Thẩm Yến sớm đã biết chuyện Tô Ngự thích Nguyễn Tri Vi, anh chỉ không ngờ, thân là một minh tinh, Tô Ngự lại dám công khai chuyện tình cảm của mình trước công chúng theo cách như thế.
Không sao hết, Thẩm Yến nhanh chóng tự an ủi bản thân. Cậu ta thích Nguyễn Tri Vi thì sao chứ, cô cũng đâu thích lại.
Tình địch mà cỡ như cậu ta đến chính Thẩm Yến cũng thấy chướng mắt.
Đến khi ấn vào xem nội dung của hot search, vẻ ung dung trên mặt Thẩm Yến dần biến mất.
Ấn vào hot search mới biết bên trong sân thảo luận có rất nhiều account marketing đăng gif cảnh màn hình lớn chiếu rõ nét mặt Nguyễn Tri Vi trong lễ trao giải. Đôi mắt người con gái ấy long lanh lấp lánh, gương mặt ửng hồng, nét mặt thoáng vẻ kinh ngạc, ánh mắt thoáng qua nét xấu hổ và bất lực trước tình huống trước mắt, cứ như cô thực sự rung động trước lời tỏ tình đó vậy.
Không được, Nguyễn Tri Vi không được rung động.
Tô Ngự tỏ tình ra sao anh mặc kệ, nhưng Nguyễn Tri Vi mà di tình biệt luyến thì xong đời anh rồi.
Giờ tâm trạng Thẩm Yến không tài nào ung dung như lúc ban đầu nữa. Anh muốn bay thật nhanh về nước để gặp Nguyễn Tri Vi. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy thời gian mình ngồi trên máy bay dài dằng dặc.
Anh nóng lòng muốn về nhà.
Ánh mắt anh lướt qua bình luận phía dưới: [Mặc dù người tỏ tình là Tô Ngự nhưng biểu cảm của Nguyễn Tri Vi cũng đáng chú ý lắm đó nha. Từ bạn bè thành người yêu, tôi ủng hộ!]
[Mị thấy Nguyễn Tri Vi đẹp hơn Dương Ngải Văn. Mị không ngấm được chemistry của Tô Dương CP, nhưng mị lại rất ưng tổ hợp Tô Nguyễn CP này.]
[Nguyễn Tri Vi chắc là tình yêu đích thực của Tô Ngự rồi. Giờ Tô Dương CP đang hot rần rần, anh ta lại thẳng tay gỡ xào CP, cóc cần lượt ủng hộ từ những người đó, này là không muốn người con gái mình thích chịu ấm ức đây mà. Tui xin phép từ người qua đường thành fan, Tô Ngự quá ngầu!]
…
Chả hay ho mẹ gì!
Thẩm Yến hít sâu một hơi hòng khống chế cảm xúc. Anh không thích việc bản thân bị tác động bởi những lời bàn tán xôn xao bên ngoài, giờ hẳn anh cũng không nên để những bình luận trên mạng ảnh hưởng đến mình.
Về nước anh sẽ lập tức đi tìm Nguyễn Tri Vi. Sẽ kịp thôi.
“Máy bay chuẩn bị cất cánh, quý khách vui lòng chuyển điện thoại về chế độ máy bay…” Loa phát thanh trong khoang vang lên lời nhắc nhở lịch sự và tiêu chuẩn của tiếp viên hàng không. Đến nước này Thẩm Yến buộc phải cất điện thoại đi.
Bóng đêm bao trùm, ánh nắng màu vàng kim dần mất hút nơi đường chân trời, mặt trời đã hoàn toàn ẩn mình sau núi.
Thẩm Yến hướng mắt nhìn về phía đường chân trời màu xanh sậm, tự nhủ rằng:
Chắc chắn sẽ kịp.
*
Sau khi xuống khỏi sân khấu, Tô Ngự về chỗ nhỏ giọng hỏi Nguyễn Tri Vi: “Có phải chị bị doạ rồi không?”
