Đêm đó quay về, Nguyễn Tri Vi thức trắng đêm đọc lại quá trình trưởng thành của Y Sa, Thẩm Yến ở bên cạnh vừa bầu bạn với cô vừa làm việc.
Sau hôm Nguyễn Tri Vi làm vỡ cốc thuỷ tinh, Thẩm Yến thường xuyên túc trực bên nhà cô, nói là để đề phòng cô tiếp tục bị doạ. Vừa hay, Nguyễn Tri Vi đúng là vẫn còn sợ hãi trước hình ảnh và ngôn từ đêm đó nên cô chấp thuận cho Thẩm Yến ở lại nhà mình.
Căn hộ cô đang ở là căn hai phòng ngủ, một phòng khách, vì không nỡ để Thẩm Yến tiếp tục ngồi ngủ nên Nguyễn Tri Vi đã dọn dẹp sơ qua phòng ngủ còn lại để cho anh vào ngủ. Còn anh mỗi tối lúc nào cũng chờ đến khi Nguyễn Tri Vi ngủ say mới dám về phòng nghỉ ngơi.
Tối hôm đó, Nguyễn Tri Vi mở đèn bàn làm việc, chuyên chú đọc lại một lượt quá trình trưởng thành của Y Sa, thức một phát đến ba giờ sáng mới đọc hiểu hết được chỗ kịch bản đó. Đọc hiểu hết rồi, trong lòng Nguyễn Tri Vi lại dâng lên cảm giác rất đỗi kỳ lạ, tình cảm và nhận thức của cô dành cho nhân vật Y Sa được đổi mới hoàn toàn.
Cô nhìn kịch bản phần trưởng thành, lẩm bẩm: “Vậy nghĩa là, quyền thế mang tới cảm giác an toàn mãnh liệt hơn tình yêu ư?”
Nguyễn Tri Vi không phải là người có dã tâm lớn nên cô không hiểu hết được sự mê hoặc của quyền thế.
Thẩm Yến ngồi cạnh làm việc, nghiêng đầu nhìn thoáng qua tờ kịch bản của cô, thản nhiên nói: “Cũng không hẳn. Có quyền thế trong tay, đấy là cảm giác an toàn do chính bản thân mình giành được, còn cảm giác an toàn trong tình yêu là do đối phương đem tới. Xét về bản chất, Y Sa không đặt niềm tin quá nhiều vào người khác, cô ấy chỉ tin bản thân, và yêu bản thân hơn bất cứ ai.”
Nguyễn Tri Vi đăm chiêu gật đầu, cặm cụi viết lại những lời Thẩm Yến vừa nói.
Nhìn gương mặt thanh tú của cô dưới ánh đèn bàn, Thẩm Yến thầm bổ sung rằng, tất nhiên không phải tất cả mọi người đều như vậy, người giống Y Sa không nhiều.
Giống như anh đây, anh được hưởng mùi vị của quyền lực nhưng thâm tâm vẫn muốn tình yêu, bởi vì so với yêu bản thân, anh càng yêu cô hơn.
…
Sau khi đọc hiểu hết giai đoạn trưởng thành, việc quay phim của Nguyễn Tri Vi đã trở nên thuận lợi hơn rất nhiều, không còn liên tục bị NG như hồi trước nữa. Cơ mà suốt mấy ngày nay, tinh thần cô lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng, ngay cả ngồi trên xe cũng không tài nào chợp mắt được, bởi cô sắp diễn đến cảnh cao trào của <Vòng xoáy vương triều>…
Đó là cảnh Y Sa tự tay giết Hoắc Thiếu Hoài.
Đây là phân cảnh then chốt của bộ phim <Vòng xoáy vương triều>.
Chiều hôm đó, Thẩm Yến đã đẩy lùi toàn bộ lịch trình để đến đoàn làm phim xem cô đóng cảnh then chốt. Chỉ cần là khoảnh khắc quan trọng đối với cô, anh đều muốn mình có thể tham dự.
Thế nên, đúng ba giờ chiều hôm đó, cả đoàn làm phim lặng ngắt như tờ dõi theo cảnh diễn.
Tất cả mọi người tại phim trường đều chăm chăm dõi theo Y Sa và Hoắc Thiếu Hoài. Vai Y Sa do Nguyễn Tri Vi thủ vai, còn Hoắc Thiếu Hoài được đảm nhiệm bởi một nam diễn viên phái thực lực từng cầm cúp ảnh đế.
