Hôm nay Thẩm Yến tới muộn không phải là cố ý mà do có việc cần phải xử lý.
Mấy ngày gần đây Nguyễn Tri Vi không lên mạng xem tin đồn thất thiệt về mình nhưng Thẩm Yến đã thay cô xem hết một lượt, anh cũng nghĩ ra cả biện pháp làm sáng tỏ tin đồn cho cô rồi.
Anh đã mời công ty quan hệ công chúng tốt nhất cả nước bắt tay làm việc, họ nói đòn phản kích lớn và có lực nhất đó là tìm một chứng cứ đủ mạnh làm bằng chứng xác thực. Vậy nên thời gian gần đây anh đang phối hợp với họ để thu thập chứng cứ.
Đồng thời, anh cũng đang lần tìm xem ai là người đứng sau giật dây bôi nhọ Nguyễn Tri Vi, muốn diệt giặc thì phải bắt tướng trước, cứ thế một nhát mà đâm mới gọi là phản đòn có hiệu quả.
Miệt mài tìm kiếm một hồi, cuối cùng Thẩm Yến cũng phát hiện ra ít manh mối.
Anh phát hiện ra có rất nhiều “người quen” đã bắt tay với kẻ xấu đó. Nguyễn Tri Vi bị bôi nhọ diện rộng thế này, đều là nhờ vào thành quả của những “người bạn thân” đó ban tặng.
Mấy hôm trước, Dương Ngải Văn đã nói một câu đầy ẩn ý trong buổi phỏng vấn rằng: “Tôi tin vào nhân quả. Gieo nhân nào thì gặt quả ấy, người đã làm chuyện xấu, ắt có một ngày báo ứng sẽ tìm đến, nếu báo ứng chưa tới thì đó là bởi vì chưa tới thời điểm thích hợp mà thôi. Ừm, tôi khá tin vào chuyện này, thời gian gần đây bên cạnh tôi có rất nhiều ví dụ chứng minh điều đó. Hả, cô muốn tôi nói ví dụ cụ thể hả, xin lỗi, tôi không tiện nhắc lắm.”
Đêm đó, Bạch Khởi cũng chia sẻ lại video phỏng vấn Dương Ngải Văn trên tài khoản của mình, bày tỏ rằng: “Tôi cũng tin vào nhân quả.”
Động thái kẻ xướng người hoạ của bọn họ ngay lập tức khiến đám người ở Miêu khu và Thanh Biện bàn tán sôi nổi.
Phải nói là rất lâu rồi Bạch Khởi không lên mạng gây ra sóng gió gì, giờ vừa lên cái đã chạy đi bênh vực Dương Ngải Văn, mà trước đấy hai người này lại chưa từng gặp nhau bao giờ.
Kết hợp với tình hình dư luận hiện tại, đọc thế nào cũng thấy giống đang ngầm cà khịa Nguyễn Tri Vi.
Có hai người trong cuộc lên tiếng, cư dân mạng ở Miêu khu với Thanh Biện lại càng chắc mẩm rằng chuyện có thật, giờ lên mạng chẳng ai gọi Nguyễn Tri Vi bằng cái tên Nguyễn Tri Vi nữa, đổi hết sang thành “Nguyễn thảo mai”.
Thẩm Yến đã tra ra được topic đầu tiên khơi nguồn mọi chuyện đăng trên Thanh Biện là do An Duyệt Nhiên gửi ẩn danh.
Nói cách khác, bức ảnh “Nguyễn Tri Vi che ngực” đi kèm phốt là ảnh An Duyệt Nhiên chụp lén được ở đoàn làm phim. Cô ta vừa ngoi lên mạng được mấy ngày đã làm ngay một bài bịa đặt về Nguyễn Tri Vi.
Từng bài phốt cứ nối tiếp nhau không ngừng nghỉ, vừa dập được bài này bài khác lại lên, nghĩ thôi cũng thấy ảo diệu.
Cả An Duyệt Nhiên và Bạch Khởi đều từng ăn đủ dưới tay Thẩm Yến, biết rõ anh bảo vệ Nguyễn Tri Vi như nào, nhưng vẫn dám cùng nhau đứng lên đăng bài bịa đặt, thậm chí còn không sợ anh trả thù, nghĩ thôi cũng thấy có gì đó sai sai ở đây.
Rất có thể, đằng sau họ còn có người giật dây, mà người này lại có thân phận ngang hàng với Thẩm Yến, có thế nhóm Bạch Khởi mới không kiêng nể gì mà chơi lớn, không e dè khi phải đối mặt với anh.