Nguyễn Tri Vi vô thức gật đầu rồi lại lắc.
Cô thoáng khựng lại mấy giây rồi lên tiếng nói rõ với Tô Ngự: “Thật ra thì, tôi chỉ coi cậu là bạn bè thôi, không hề có ý khác…”
Nguyễn Tri Vi không có thói quen nhập nhằng mập mờ với nhiều người, mỗi một mối quan hệ cô đều muốn nó phải rõ ràng minh bạch. Nhưng giờ đối phương là Tô Ngự mà Tô Ngự lại đối xử với cô rất tốt. Nguyễn Tri Vi tự thấy mình không thể nói quá tàn nhẫn, nhưng cũng phải uyển chuyển từ chối.
Chỉ một câu đó thôi là Tô Ngự biết mình bị từ chối.
Ánh mắt cậu ta ảm đạm thấy rõ nhưng cậu ta cũng che giấu rất nhanh. Tô Ngự sốc lại tinh thần, mở miệng nói: “Chị hiểu lầm rồi. Việc vừa rồi tôi làm cũng không phải đang tỏ tình thật, chủ yếu là do lượng fan cp trước đó quấy rối tôi quá nhiều, sau khi thương lượng cùng nhóm chị Tôn chúng tôi quyết định dùng cách này để xé rách lớp mặt nạ đó. Xin lỗi vì đã kéo chị xuống nước.”
Nguyễn Tri Vi sững người, thế có nghĩa là lời tỏ tình ban nãy của Tô Ngự không phải thật?
Mặt Nguyễn Tri Vi đỏ bừng, chợt thấy hơi ngượng ngùng vì ban nãy mình rõ nghiêm túc từ chối Tô Ngự. Nhưng đồng thời, cô cũng thấy hết sức nhẹ nhõm trong lòng. Nếu là tỏ tình thật thì quan hệ giữa hai người sau này sẽ gượng gạo biết bao, may là không phải thật.
Nếu chỉ dùng để cởi trói couple, Nguyễn Tri Vi trái lại thấy không sao cả: “Chúng ta là người cùng một công ty, nếu đấy là kết quả mọi người đã thương lượng thì tôi không có ý kiến gì hết. Chúng ta vinh cùng vinh, khổ cùng khổ. Không sao hết.”
“Ừm, cảm ơn chị.” Tô Ngự nhẹ giọng đáp.
Cậu ta giấu nhẹm đi cảm xúc trong ánh mắt, dùng lời nói dối để cứu vớt chút tôn nghiêm cuối cùng của bản thân. Chí ít là khi nói như vậy, Nguyễn Tri Vi vẫn sẽ coi cậu ta là bạn tốt.
Không sao hết, Tô Ngự tự an ủi bản thân. Cậu ta mới vào công ty, thời gian vẫn còn dài. Chỉ cần sau này cậu ta và Nguyễn Tri Vi có thể sớm chiều bên nhau, chắc chắn tình cảm sẽ được vun đắp.
Chỉ cần Thẩm Yến không xuất hiện.
Tô Ngự không thể nào quên được cảnh tượng diễn ra trong buổi tiệc của sự kiện thảm đỏ hôm ấy. Thẩm Yến hất thẳng ly rượu vào Bạch Khởi, kéo tay đưa Nguyễn Tri Vi ra ngoài, còn Tô Ngự khi ấy đứng cạnh Nguyễn Tri Vi lại chẳng khác nào người qua đường.
Tô Ngự không muốn làm khán giả nữa.
Cậu ta muốn cạnh tranh công bằng với Thẩm Yến. Lần này, cậu ta muốn làm người trong cuộc.
…
Lễ trao giải nhanh chóng đi tới hồi kết.
Sau đó, Tô Ngự mời Nguyễn Tri Vi đi ăn tối, coi như chúc mừng cậu ta được cầm cúp người mới xuất sắc nhất. Nguyễn Tri Vi lại không có lý do để từ chối nên chỉ có thể nhận lời.