Y Sa khoác trên mình bộ trang phục của nhiếp chính vương màu đen thêu chỉ vàng kim càng làm nổi bật lên khuôn mặt thanh tú nhưng toát lên vẻ anh khí ngời ngời. Nàng mời Hoắc Thiếu Hoài tới ven hồ thưởng rượu.
Cành liễu rũ xuống, mặt hồ trong xanh, bầu trời lại xanh thẳm và Hoắc Thiếu Hoài mặc bộ trang phục màu trắng khoan thai tới chậm.
Màu trắng tinh khôi ấy càng làm nổi bật thêm phong thái tuấn dật của Hoắc Thiếu Hoài, ôn nhuận như ngọc, công tử vô song. Y Sa thì lại khoác lại mình bộ đồ màu đen trái ngược, một đen một trắng như đã định trước kết cục cuối cùng của bọn họ.
Thấy Hoắc Thiếu Hoài tới, Y Sa mỉm cười ra hiệu hắn ngồi xuống, lấy ra một bầu rượu, rót đầy: “Rượu hoa lê Tây Châu cất vừa tới, rượu ngon hiếm thấy đấy, uống một chén chứ?”
Thẩm Yến ngồi bên dưới nghiêm túc dõi theo vai diễn của Nguyễn Tri Vi. Bình thường, cô diễn Y Sa khá tròn vai, vẻ quật cường như chú sói con háu chiến được thể hiện khá đúng chỗ, thể hiện được một Y Sa hoàn toàn khác với Nguyễn Tri Vi yếu ớt, dịu dàng thường ngày.
Và Y Sa của hôm nay đang ở trong trạng thái tốt nhất, đôi mắt như ẩn dấu dã tâm không thể che mờ.
Sự luyến tiếc và tình cảm chan chứa bấy lâu chẳng mấy chốc đã bị dã tâm bừng bừng nuốt trọn. Trước đó, Y Sa từng giãy dụa giữa ranh giới ấy, để rồi sau cùng ngọn lửa kia lại nuốt trọn nàng.
Y Sa vẫn quyết định giết hắn.
Hoắc Thiếu Hoài nhìn Y Sa không nói, nâng chén rượu hoa lê về phía nàng, nói: “Mời nàng.”
Trước khi uống, Hoắc Thiếu Hoài chợt khựng lại nhìn về phía nàng, dịu dàng nói: “A Sa, chờ dẹp loạn Bắc Cương xong, chúng ta tới Tây Châu nhé? Đến đó uống một chén rượu hoa lê chính cống. Nghe nói, hoa lê ở đó rất đẹp, ta muốn đến đó ngắm cùng A Sa. Ngồi dưới vòm trời rợp hoa lê, nâng chén uống loại rượu hảo hạng đó…”
Y Sa giương mắt nhìn hắn, hồi lâu không nói lời nào.
Một lúc lâu sau, Y Sa nhếch môi mỉm cười với Hoắc Thiếu Hoài. Một nụ cười khó mà miêu tả được cảm xúc trọn vẹn, là bi thương, là lưu luyến, là lời tạm biệt hoặc cũng có thể là sự thoải mái khi rốt cuộc cũng hoàn thành tâm nguyện.
Nàng nhắm mắt lại, nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, nhẹ giọng nói: “May mắn cả đời này của ta là được gặp chàng.”
Khoảnh khắc ấy, ở một góc không ai thấy, có giọt lệ lăn dài rơi vào chén rượu.
“Không đâu, là do ta may mắn.” Hoắc Thiếu Hoài cũng cười, dù cho khoé miệng hắn đang chảy ra vệt máu đen.
Đúng thế, Y Sa đã hạ độc vào chén rượu. Chén của Hoắc Thiếu Hoài có độc, còn của nàng không có độc.
Nhìn vệt máu đen trên khoé môi hắn, Y Sa nhẹ nhàng hỏi: “Thiếu Hoài, chàng còn nguyện vọng gì muốn thực hiện không?”
Con ngươi Hoắc Thiếu Hoài dần mất tiêu cự: “A Sa, ta muốn thấy nàng để tóc dài.”
“Được.”
Y Sa rút trâm cài tóc, mái tóc đen dài rơi xuống như cành liễu rủ phất phơ trong gió. Vừa thể hiện được đường nét mềm mại thanh tú của người con gái, vừa toát lên được khí khái anh hùng khó ai bì kịp. Vẻ đẹp của nàng, câu hồn đoạt phách.
