Lúc này đây, nhân viên của đoàn làm phim đang tập trung cao độ theo dõi cử động của diễn viên, chiếu đèn đúng hướng, máy quay phim vào vị trí.
Đây là cảnh lần đầu tiên Lư Lăng gặp Tử Diên.
Trên sân khấu của Đêm Thượng Hải, ánh đèn lay động xoay chiếu tới năm loại màu sắc sặc sỡ, có nhóm ca nữ khoác lên mình bộ sườn xám xinh đẹp, ôm trọn đường cong lả lướt, quyến rũ.
Thanh Mị và Tử Diên đứng trên sân khấu nhẹ lắc mình, cất tiếng hát du dương, phía bên dưới là những tay quân phiệt có tiếng tăm máu mặt đang thưởng thức. Lư Lăng cũng xem rất chăm chú, anh ta dồn hết sự tập trung của mình vào nhìn chăm chăm cô gái bên phải.
Đó là Tử Diên.
Tử Diên sở hữu dung mạo vô cùng xinh đẹp. Lúc này đây, gương mặt nhỏ nhắn của cô bị dải lụa trắng vắt ngang che mất một nửa, chỉ để lộ phần cằm trắng nõn lẫn đôi mắt trong veo, man mác buồn như ẩn chứa nhiều nỗi niềm, bên tai là tiếng hát cô cất lên nghe cực kỳ ngọt ngào, nhìn sao cũng thấy là cảnh đẹp ý vui.
Ánh mắt Lư Lăng quá trần trụi. Thân là ca nữ lâu năm, Tử Diên rất nhanh đã phát hiện ra ý đồ của người đàn ông, cô tránh né đôi mắt nóng bỏng ấy, biểu cảm trên gương mặt trông hơi hoảng loạn.
Nhưng cô đâu biết, vẻ hoang mang hoảng loạn ấy càng gợi lên hứng thú của đàn ông, càng thế Lư Lăng càng nhìn cô không chớp mắt.
Ánh mắt của anh ta quá trực tiếp, thẳng đến mức Thanh Mị đứng cạnh Tử Diên cũng nhận ra. Cô ấy hơi nghiêng đầu nhìn Tử Diên, mắt hiện lên vẻ ước ao, đồng thời nhếch nhẹ môi đỏ thể hiện sức quyến rũ. Vẻ ngoài gợi cảm kết hợp với giọng hát du dương thoáng cái đã khiến toàn bộ đàn ông trong phòng hát bị Thanh Mị hấp dẫn.
Chỉ có Lư Lăng vẫn nhìn Tử Diên.
Ánh mắt Thanh Mị lóe lên sự không cam lòng.
“Qua!” Tiếng đạo diễn vang lên qua loa phát thanh.
Nguyễn Tri Vi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng diễn xong cảnh này.
Đây là cảnh cuối cùng bọn họ phải quay ở phim trường bên này, những cảnh quay sau đó sẽ được hoàn tất ở phim trường tại Bắc Thành, điều đó cũng đồng nghĩa với việc cô có thể gặp mặt Thẩm Yến hàng ngày rồi.
“Duyệt Nhiên, diễn khá lắm.” Đạo diễn cất tiếng khen ngợi. Bình thường An Duyệt Nhiên bị nói rất nhiều về vấn đề diễn xuất, được khen như này đúng là hiếm thấy.
An Duyệt Nhiên mỉm cười, đón nhận sự khích lệ của đạo diễn.
Lúc xuống sân khấu, An Duyệt Nhiên nhân lúc mình và Nguyễn Tri Vi đi lướt qua nhau huých vào vai cô một cái.
Nguyễn Tri Vi không hiểu sao mình bị huých, ngẩng lên nhìn An Duyệt Nhiên nhưng cô ta lại ném cho cô một ánh mắt khinh bỉ, hoàn toàn không có ý định xin lỗi.
Không chỉ lạnh lùng khinh bỉ, mà trong đôi mắt ấy đâu đó còn chứa chất sự không cam lòng, đố kị giống như trong vở diễn vừa rồi.
… Hay là chưa thoát vai.
Nguyễn Tri Vi thầm nghĩ. Cô và An Duyệt Nhiên chẳng có hiềm khích gì, đâu đến mức phải nhằm vào cô chứ.