Hai người vào phòng chờ thay đồ xong xuôi xong thì ghé qua nhà hàng đồ Tây dùng bữa tối. Nguyễn Tri Vi tính lấy lại điện thoại của mình, Tô Ngự lại dùng lý do khác thuyết phục cô: “Tạm thời chị cứ để điện thoại ở chỗ tôi đi. Giờ trên mạng chắc đang thảo luận dữ dội lắm, chuyện trên trời dưới biển gì cũng có, xem mấy cái đó ảnh hưởng tâm trạng, tốt nhất không xem.”
Nguyễn Tri Vi một lát thấy Tô Ngự nói cũng có lý. Cô chưa mạnh mẽ tới mức có thể bàng quan đứng nhìn cư dân mạng ùa vào chỉ trích, nên cũng không kiên trì tới cùng.
Cứ thế, bọn họ trải qua hai tiếng dùng bữa vô cùng yên bình.
Trong hai tiếng đó, fan ba người họ cấu xé nhau liên hồi, mạnh mẽ lấn sân sang “khu nhà” của đối phương, mắng câu sau nghe còn sâu cay hơn câu trước. Bọn họ hừng hực khí thế đáp trả nhau, phía công ty nghệ sĩ cũng khẩn cấp đưa ra phương hướng giải quyết, dùng rất nhiều tài khoản seeding đi tẩy trắng phát ngôn của nghệ sĩ nhà mình. Có thể nói, bộ phận quan hệ công chúng lần này cả đêm không ngủ…
Còn hai người họ ngồi trong nhà hàng nhàn nhã thưởng thức bữa tối, tránh xa hết thảy sự hỗn loạn của dư luận.
Ánh đèn trong phòng bao của nhà hàng không phải kiểu quá sáng sủa, nhưng khi hắt lên mi mắt của Nguyễn Tri Vi lại càng làm tăng vẻ dịu dàng của cô, khiến Tô Ngự chỉ nhìn thôi cũng thấy rung động.
Tô Ngự giấu hết đi cảm giác mất mát và hụt hẫng khi bị từ chối, cậu ta phải giả vờ thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra. Bình thường cậu ta là người ít nói, nhưng nay đi với Nguyễn Tri Vi ít nói không kém, lại biến thành người cố gắng gợi chủ đề để nói chuyện.
Hai người cứ câu được câu chăng trò chuyện với nhau, Nguyễn Tri Vi chỉ ăn ít, chỉ ăn chút rau dưa cho qua bữa còn Tô Ngự lại uống khá nhiều rượu nồng độ cao.
Brandy, Rum, Whisky,… loại nào cậu ta cũng uống. Tuy nét mặt Tô Ngự như thường, nhưng Nguyễn Tri Vi lại thấy cậu ta có vẻ ngà ngà say rồi, bèn khuyên: “Uống ít thôi, không ngày mai cậu sẽ đau đầu đấy.”
Tô Ngự nhếch miệng cười nói: “Không sao. Hôm nay tâm trạng tôi khá tốt nên muốn uống.”
Giả đấy.
Giờ tâm trạng cậu ta cực kém, chỉ muốn uống rượu thôi.
Nguyễn Tri Vi lờ mờ cảm nhận được tâm trạng Tô Ngự không tốt như những gì cậu ta nói nhưng không tiện hỏi nhiều, để mặc cậu ta tiếp tục uống.
Chẳng bao lâu sau, Tô Ngự cũng không kiên trì nổi nữa. Biểu cảm trên mặt cậu ta tỏ rõ sự khó chịu, đồng thời đứng lên che miệng nôn khan.
Nguyễn Tri Vi hoảng hốt đi tới đỡ lấy cậu ta: “Cậu không sao chứ?”
Tô Ngự cau mày: “Chúng ta về xe thôi.”