Nhưng người đó là ai, Thẩm Yến vẫn đang điều tra…
Cả buổi chiều ngày hôm đó, Thẩm Yến bận rộn làm việc với công ty quan hệ công chúng đó, trả lời câu hỏi và cùng họ thu thập manh mối. Thêm nữa là hôm nay bão tuyết khá mạnh, Nguyễn Tri Vi thì tan làm sớm thành ra cuối cùng anh tới đón muộn.
Anh vừa tới đoàn làm phim đã thấy bóng Nguyễn Tri Vi lủi thủi đi ra. Dưới bầu trời sầm sì âm u toàn tuyết rơi, cô trông thật nhỏ bé và cô đơn, như một ngọn cỏ dại sắp bị thổi bay trong bão tuyết.
Đến khi đối mặt với cô, Thẩm Yến dấn thân vào bão tuyết đi tới cạnh, chủ động giúp cô xách túi đồ trên tay.
Cơn bão tuyết hôm nay khá dữ dội. Thẩm Yến cố ý đi lùi lại phía sau, thay cô chắn bão tuyết đang ùa tới, tiếng gió gào thét và từng bông tuyết rơi lả tả đập vào lưng anh. Anh như cánh buồm giương căng đón gió ngoài khơi xa vậy, dùng hết sức lực của mình ngăn cản gió lớn.
Dù vậy, Thẩm Yến vẫn đứng thẳng lưng. Anh không hề để lộ dáng vẻ chật vật khi đứng chắn cơn gió thổi mạnh. Anh bảo vệ chặt chẽ Nguyễn Tri Vi trong vòng vây của mình, cơ mà dù cơ thể anh có thể chắn gió lớn nhưng cũng không cản được tuyết rơi, từng bông tuyết trắng xoá rơi xuống đậu lại trên mái tóc đen mềm mại của cô.
Giữa cơn bão tuyết dữ dội đó, Thẩm Yến trầm giọng nói: “Sao em không ở trong chờ anh?”
Một lúc lâu sau, Nguyễn Tri Vi mới nhẹ nhàng đáp: “Tôi tưởng anh không tới.”
Lời vừa nói khiến cả hai cùng rơi vào im lặng. Bọn họ đều ngầm hiểu lời này có nghĩa là gì.
Bẵng đi một lúc, Thẩm Yến nói: “Ngoài này lạnh lắm, chúng ta lên xe bảo mẫu trước đi.”
“Ừm.”
Ánh đèn dịu nhẹ và bầu không khí ấm áp bên trong xe bảo mẫu như một thái cực hoàn toàn trái ngược với cuồng phong bão tuyết bên ngoài.
Ánh đèn trong xe bảo mẫu là một màu vàng cam dịu nhẹ, Trương Văn Văn ở trong đang pha trà gừng. Cửa xe phía sau vừa mở ra một cái là hương trà gừng ập tới, Trương Văn Văn lập tức đưa tách trà cho cô, để Nguyễn Tri Vi làm ấm cơ thể.
Nguyễn Tri Vi nhận lấy, yên lặng ngồi trên xe. Thẩm Yến đi đằng sau cô cũng không lên tiếng.
Trương Văn Văn nhạy bén cảm giác được bầu không khí giữa Thẩm Yến và Nguyễn Tri Vi có gì đó không thích hợp, cô nàng ngồi xuống ghế bên cạnh, cố gắng giảm sự tồn tại của mình xuống thấp nhất có thể.
Tiếp đó, Nguyễn Tri Vi và Thẩm Yến lần lượt ngồi xuống dãy ghế cuối cùng của xe, không nói câu nào với nhau.
Nét mặt Nguyễn Tri Vi vẫn điềm tĩnh như bình thường nhưng đâu đó vẫn mang lại cảm giác hơi yếu đuối. Quả thật, cô có hơi để bụng những lời mình nghe thấy ở nhà vệ sinh, sau đó ra ngoài lại không thấy Thẩm Yến đâu, khiến cho Nguyễn Tri Vi nhớ tới ngày trước lúc mình và anh còn bên nhau.
Cô lúc nào cũng ngóng trông Thẩm Yến về với mình, nhưng mỗi khi cô cần anh nhất, lại chẳng thấy bóng dáng anh xuất hiện, để cô thất vọng hết lần này đến lần khác.
Thế nên lúc không thấy Thẩm Yến tới, Nguyễn Tri Vi cũng chẳng thấy làm sao cả. Cô không tìm anh, không chủ động liên lạc với anh, ấy thế mà ngay lúc cô định phớt lờ đi, anh lại xuất hiện.
Ngay lúc mình buông bỏ sự chờ mong anh lại xuất hiện, không hiểu sao chóp mũi Nguyễn Tri Vi lại hơi chua xót.