Giống hệt lần đầu tiên Hoắc Thiếu Hoài biết nàng là nữ.
Chờ tới khi A Sa nhìn sang phía đối diện mới biết Hoắc Thiếu Hoài đã gục. Nhìn hắn những tưởng chỉ đang ngủ say sau chén rượu thôi vậy.
Nhưng Y Sa biết, hắn sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Cơn gió nhẹ thổi tóc nàng bay bay, cũng làm khô cả nước mắt rơi trên mặt, Y Sa lại rót đầy chén rượu, thì thầm nói: “Thiếu Hoài, ta sẽ mang theo tro cốt của chàng tới Tây Châu xem hoa lê. Từ nay về sau, ta sẽ thay chàng bảo vệ non sông. Chúng ta, kiếp sau gặp lại nhé.”
Đời sau hãy để ta cứu chàng, trả nợ ân tình kiếp trước.
Đời này, giữa chúng ta, cứ kết thúc như vậy đi.
Mặt hồ xanh lục phản chiếu bóng Y Sa. Nàng lẻ loi ngồi đó giống như cảnh tượng của mấy năm sau vậy, tất cả những gì cao quý nhất, tuyệt vời nhất đều là của nàng. Nhưng, đã chẳng còn ai cùng nàng uống chén rượu hoa lê nữa rồi.
Cô độc sống trong xa hoa tráng lệ suốt quãng đời còn lại là những gì nàng phải chịu trong kiếp này.
“Tốt. Đạt!” Đạo diễn Trương Văn khá hài lòng với cảnh này, quay một lần là qua.
Cảnh quan trọng quay một lần là qua quả thật như một lời khẳng định những nỗ lực bao lâu nay của Nguyễn Tri Vi là xứng đáng. Nhà sản xuất cũng như các diễn viên khác ngồi xem đều không cầm lòng được vỗ tay. Thậm chí, nhà sản xuất còn rơi nước mắt khi xem, ai ai cũng chìm đắm cùng cảnh quay.
Thẩm Yến cũng bị cảnh quay ảnh hưởng nên lòng không khỏi thấy ngứa ngáy, nhưng anh biết Nguyễn Tri Vi còn khó chịu hơn bất cứ ai.
Cô vẫn chưa thoát vai, ngồi ngẩn ngơ giữa những tràng pháo tay của mọi người, khoé mắt có giọt lệ chảy xuống.
Thẩm Yến đứng dậy, tiến tới kéo Nguyễn Tri Vi: “Vi Vi, nay chúng ta tan làm được rồi.”
Lúc này, Nguyễn Tri Vi mới như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng dài. Cô đưa tay lau nước mắt đọng lại ở khoé mắt đi, lễ phép vươn tay bắt tay với diễn viên đóng vai Hoắc Thiếu Hoài rồi cùng Thẩm Yến quay về, kết thúc công việc hôm nay.
Sau khi lên xe bảo mẫu, suốt dọc đường đi, Nguyễn Tri Vi ngẩn ngơ không nói câu nào. Mỗi lần diễn xong phần quan trọng của cốt truyện Nguyễn Tri Vi đều sẽ như vậy. Thẩm Yến hiểu nên chỉ yên lặng ở bên cạnh cô, chờ cô tự mình thoát ra khỏi vở diễn.
Khoé mắt Nguyễn Tri Vi bất tri bất giác lại ướt đẫm nước mắt. Cô thầm nhủ trong lòng như đang đối thoại với Y Sa, muốn hỏi một câu rằng có đáng không? Đứng trong hoàng cung nguy nga đó, có ngày nào Y Sa thấy tịch mịch không?
Lúc diễn, Y Sa như một nhân cách khác được cô tách biệt hoàn toàn khỏi bản thân. Diễn xong, cô lại trở về làm Nguyễn Tri Vi nhưng cảm giác đau đớn thấu tin của Y Sa vẫn đọng lại trong người cô.
Rõ ràng, Y Sa rất yêu Hoắc Thiếu Hoài. Ngày đó tại góc phố ấy, chàng thiếu niên sạch sẽ, rực rỡ như ánh mặt trời ấy đã cứu vớt một đứa ăn mày bẩn thỉu như nàng thoát khỏi địa ngục. Dù cho hồi đầu nàng cảnh giác, thận trọng đến đâu, Hoắc Thiếu Hoài vẫn trước sau như một, kiên trì dạy dỗ.