Nói xong, cậu ta lại bụm miệng khom người nôn khan.
Nguyễn Tri Vi không dám nói thêm câu nào, cẩn thận đỡ Tô Ngự quay lại xe bảo mẫu. Lúc này, xe bảo mẫu của Tô Ngự đã chờ sẵn bên ngoài nhà hàng, tài xế thấy dáng vẻ của cậu ta thì kinh ngạc: “Cậu Tô sao thế? Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy uống say như vậy đấy.”
Nguyễn Tri Vi lắc đầu, không biết phải đáp lại thế nào.
“Nôn…” Đầu Tô Ngự đau như búa bổ, nhìn cậu ta đỡ trán nom vẻ rất khó chịu, tài xế liền nói: “Giờ chúng ta đưa cậu Tô về trước vậy, trông cậu ấy có vẻ như đang muốn nôn, nếu cứ đứng ngoài đường nôn thốc nôn tháo thì không hay cho lắm. Tôi có thể phiền cô Nguyễn chăm sóc cậu Tô hộ tôi một chút không? Trợ lý nãy phải quay về công ty tăng ca, giờ cũng phải mất một lúc mới chạy lại được đây.”
Nguyễn Tri Vi gật đầu: “Được, không thành vấn đề.”
Sau đó, bọn họ dìu Tô Ngự lên xe, tài xế cũng lập tức đạp ga tiến thẳng tới địa chỉ nhà Tô Ngự.
Có lẽ do tài xế chạy xe khá nhanh nên Nguyễn Tri Vi ngồi không bao lâu đã thấy tới nơi. Tới nhà Tô Ngự, Nguyễn Tri Vi và tài xế cùng nhau xuống xe dìu Tô Ngự lên trên nhà. Mà cậu ta thì gần như vừa đặt chân vào nhà đã chạy vội vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Nghe tiếng xả nước trong nhà vệ sinh là Nguyễn Tri Vi biết ngay suốt dọc đường đi Tô Ngự đã phải dằn cơn nôn nao trong người xuống, dạ dày khó chịu tới mấy cũng phải nhịn.
Tài xế bất lực nói: “Xem ra tối nay phải có người ở lại chăm sóc cậu Tô rồi, để tôi gọi cho trợ lý bảo cậu ấy đến vậy. Cô Nguyễn, cô có biết cậu Tô để điện thoại di động ở đâu không, trong máy tôi không có số của trợ lý.”
Hỏng rồi.
Giờ Nguyễn Tri Vi mới nhớ ra bọn họ để quên áo khoác của Tô Ngự ở phòng ăn, mà điện thoại của cả cô và Tô Ngự đều nằm trong cái áo khoác đó.
“Nãy vội ra ngoài quá bọn tôi quên mất áo khoác trong phòng ăn, điện thoại để cả trong đó…”
Tài xế đáp không chút do dự: “Để tôi quay lại nhà hàng tìm. Làm phiền cô thay tôi chăm sóc cậu Tô một lúc, tôi sẽ quay lại nhanh thôi.”
“Vâng, anh đi đi.”
Nguyễn Tri Vi tự dưng thấy hơi áy náy vì vừa rồi mình sơ ý nên đồng ý ngay. Chờ sau khi tài xế rời đi, cô chủ động đi tới hỏi han Tô Ngự.
“Tô Ngự, cậu ổn chứ?” Nguyễn Tri Vi đi tới trước cửa nhà vệ sinh gõ nhẹ hai tiếng, hỏi.
Hai giây sau, cửa nhà vệ sinh mở ra.
Tô Ngự đứng tựa người vào cửa, sắc mặt tái nhợt, yếu ớt nói: “Nôn xong khá hơn hẳn.”
Trong miệng cậu ta vẫn còn ngậm bàn chải đánh răng, hẳn là nôn xong lập tức vệ sinh răng miệng, trên người cũng thay một bộ quần áo mới nên không có bất cứ mùi vị gì bất thường, chỉ mùi rượu vẫn nồng nặc.