Trong lòng Thẩm Yến hiểu rõ câu “tôi tưởng anh không tới” có nghĩa là gì.
Tổn thương là như vậy đấy. Cho dù bạn có cố gắng bù đắp cỡ nào, thì vết thương đó vẫn sẽ không biến mất, rồi trong một phút giây nào đó, nó sẽ lộ nguyên hình một vết sẹo xấu xí.
Anh từng làm Nguyễn Tri Vi không có cảm giác an toàn, nên giờ khi gặp chuyện, phản ứng đầu tiên của cô là không trông cậy gì vào anh.
Sau một thoáng im lặng, Thẩm Yến nhẹ giọng nói: “Anh sẽ đến.”
Anh đưa tay chạm vào bả vai Nguyễn Tri Vi, xoay người cô đối diện với mình. Trên người anh vẫn còn đọng lại sự lạnh lẽo của băng tuyết, nhưng đôi mắt đào hoa kia lại ánh lên vẻ kiên quyết: “Sau này, nếu không tìm được anh hãy gọi cho anh, hãy hỏi bao giờ anh đến. Nếu em không muốn gọi thì cứ để trợ lý gọi. Anh chắc chắn sẽ tới.”
Giờ số điện thoại và mọi phương thức liên lạc với Thẩm Yến, Nguyễn Tri Vi vẫn để trong danh sách chặn. Điều này Thẩm Yến không quên, cũng không ép buộc cô phải bỏ chặn.
Chướng ngại bên ngoài nhiều, chuyện anh cần làm nhiều mà thời gian lại chỉ có hạn, Thẩm Yến không thể hứa chắc chắn rằng anh luôn đến đón cô đúng giờ, nhưng dù cho thế nào, trái tim anh vẫn luôn hướng về cô, không thay đổi.
“Vi Vi, anh không còn là Thẩm Yến ngày trước nữa.” Im lặng một lúc, Thẩm Yến lại nhỏ giọng nói.
“Tôi biết.” Nguyễn Tri Vi hít sâu một hơi, đáp.
Thật ra, ngay vào khoảnh khắc Nguyễn Tri Vi thấy Thẩm Yến xuất hiện trong cơn bão tuyết, cô đã chọn tha thứ cho anh.
Thẩm Yến bận rộn nhiều chuyện như vậy nhưng vẫn không quản mưa gió tới đón cô.
Lần này là chính bản thân cô không có cảm giác an toàn, không phải lỗi của anh.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tri Vi ngẩng đầu, nhếch môi cười nhẹ với anh: “Anh đến được là tốt rồi. Cảm ơn anh.”
“Đừng nói cảm ơn với anh.” Thẩm Yến không thích nghe cô nói cảm ơn. Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn dịu dàng của cô, anh muốn tiến tới nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, nhưng cuối cùng vẫn phải kiềm lại.
Chưa đến lúc, anh không thể vượt quá giới hạn.
*
Một tiếng sau, xe bảo mẫu tới dưới nhà Nguyễn Tri Vi, Thẩm Yến nhìn theo cô vào cửa nhà rồi cũng xoay người đi về.
Vừa vào cửa, chuyện đầu tiên Nguyễn Tri Vi làm là cầm di động lên bỏ số của Thẩm Yến ra khỏi danh sách chặn, từ wechat, số điện thoại,… tất cả đều được loại khỏi danh sách.
Giờ bọn họ ngày nào cũng không gặp nhau, không nhất thiết phải để phương thức liên lạc của đối phương như này nữa, rõ ràng chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể giải quyết vấn đề, ấy vậy mà bọn họ lại suýt chút nữa bỏ qua.
Thẩm Yến bây giờ thay đổi ra sao, Nguyễn Tri Vi là người thấy rõ nhất, cô không muốn để những chuyện không vui trong quá khứ ảnh hưởng đến họ của hiện tại.
Xong xuôi, nhìn màn hình điện thoại, cô chợt phát hiện ra giao diện hiển thị ban nãy có người nhắn tin mà cô chưa xem. Vừa rồi cô bận rộn quay phim trên phim trường nên không chú ý tới, mãi đến giờ mới phát hiện.
Cô mở tin nhắn ra xem, thì ra là từ một diễn viên trước đây từng hợp tác, cô ấy nhờ cô chia sẻ bài đăng tuyên truyền phim mới của mình trên weibo.
Thời gian gần đây tin xấu của cô bay đầy trời, vậy mà bạn diễn viên này vẫn còn nhắn tin nhờ cô tuyên truyền, vậy cũng coi như khá tín nhiệm cách làm người của cô đi. Nguyễn Tri Vi cảm động, lập tức đồng ý với người đó.