Ở trong phim, Thanh Mị rất ghét Tử Diên, cho dù về sau người ta không còn, Thanh Mị và Lư Lăng cũng đã bên nhau, thậm chí còn xuất hiện cả nữ phụ, nhưng trong lòng Lư Lăng không ai thay thế được vị trí của Tử Diên. Vậy nên, người Thanh Mị ganh ghét nhất vẫn là cô bạn một thời của mình.
Dù sao thì, không ai thắng nổi người đã mất.
Nguyễn Tri Vi mải nghĩ đến việc về Bắc Thành có thể gặp Thẩm Yến thường xuyên nên không quá để ý chuyện kia. Quay đến đây là công việc của nhân viên đoàn làm phim cũng kết thúc, Nguyễn Tri Vi xuống sân khấu cũng về phòng thay quần áo luôn.
Trong lúc vô tình, cô phát hiện Tô Ngự bên dưới sân khấu vẫn đang nhìn mình.
Khoảnh khắc ấy, Tô Ngự thường ngày lạnh nhạt và người đàn ông kiêu ngạo cuồng vọng kia hòa làm một, dọa Nguyễn Tri Vi một phen hoảng loạn.
Như nhận ra ánh mắt mình dọa Nguyễn Tri Vi, Tô Ngự lập tức thu hồi cảm xúc, bình ổn tâm trạng.
Cậu ta đi tới bên cạnh Nguyễn Tri Vi, nói: “Xin lỗi, nãy tôi vẫn chưa thoát vai.”
“…”
Nguyễn Tri Vi hoảng hồn, là do cô diễn chưa đủ nhập tâm hay sao mà hai người bọn họ ai cũng mãi không thoát vai được vậy.
“Bất kể là chị diễn nhân vật chị đảm nhiệm hay Thanh Mị, ánh mắt của chị lúc diễn cũng rất dễ khiến người khác rung động.” Tô Ngự khựng lại mấy giây rồi nói: “Chị làm thế nào để tăng kỹ năng diễn xuất nhanh thế, có bí quyết gì không?”
Hả?
Nguyễn Tri Vi trầm ngâm một lúc, hình như là có thì phải.
Nguyễn Tri Vi cũng không giấu diếm, nghiêm túc nói: “Không biết nó có ích cho cậu hay không nhưng trước kia tôi đọc khá nhiều câu chuyện lịch sử, cả dã sử và chính sử đều đọc. Những lúc như thế tôi thường đặt bản thân vào nhân vật trong câu chuyện để cảm nhận. Đến bây giờ khi xem kịch bản, dù là vào nhân vật nào tôi cũng tìm được một nhân vật tương tự trong lịch sử, từ đó dễ dàng có được sự đồng cảm.”
Tô Ngự lặng thinh.
Cách này không khả quan lắm.
Giờ có rất ít diễn viên chỉ chú tâm vào đóng phim. Đến ngay cả Tô Ngự có lòng muốn theo phái thực lực cũng rất khó có thể mài dũa như vậy, quản lý sắp xếp cho cậu ta rất nhiều lịch trình, một ngày chỉ có 4 tiếng đồng hồ để ngủ. Thời gian nghỉ còn chẳng có lấy đâu ra lúc rảnh rỗi đọc lịch sử.
Tô Ngự không bày tỏ gì thêm, chỉ nói: “Ừm, cảm ơn chị, hẹn gặp lại chị ở Bắc Thành.”
“Ừm, hẹn gặp lại cậu ở Bắc Thành.” Nguyễn Tri Vi đáp.
Tiếu Mông Mông đứng gần đó chờ Nguyễn Tri Vi mãi mới thấy cô kết thúc cuộc trò chuyện với Tô Ngự, lập tức kéo bạn qua hỏi: “Cậu với Tô Ngự nói gì thế?”
Nguyễn Tri Vi suy tư đáp: “Kỹ năng diễn xuất?”
“…” Tiếu Mông Mông chẳng hiểu sao bản thân lại thấy hơi thất vọng.
Nguyễn Tri Vi không cho Tiếu Mông Mông tưởng tượng lung tung mối quan hệ của mình và Tô Ngự nên cô ấy không dám nghĩ nhiều. Nhưng mà dạo này hai người họ lại thân thiết quá mức, thân đến độ nhân viên trong đoàn cũng nhìn hai người với ánh mắt mập mờ rồi.