Nguyễn Tri Vi thầm thấy may vì cậu ta đã khôi phục tỉnh táo, mới nãy ở trên xe, cậu ta nhắm nghiền mắt suốt dọc đường đi.
Nguyễn Tri Vi lách người đi vào nhà vệ sinh, chủ động thấm ướt khăn mặt cho cậu ta: “Xin lỗi cậu nhé, mới nãy tôi vội đưa cậu ra ngoài quá nên quên mất áo khoác và di động ở nhà hàng, tài xế đang quay lại đó lấy đồ rồi.”
“Không sao.” Giọng Tô Ngự nghe vẫn rất yếu ớt.
Đánh răng xong, Tô Ngự đi ra ngồi tựa người vào ghế sofa nghỉ ngơi, thỉnh thoảng lại giơ tay xoa mắt, nhìn có vẻ trông vẫn rất nhức đầu.
“Tôi dìu cậu lên giường ngủ nhé? Biết đâu làm vậy sẽ thoải mái hơn.” Nguyễn Tri Vi hỏi.
“Ừm.” Tô Ngự không có ý kiến.
Nguyễn Tri Vi tiến lên dìu Tô Ngự về giường nằm nghỉ, chờ cậu ta nằm ổn thoả xong mới quay người lấy khăn mặt đã dấp sẵn nước đắp lên trán cậu ta. Nhìn chàng thiếu niên nằm trên giường đắp chiếc khăn mặt trắng dày cộm, Nguyễn Tri Vi dịu giọng nói: “Đắp lên một lúc sẽ thấy khá hơn đấy.”
Vào khoảnh khắc cảm giác âm ấm trên khăn mặt tiếp xúc với da thịt, lòng cậu ta chợt dâng lên xúc động.
Đôi con ngươi màu nhạt kia nhìn chăm chăm Nguyễn Tri Vi. Cô để kiểu tóc buộc thấp, dung nhan xinh đẹp, dịu dàng ôn tồn như một cô vợ nhỏ.
Giá mà cô cũng thích cậu ta.
Đáng tiếc đấy không phải sự thật.
Thôi vậy. Tô Ngự buông bỏ chấp niệm, nhẹ “ừm” một tiếng rồi nhắm nghiền hai mắt dỗ mình đi vào giấc ngủ, hô hấp của cậu ta cũng trở nên nhẹ hơn.
Nguyễn Tri Vi thấy Tô Ngự ngủ rồi cũng cẩn thận dém lại chăn. Xong xuôi, cô lại hướng mắt nhìn ra phía cửa, đợi mãi mà không thấy người gõ cửa.
Lạ thật, sao tài xế đi mãi chưa thấy về nhỉ.
Trợ lý của Tô Ngự cũng không tới luôn.
Nguyễn Tri Vi sợ Tô Ngự lại khó chịu nên không tiện rời đi ngay mà chống cằm ngồi bên giường chờ tài xế về.
Trong không gian yên ắng, ánh sáng mờ ảo, có tiếng Tô Ngự hít thở đều đều lại có rèm cửa sổ dày nặng chắn đi ánh sáng từ bên ngoài hắt vào. Bầu không khí ấy dễ khiến cho con người ta rơi vào trạng thái buồn ngủ.
Chẳng biết qua bao lâu, cơn buồn ngủ cũng ập tới với Nguyễn Tri Vi.
Cố gắng gượng chống đỡ một lúc, sau cùng không chống lại được, nặng nề ghé vào giường Tô Ngự ngủ mất
Cô ngủ chưa bao lâu, Tô Ngự đang nằm trên giường bỗng mở mắt ra, nét mặt tỉnh táo không có chút gì gọi là buồn ngủ.
Tất nhiên ông tài xế ban nãy sẽ không về ngay, bởi ông ta biết tình cảm Tô Ngự dành cho Nguyễn Tri Vi nên cũng chẳng dại gì chạy ngay về quấy rầy.