Tuyên truyền thì phải lên weibo, đã rất lâu rồi Nguyễn Tri Vi không đụng tới ứng dụng này. Lúc nhấn mở weibo, lòng cô chợt thấy căng thẳng, sợ bản thân thấy thứ không nên thấy.
Cô cẩn thận mở trang weibo của mình lên, muốn nhanh chóng tìm ra bài đăng trailer phim mới để chia sẻ. Nhưng cứ tìm rồi lại tìm, Nguyễn Tri Vi vẫn trông thấy những lời lẽ khó nghe trong “sân” nhà mình.
[Ngày mai Nguyễn thảo mai chết bất đắc kỳ tử: Nguyễn Tri Vi à, ước gì cha mẹ cô có thể người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Đến tận lúc đó có khi cô vẫn muốn chơi some với đám đàn ông cô quyến rũ trong lễ cúng bái ấy nhỉ. Một phát chơi ba, đúng là con đĩ điếm.]
[Con nào giả tạo thì chết sớm cho tao: Suốt ngày ra vẻ đáng thương, làm bộ thanh tao, trong sạch thế này không biết lên giường dâm đãng thế nào nhỉ, có khi lại lênh láng đến buồn nôn. Nguyễn Tri Vi ơi là Nguyễn Tri Vi.]
[Trời sinh ghét bọn thảo mai: Cây sen trắng này bốc mùi lắm rồi mà mấy người đó không ngại bẩn hả? Nguyễn Tri Vi… Thẩm Yến tới bệnh viện khám một lúc có khi lòi ra cả bệnh đường tình dục không chừng.]
…
Hội nhóm fan của Nguyễn Tri Vi bị antifan nhảy vào tàn sát bữa bãi, họ buông ra những lời tục tĩu không nề hà hậu quả. Có không ít người còn tag thẳng Nguyễn Tri Vi vào những dòng tin để lại, cô đã cẩn thận như thế rồi cuối cùng vẫn đọc được.
Những tấm ảnh bọn họ photoshop cực kỳ kinh tởm, chẳng biết họ lấy được từ đâu mà gắn mặt của cô lên đó, nhìn qua thì quả thật rất giống cô, buông ra lời lẽ ô uế buồn nôn đến cực hạn, khiến Nguyễn Tri Vi chỉ xem sơ thôi đã run cả tay.
Thậm chí mấy bài viết ít ỏi của cô cũng bị bọn họ tràn vào châm chọc. Nguyễn Tri Vi trông thấy một tấm meme chụp lại cảnh cô chắn tay trước ngực tránh hớ hênh, bên cạnh có Tô Ngự đứng cùng kèm một dòng chữ là: “Anh trai mau nhìn xem ngực em có to không?”
Người đó để lại bình luận nhận xét cô là: “Cốt cách là một con đĩ, mở miệng là đoá sen trắng.”
Nguyễn Tri Vi không hiểu nổi, tại sao một hành động rất đỗi bình thường của cô lại bị cư dân mạng cắn xé ra thành thủ đoạn kinh khủng như vậy.
Cô càng không thể ngờ trên đời này lại có nhiều người ác độc tới vậy. Bọn họ không chỉ sỉ nhục cô mà còn bôi nhọ cả bố mẹ cô, dùng những ngôn từ bẩn thỉu nhất để hạ bệ người khác.
Những hình ảnh và ngôn từ cô xem được trong lúc vô tình ấy khiến toàn thân cô ớn lạnh. Cảm giác ngứa ngáy như có hàng ngàn con kiến đang bò qua tim cô, như có ruồi nhặng đang bâu vào một mẩu bánh mì mốc meo, làm thế nào cũng thấy không sạch nổi, buồn nôn cũng nôn không ra, nó cứ nôn nôn trong người cực khó chịu.
Cô ép bản thân tắt điện thoại đi, tự nói với bản thân rằng đừng xem, đừng nhìn thêm một lần nào nữa.
Trốn tránh đã lâu, giờ trực tiếp phải đối mặt với những lời đồn ác ý, những câu từ bạo lực trên internet, không biết bao nhiêu người có thể chịu nổi.
Nguyễn Tri Vi bước vào phòng bếp như một cái xác không hồn, muốn uống cốc nước để bình tâm lại một chút, nhưng cô cầm ly nước lên tay càng run hơn, không ít nước đã bị sánh ra ngoài.
Căn phòng yên ắng, tiếng rơi vỡ trở nên đột ngột.
Nguyễn Tri Vi đứng yên tại chỗ, run rẩy đứng bên cạnh đống thuỷ tinh vỡ vụn dưới chân.
Năm giây sau, tiếng gõ cửa vang lên, tiếng Thẩm Yến ở bên ngoài vang lên: “Vi Vi?”