Đến An Duyệt Nhiên cũng thái độ ra mặt với Nguyễn Tri Vi luôn. Trước kia, cô ta nào có để một diễn viên nhỏ nhoi như Nguyễn Tri Vi vào mắt, liếc một cái thôi cũng cảm thấy như đang tự hạ thấp giá trị bản thân. Ấy thế mà hiện giờ cô ta lại rất hay vô tình hoặc cố ý tỏ thái độ với Nguyễn Tri Vi.
Có mỗi Nguyễn Tri Vi chậm chạp không nhận ra thôi!
Nghĩ tới đây, Tiếu Mông Mông không nhịn được thở dài. Có đôi lúc, cô thấy Nguyễn Tri Vi thật sự không hợp với giới giải trí. Nơi đây quá tối tăm, mà cô ấy lại quá sạch sẽ. Nhưng mỗi lần xem Nguyễn Tri Vi đóng phim, nhìn cô tập trung nghiên cứu kịch bản cô lại thấy, chỉ khi giới giải trí có nhiều diễn viên giống cô ấy, nơi này mới trở nên trong sạch hơn.
“Sao cậu lại thở dài? Có chuyện gì hả?” Nguyễn Tri Vi hỏi.
“Không có gì.” Tiếu Mông Mông thật sự rất quý Nguyễn Tri Vi, người như cô ấy phải được yêu thương đùm bọc nhiều hơn mới đúng: “Tớ rất tò mò không biết người cậu thích là người như thế nào. Nói thật nhé, nếu tớ là đàn ông, cậu là bạn gái tớ thì đảm bảo tớ sẽ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, không để cậu phải nhìn thấy góc khuất tối tăm của thế giới luôn đấy.”
Nghe bạn nói thế, ánh mắt Nguyễn Tri Vi xẹt qua tia ảm đạm.
Những điều Thẩm Yến làm… gần như là ngược lại!
Đúng lúc này, trợ lý của An Duyệt Nhiên đi tới đánh tan cảm xúc của Nguyễn Tri Vi, cô nàng nói: “Chị Vi Vi, chị giúp em cầm bộ quần áo này được không ạ? Chốc nữa em tới lấy.”
“Được.”
Sau khi trợ lý An Duyệt Nhiên rời đi, Tiếu Mông Mông bĩu môi, bảo: “Cậu có thấy dạo này cô bé đó để cậu làm giúp mình hơi nhiều việc không? Chuyện gì cũng muốn cậu nhúng tay vào.”
“Chuyện nhỏ thôi.” Nguyễn Tri Vi không quan tâm lắm.
“Thôi vậy…”
Tiếu Mông Mông thầm nghĩ trong lòng, Nguyễn Tri Vi đúng là vừa đẹp người lại đẹp nết. Cô hi vọng rằng người Nguyễn Tri Vi thích sẽ đối xử với cô ấy thật tốt.
Bởi vì, Nguyễn Tri Vi xứng đáng có được điều đó.
*
Do phim trường Bắc Thành đang có đoàn làm phim khác sử dụng nên đạo diễn cho toàn bộ diễn viên và nhân viên trong đoàn nghỉ hai ngày.
Vừa đáp máy bay xuống sân bay Bắc Thành, việc đầu tiên Nguyễn Tri Vi làm là khởi động máy và gọi cho Thẩm Yến.
Thẩm Yến bắt máy kịp thời: “Vi Vi?”
“Vâng, em về Bắc Thành rồi.”
Có vẻ anh không ngạc nhiên lắm: “Để anh gọi trợ lý tới đón em về biệt thự Kim Đàn.”
“Vâng. Bao giờ anh về?”
Thẩm Yến bật cười: “Vi Vi về rồi đương nhiên anh phải về nhà sớm. Sẽ không về quá muộn đâu.”
“Vâng.” Âm điệu của Nguyễn Tri Vi cao hơn hẳn, nghe rõ đang sung sướng.
Thẩm Yến đứng tên rất nhiều bất động sản và xe hơi sang trọng, nổi nhất trong dàn xe phải kể đến chiếc xe mang biển số Bắc A-88888. Chỉ cần chiếc xe này xuất hiện mọi người sẽ biết ngay người đến là anh.