Hắn dạy nàng viết chữ làm thơ, dạy nàng tập võ săn thú, nhỡ có bị thương cũng cẩn thận bôi thuốc nàng. Tất cả những gì nàng có, đều là hắn cho, nhưng cuối cùng nàng lại giết chết hắn.
Như vậy có phải là nàng ta quá tham lam, không biết thoả mãn không?
Nhưng cuối cùng, Y Sa vẫn chưa cho Nguyễn Tri Vi câu trả lời.
…
Về đến nhà, hai người ăn ý tự động chia ra đi nghỉ. Phải đến hai giờ sáng hôm đó, Thẩm Yến xong xuôi mọi việc tắt máy tính mới nghe thấy tiếng trở mình ở phòng cách vách. Muộn thế này rồi còn tạo tiếng động to vậy chứng tỏ Nguyễn Tri Vi mất ngủ.
Thẩm Yến khựng lại, cuối cùng vẫn quyết định qua phòng bên cạnh gõ cửa.
Rất nhanh sau đó, Nguyễn Tri Vi đã ra mở cửa cho Thẩm Yến. Dưới ánh trăng, Nguyễn Tri Vi chỉ mặc một chiếc váy hai dây mỏng, để lộ da thịt trắng nõn như tuyết, phần khung xương bướm xinh đẹp.
“Không ngủ được à?” Thẩm Yến hỏi.
Nguyễn Tri Vi cụp mắt, gật đầu: “Vào đây nói chuyện với tôi đi.”
“Ừm.”
Nguyễn Tri Vi xoay người lên giường trước, co hai chân lại, tay vòng qua ôm lấy đầu gối, nhìn có vẻ bất lực: “Cảnh buổi chiều chắc anh xem được hết rồi, tôi vẫn chưa thoát được khỏi vai diễn.”
Thẩm Yến ngồi xuống bên cạnh, tiện tay đắp chăn mỏng lên người cô, tránh cho cô bị cảm lạnh: “Anh biết.”
Thật ra, bản thân anh cũng có cách hiểu của riêng mình với cảnh quay đấy. Anh đã đọc xong toàn bộ cuốn tiểu thuyết <Vòng xoáy vương triều> cách đây ít ngày, đặc biệt có ấn tượng sâu sắc với nhân vật Hoắc Thiếu Hoài. Cơ mà anh không muốn nói ra suy nghĩ ấy lắm, đó là cách hiểu của riêng anh, anh không muốn Nguyễn Tri Vi bị quấy nhiễu bởi suy nghĩ ấy.
Nhưng nhìn Nguyễn Tri Vi rối bời thế này, nói thẳng ra hẳn sẽ đỡ hơn.
Sau một hồi yên lặng, Thẩm Yến mở miệng nói: “Em nghĩ xem, tại sao Y Sa có thể dễ dàng giết chết Hoắc Thiếu Hoài như vậy?”
“Sao cơ?” Nguyễn Tri Vi ngước lên nhìn anh.
“Hoắc Thiếu Hoài sớm đã biết chén rượu có độc, nhưng hắn vẫn chọn uống hết.” Thẩm Yến nói thẳng một mạch không dừng: “Hoắc Thiếu Hoài thành danh khi tuổi đời còn trẻ, ai ai cũng đặt kỳ vọng rất cao vào hắn, muốn hắn leo lên vị trí cao hơn, muốn hắn lập mưu tạo phản. Hắn gánh vác trên mình toàn bộ hi vọng của gia tộc, không thể không tiếp tục tiến về phía trước trên con đường đó. Nhưng thật ra, nguyện vọng lớn nhất của hắn là được cùng người con gái mình yêu lui về ẩn cư sống một cuộc sống yên bình, hạnh phúc mà thôi.”