Thật ra, Tô Ngự không định làm gì Nguyễn Tri Vi cả. Ban nãy tâm trạng cậu ta sa sút nên không cẩn thận uống nhiều là thật, đưa Nguyễn Tri Vi về nhà mình cũng chỉ là vô tình, nhưng đến cũng đến rồi, lúc cô thấm ướt khăn lau đặt lên trán cậu ta, Tô Ngự thừa nhận, mình đã nảy lòng tham.
Con người quả là loài sinh vật không bao giờ biết thoả mãn.
Muốn khoảng thời gian ấy kéo dài lâu hơn một chút nên cậu ta đã giả vờ ngủ để giữ Nguyễn Tri Vi ở lại.
Giờ Nguyễn Tri Vi ngủ rồi, cậu ta có thể quang minh chính đại ngắm cô. Cậu ta ngồi dậy, cúi người nhìn cô. Cô gối đầu bên giường chìm vào giấc ngủ, gương mặt xinh đẹp, chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xắn, mọi thứ đều mang một nét đẹp nhẹ nhàng, uyển chuyển.
Cậu ta ngồi ngắm cô một lúc mới bừng tỉnh nhận ra nằm ngủ thế này sẽ rất khó chịu, thế là nhẹ tay nhẹ chân xoay người xuống giường, đỡ Nguyễn Tri Vi lên nằm ngay ngắn trên giường và đắp chăn lại cho cô.
Sau đó, cậu ta lẳng lặng đứng bên giường tiếp tục ngắm Nguyễn Tri Vi.
Cũng trong lúc đó, Thẩm Yến vừa đáp chuyến bay xuống sân bay Bắc Thành.
Chuyến này máy bay delay mất một tiếng nên chờ tới khi anh về tới Bắc Thành đã là rạng sáng. Nhưng tầm này anh chẳng còn lòng dạ nào nghĩ tới vấn đề khác, anh chỉ muốn lao nhanh ra khỏi sân bay, nghĩ đúng đến một việc…
Anh muốn gặp Nguyễn Tri Vi.
Thật ra giờ có gặp Nguyễn Tri Vi anh cũng không biết phải nói gì, nhưng chỉ cần được gặp cô thôi là tốt lắm rồi.
Gặp mặt là được, không nói gì cũng không sao.
Anh chỉ muốn gặp cô.
Thẩm Yến thừa nhận bản thân đang rất luống cuống, anh sợ Nguyễn Tri Vi sẽ bị Tô Ngự cướp mất, trong khi anh chưa kịp bù đắp sai lầm.
Thẩm Yến mở bảng hot search lên xem lướt qua, muốn thông qua đó tìm chút tung tích của Nguyễn Tri Vi. Chuyện Tô Ngự tỏ tình với Nguyễn Tri Vi vẫn còn đang đứng đầu bảng hot search, mọi người đều đang thảo luận rần rần, hoàn toàn không có tin gì hữu dụng.
Thẩm Yến không tốn thời gian xem thêm nữa mà nhấc máy gọi luôn cho một người bạn khác làm bên giao thông, muốn nhờ người bạn ấy tra thử camera giám sát trên đường xem có thấy tung tích Nguyễn Tri Vi không.
Chỉ một chốc sau Thẩm Yến đã nhận được nhật ký ghi hình hoạt động của Nguyễn Tri Vi sau lễ trao giải.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, Nguyễn Tri Vi theo Tô Ngự tới một nhà hàng Tây dùng bữa tối, sau đó cô lại leo lên xe bảo mẫu của Tô Ngự, cùng cậu ta trở về nhà cậu ta. Người tài xế đó không bao lâu sau thì rời khỏi đấy, còn Nguyễn Tri Vi thì mãi chưa thấy ra.
