra ngoài, anh vẫn không chờ được cái ngoái đầu của Nguyễn Tri Vi.
Khoảnh khắc ấy, Thẩm Yến hiểu ra, Nguyễn Tri Vi không muốn quay lại.
Đã chẳng còn một Nguyễn Tri Vi đau lòng chỉ vì anh bị đứt ngón tay nữa.
Giờ dù anh có thế nào, cô cũng không quan tâm.
Đột nhiên, Thẩm Yến thấy lòng mình đau nhói. Cơn đau trên tay như truyền khắp các dây thần kinh khiến toàn thân đau đớn, nhưng nơi đau nhất vẫn là trái tim.