“Sau này phải lòng Y Sa, mong ước ấy cứ ngày một xa dần. Hắn biết rõ dã tâm và chấp niệm của nàng, nhưng vẫn dung túng để nàng càn quét hết thế lực của mình, tất cả đều là hắn cam tâm tình nguyện. Toàn bộ hi vọng của gia tộc đều gửi gắm vào hắn nên hắn không thể để bản thân ở dưới cơ nàng, nếu vậy thì sẽ bị toàn gia tộc nhục mạ. Thứ hắn đại diện chưa bao giờ là chỉ bản thân mình, ở đó còn có cả danh dự nhà họ Hoắc. Họ chắc chắn không để Y Sa xưng đế. Hoắc Thiếu Hoài tình nguyện uống chén rượu độc ấy vì hắn biết, nếu mình không chết, mình sẽ mãi mãi là tai hoạ ngầm của Y Sa. Y Sa sẽ canh cánh trong lòng sự tồn tại của hắn. Hắn dùng cái chết để chắp tay nhường cả giang sơn cho nàng, để người mình yêu thấy yên tâm.”
Nghe tới đây, viền mắt Nguyễn Tri Vi đỏ bừng. Tất cả đều là Hoắc Thiếu Hoài cam tâm tình nguyện. Hắn ung dung đón nhận cái chết, chỉ vì muốn người mình yêu đạt được nguyện vọng.
Mong ước của Hoắc Thiếu Hoài sẽ chẳng bao giờ được thực hiện, vậy chẳng bằng thành toàn cho mong muốn của Y Sa.
Khoảnh khắc ấy, Nguyễn Tri Vi nhớ lại lần đầu tiên Hoắc Thiếu Hoài và Y Sa gặp nhau, thiếu nữ quật cường nhìn chàng thiếu niên áo trắng, ngẩng khuôn mặt lấm lem lên hỏi: “Đi theo ngươi có cơm ăn không?”
Chàng thiếu niên ấy bị nàng chọc cười, cười tươi nói: “Đừng nói là cơm, cả thiên hạ cho ngươi cũng được.”
Câu bông đùa lần đầu gặp, vậy mà một lời thành sấm.
Hoắc Thiếu Hoài thật sự dâng cả thiên hạ cho nàng.
Nước mắt Nguyễn Tri Vi chẳng hiểu từ lúc nào đã tràn khoé mi. Thẩm Yến dùng tay dịu dàng lau nước mắt cho cô, không biết là đang nói với Y Sa hay thì thầm với Nguyễn Tri Vi: “Hoắc Thiếu Hoài đã dành cả thiên hạ của hắn cho nàng, vậy nên nàng phải bảo vệ thật tốt, thay hắn tới Tây Châu thưởng rượu hoa lê, thay hắn ngồi dưới bầu trời rợp hoa lê uống rượu.”
Nguyễn Tri Vi vừa khóc vừa gật đầu: “Được. Y Sa sẽ đi.”
Chờ đến khi Nguyễn Tri Vi bình ổn lại cảm xúc, cô đã hoàn toàn thoát khỏi vai diễn.
Tỉnh táo rồi, nghĩ lại những lời Thẩm Yến nói, cô lấy làm lạ, không hiểu sao anh lại hiểu rõ nhân vật Hoắc Thiếu Hoài thế.
“Sao anh lại…”
Thẩm Yến biết cô muốn hỏi cái gì. Bình thường anh chẳng bao giờ động đến bất cứ thứ gì liên quan đến cổ trang, thế mà lại đọc hết tiểu thuyết gốc của <Vòng xoáy vương triều>, rồi còn hiểu cặn kẽ nhân vật nữa chứ.
Lòng bàn tay anh còn vương hơi ấm nước mắt của Nguyễn Tri Vi, anh nhẹ giọng đáp: “Bởi vì suy nghĩ của anh và Hoắc Thiếu Hoài giống nhau.”
Cho nên, anh hiểu Hoắc Thiếu Hoài hơn bất kỳ ai khác.
Đã từng có một Thẩm Yến vì sự nghiệp mà bỏ rơi Nguyễn Tri Vi, để đến lúc chia tay mới muộn màng nhận ra, thế gian này chẳng có gì sánh bằng cô.
Người đời thường gọi những vị vua chỉ yêu mỹ nhân chẳng màng giang sơn là hôn quân, thật ra đối với một số người mà nói, giang sơn chẳng thể bằng mỹ nhân, họ cam tâm tình nguyện bị gọi là hôn quân.
Nếu như có một ngày, Nguyễn Tri Vi muốn ra tay với anh mà thiếu can đảm, chắc chắn anh sẽ hôn lên đôi tay ấy, nắm chặt nó, dùng sức đâm dao thật mạnh vào tim mình, giúp cô hoàn thành tâm nguyện.