Chứng kiến cảnh tượng cuối cùng trong băng ghi hình, tay cầm điện thoại của Thẩm Yến siết chặt đến mức làm khớp xương tay trắng bệch, cổ họng như cảm nhận được vị tanh tanh của máu.
Nguyễn Tri Vi chưa ra tức là cô ở lại nhà Tô Ngự qua đêm sao? Bọn họ đã làm gì?
Thẩm Yến không dám nghĩ thêm.
Trợ lý của Thẩm Yến lái xe tới. Chiếc xe Maserati đỗ ngay bên ngoài sân bay chờ anh ra. Thẩm Yến sắc mặt khó coi đi tới mở cửa ghế tài xế, lạnh lùng bảo: “Cậu xuống đi, xe để tôi lái.”
“Hả?”
Thẩm Yến chê trợ lý phản ứng quá chậm, anh lại không có nhiều thời gian giải thích nên lên xe cái là nổ máy rời đi luôn. Tiếng xe khởi động rất vang, phóng vút ra ngoài như tên bắn.
Xe đi để lại một làn khói phả thẳng vào gương mặt hoang mang của anh trợ lý.
Không tới nửa tiếng sau, Thẩm Yến đã có mặt dưới nhà Tô Ngự.
Xe của Thẩm Yến quá hào nhoáng, quá sang trọng nên lúc bảo vệ hỏi anh tới đây tìm ai, anh bảo vào tìm bạn là họ cho qua chốt luôn. Quần áo trên người người đàn ông ngồi trong xe cộng vào có khi lên tới cả triệu tệ, nét mặt thì hầm hừ rất khó trêu chọc, bảo vệ đâu dám đắc tội với người như thế.
Sau đấy, Thẩm Yến thuận lợi hỏi thăm được địa chỉ nhà Tô Ngự. Anh vào thang máy đi lên, suốt dọc đường đi, càng gần đến nhà Tô Ngự lòng anh càng căng thẳng.
Như thể trong xương cốt anh có một con bướm, chỉ cần nó vỗ cánh muốn bay đi, là thân xác anh sẽ rã rời tại chỗ.
Căng thẳng, là thứ cảm xúc xa lạ gần đây luôn chiếm trọn tâm trạng anh.
Thang máy từ từ đi lên, Thẩm Yến trông thấy gương mặt mình phản chiếu qua lớp kính trong thang máy.
Cặp mắt đào hoa, con ngươi đen láy, trông anh vẫn chẳng khác gì ngày thường, vẫn là cậu Hai nhà họ Thẩm khiến mọi người kính nể, kiêu ngạo ngang ngược không ai sánh bằng. Chỉ có Thẩm Yến bước, máu thịt dưới lớp da ấy như đang sôi sùng sục.
Trên con đường sự nghiệp, Thẩm Yến có thể thong dong giả heo ăn thịt hổ như vậy là vì anh không quá để tâm đến vấn đề đó, thua thì làm lại từ đầu, chẳng có việc gì phải sợ hãi cả.
Chỉ khi đó là thứ mà mình để ý, mới khiến lòng dằn vặt như vậy.
Đơn cử như bây giờ đây. Kể từ sau khi biết mình thích Nguyễn Tri Vi, tâm trạng anh luôn bị ảnh hưởng bởi cô, anh sẽ vì cô mà vô cớ nổi giận khi thấy cô đi cạnh Hướng Cẩm Thu, vì che chở cho cô mà không tiếc việc rạch mặt với Bạch Khởi ngay tại chốn đông người, không màng đến cả hậu quả… Anh dần đánh mất lý trí, liên tục bày mưu tính kế trước những uy hiếp đang ập tới.
Thì ra tình yêu có thể khiến con người ta điên cuồng như vậy.
Lỡ như Nguyễn Tri Vi và Tô Ngự thật sự xảy ra quan hệ…
Không, không thể nào.
Thẩm Yến tự thuyết phục bản thân, cố gắng giữ bình tĩnh.