Tuy nhiên, chiếc xe anh cử đi đón Nguyễn Tri Vi lại hoàn toàn ngược lại với phong cách huênh hoang của anh, ấy là một chiếc Huyndai vô cùng phổ thông.
Dùng xe này tới đón Nguyễn Tri Vi sẽ không ai phát hiện ra.
Còn biệt thự Kim Đàn là ngôi biệt thự không có tiếng tăm nhất trong số biệt thự anh sở hữu, vì nó nằm ở khu mở rộng.
Thế nên mỗi lần Nguyễn Tri Vi lên xe về biệt thự Kim Đàn, cô cứ có cảm giác mình đang làm chuyện gì đó lén lút không dám cho người khác biết.
Biệt thự Kim Đàn nằm trong khu Bắc Giang, nằm tại khu đô thị mới khai phá của Bắc Thành nên khá xa trung tâm, cũng chính vì thế mà điều kiện sống rất tốt, không khí trong lành, nước suối tưới cây thì trong veo, cỏ cây tươi tốt.
Nguyễn Tri Vi quen đường quen nẻo đi thẳng vào biệt thự. Dì giúp việc đang bận rộn dưới bếp nghe tiếng liền ló đầu, cười tươi nói: “Cậu Yến nói tối nay sẽ về đây, hóa ra là Vi Vi về à.”
“Vâng, cháu chào dì.” Nguyễn Tri Vi nhìn mớ rau trong tay dì giúp việc, nói: “Dì ơi, bữa tối nay để cháu nấu cho ạ, cháu muốn làm mấy món anh ấy thích ăn.”
“Được được, thế cháu làm đi, nhưng đừng gắng gượng quá nhé, cần cái gì cứ gọi dì.” Dì giúp việc cười hiền nói.
“Vâng, cháu cảm ơn dì.”
Nói làm là làm. Nguyễn Tri Vi thay đồ xong lập tức bắt tay xào nấu trong bếp. Thẩm Yến thích ăn mấy món thanh đạm như kiểu mộc nhĩ trộn dưa chuột, trứng xào cà chua,… Có lẽ là bên ngoài ăn thịt thà hải sản nhiều quá nên về nhà anh thích ăn mấy món nhẹ như vậy hơn.
Nhưng những món đấy cũng phải được nấu rất chỉn chu. Trứng xào cà chua phải mềm nhưng không được bết dính, mộc nhĩ ăn phải mát, dai giòn sần sật. Mấy món đơn giản ấy nhìn thì ai cũng biết làm, cơ mà để hợp ý anh thì rất khó.
Nguyên liệu có sẵn trong bếp vô cùng phong phú. Đeo tạp dề vào cái là từ mức lửa đến lượng muối ăn cho vào cô đều cần tính toán hoàn hảo. Thi thoảng cô lại lấy tay vén tóc ra sau tai, hình ảnh ấy thật đúng là vừa dịu dàng lại hiền huệ.
Nấu cơm xong cũng gần 6 giờ, Nguyễn Tri Vi chạy lên tầng trang điểm nhẹ. Con gái luôn thích làm người mình thương vui vẻ mà. Xong xuôi tự ngắm mình trong gương cô chợt thấy hơi ngượng ngùng.
Ấy thế mà chờ tới sáu rưỡi vẫn không thấy Thẩm Yến về.
Nguyễn Tri Vi gọi cho anh nhưng anh không nhận mà thẳng tay cúp điện thoại, chuyển qua nhắn tin: “Tạm thời có xã giao.”
Chẳng nói là đến mấy giờ mới xong.
Nguyễn Tri Vi không muốn làm phiền anh nên kiên nhẫn chờ đợi. Đợi mãi từ bảy giờ, tám giờ, chín giờ, rồi đến mười giờ… chờ mãi mà chưa thấy anh về.
Đồ ăn cô làm đã nguội cả rồi, dì giúp việc cũng đã tan làm mà Thẩm Yến vẫn chưa về.
Thôi vậy.
Nguyễn Tri Vi từ bỏ ý định chờ anh.
Cô tẩy trang, bật đèn nhỏ ở cạnh cửa và trèo lên giường, nhắm mắt ngủ.
Chẳng biết qua bao lâu, trong lúc cô mơ màng ngủ, đột nhiên có luồng hơi lạnh ở phía sau ập tới ôm lấy cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn sau gáy.
Nụ hôn mang theo hơi lạnh của đêm.
Nguyễn Tri Vi tỉnh giấc, tóm lấy cánh tay Thẩm Yến đang chu du trên người mình, ngái ngủ hỏi: “Anh về rồi à?”
“Ừm.” Giọng Thẩm Yến nghe hơi khàn, phả lên cổ cô luồng hơi thoáng mùi rượu, khiến cả người cô tê dại.
Khoan đã! Ngoại trừ mùi rượu, trên người anh còn có cả hương nước hoa của phụ nữ, một mùi hương mà Nguyễn Tri Vi rất quen, đó là mùi của nước hoa YSL Black Opium. An Duyệt Nhiên rất thích mùi này nên xịt khá thường xuyên, khiến mỗi lần Tiếu Mông Mông ngửi thấy là lại giả bộ ói mửa với Nguyễn Tri Vi vì cô ta xịt quá nhiều.
Có lẽ do ấm ức vì phải đợi cả buổi tối, Nguyễn Tri Vi nóng nảy quay qua nhìn anh, nói: “Thẩm Yến, anh có người khác đúng không? Anh nên biết em cũng có giới hạn đấy!”
Trong tình yêu không có thứ gọi là công bằng, ai yêu nhiều sẽ phải trả giá nhiều hơn. Cô tình nguyện làm người gánh phần nhiều nhưng điều đó không có nghĩa là cô phải tha thứ cho sự phản bội.
Thẩm Yến khựng lại, không nói gì.
Anh không bật đèn nên không trông rõ được biểu cảm, nhưng chính vì thế mà tiếng cười nhạt của anh được phóng đại nghe vô cùng rõ ràng: “Em không thấy vô nghĩa à? Giữa chúng ta ngay cả sự tin tưởng cơ bản nhất cũng không có sao?”
Nguyễn Tri Vi tự biết mình lỡ lời. Thẩm Yến không thích người chỉ biết náo loạn gây sự, anh chỉ thích người ngoan ngoãn hiểu chuyện. Trước anh cũng nói mỗi lần xã giao mình gặp dịp thì chơi, cô mà gặng hỏi chỉ khiến anh cảm thấy bị trói buộc.
“Xin lỗi anh.” Nguyễn Tri Vi áy náy nói.
“Thôi vậy, tha thứ cho em đấy.” Thẩm Yến không quá để tâm tới vấn đề đó. Đã lâu không gặp nhưng mùi hương trên người cô vẫn ngọt ngào như trước. Thẩm Yến bóp nhẹ mặt cô kéo qua, đặt lên đó một nụ hôn trong bóng đêm, từ từ cướp đi hơi thở của cô.
Nguyễn Tri Vi cụp mắt, để mặc anh làm loạn trên cơ thể mình, nhìn bàn tay anh từng chút một nhóm lên cả biển dục vọng.
Lý trí Nguyễn Tri Vi dần dà bị những cơn sóng lênh đênh nhấn chìm, cô cắn môi cố không phát ra tiếng, cảm giác khó chịu ban nãy cũng theo cuộc tình này chậm rãi biến mất.
“Để mai anh bảo dì chuẩn bị cho em ít sữa đu đủ.” Giọng Thẩm Yến nghe cực khàn.
Trầm trầm gợi cảm vang lên bên tai khiến lỗ tai cô tê dại.
“Hả?” Cô không hiểu ý anh nên nhỏ giọng hỏi lại.
“Gầy quá, cần bồi bổ.”
Anh cười đến là lưu manh.
Nguyễn Tri Vi không nói gì nữa. Thẩm Yến nhướng mày, cho dù bóng tối làm anh không thể thấy rõ sắc mặt Nguyễn Tri Vi, anh vẫn có thể mường tượng ra được khuôn mặt cô lúc này kiều diễn đến nhường nào.
*
Nhu cầu của Thẩm Yến không hề nhỏ nên đêm ấy anh hành hạ cô một lúc lâu mới buông tha.
Trong lúc mơ hồ, đột nhiên Nguyễn Tri Vi nhớ tới một câu nói, yêu và dục là hai thứ không thể tách rời.
Chỉ khi cùng nhau làm chuyện thân mật nhất, anh lưu luyến gọi tên cô, cùng cô quấn quýt ở khoảng cách gần, cô mới cảm nhận được…