Đôi khi anh còn nghĩ, giá như chuyện tình cảm cũng đơn giản như gây dựng sự nghiệp thì tốt biết bao, chỉ cần một vài thủ đoạn, to gan một chút, tinh mắt nhận ra là có dễ dàng đạt được hết thảy điều mình muốn.
Còn giờ trên phương diện tình cảm, anh thấy mình có dốc hết vốn liếng ra mọi thứ vẫn như dậm chân tại chỗ, mà bản thân lại chẳng còn cách nào khác.
“Ting”, thang máy đến rồi.
Thẩm Yến bước ra khỏi thang máy, nét mặt lạnh tanh không để bất kỳ ai đoán được cảm xúc của bản thân lúc này, anh bước từng bước tới trước cửa nhà Tô Ngự, nhấn chuông cửa.
Người trong nhà ngay lập tức nghe thấy tiếng chuông.
Tô Ngự vô thức ngoái lại nhìn Nguyễn Tri Vi đang ngủ trên giường. May mà Nguyễn Tri Vi ngủ say, không bị tiếng chuông ngoài kia đánh thức.
Trễ thế này còn tới… Tô Ngự phần nào đoán được người tới là ai.
Cậu ta không hề bất ngờ trước việc Thẩm Yến có thể tìm thấy nhà mình, dù sao người đứng trên đỉnh xã hội như anh muốn gì mà chẳng được.
Trừ Nguyễn Tri Vi.
Nghĩ tới đây, Tô Ngự mở cửa phòng ngủ ra rồi khép hờ. Sau đó, cậu ta đi ra phòng ngoài cầm đồ mình vừa thay ra ném vung vãi trên đất, cố ý cởi hai ba nút trên cùng áo sơ mi trắng mình vừa mặc vào, nhân tiện cũng tạt ngang vào phòng vệ sinh hất ít nước lên tóc.
Sau đó, cậu ta ra mở cửa.
Thẩm Yến đứng ngoài thấy cửa đột ngột mở ra, thứ đập vào mắt đầu tiên là mặt Tô Ngự, sau đó là khung cảnh quanh nhà.
Trên mặt đất quần áo vương vãi khắp nơi, lắt nhắt một chút đồ sinh hoạt thường ngày, cạnh cửa có đôi giày nữ nhìn là đoán được của Nguyễn Tri Vi.
Tô Ngự sở hữu làn da trắng lạnh, áo sơ mi trắng nhìn như vừa vội vàng mặc lên, nút còn chẳng cài hết. Tóc của cậu ta hơi ướt trông như vì vã mồ hôi mà bết lại, nhìn cảnh tượng chẳng khác nào vừa trải qua những giây phút “vận động” sung sướng.
Vận động thế nào, Thẩm Yến đương nhiên hiểu.
Cặp mắt đào hoa của Thẩm Yến bỗng chốc trở nên dữ tợn kinh người, máu huyết trong cổ họng như muốn sôi trào ra ngoài.
Anh như nghe được tiếng con bướm trong cơ thể bị bóp nát, dịch thể của chú bướm đó lan ra khắp cơ thể, chạm tới từng ngóc ngách, để anh cảm nhận được đau đớn và hụt hẫng.
“Nguyễn Tri Vi đâu?” Thẩm Yến mở miệng hỏi.
Giọng anh rất khàn, như là bị hun cháy vậy.
Thẩm Yến gắng hết sức giữ vững lý trí, muốn chính mắt nhìn thấy Nguyễn Tri Vi.
Tô Ngự nhẹ nhàng nói: “Cô ấy ngủ rồi. Anh muốn gặp cô ấy à?”
Nói xong, Tô Ngự nghiêng người, để Thẩm Yến nhìn được toàn cảnh căn nhà.
Đứng ở chỗ Thẩm Yến có thể dễ dàng nhìn thấy, bên trong cánh cửa phòng ngủ khép hờ kia…