Không Làm Tốt Công Việc Nghiên Cứu Khoa Học Thì Về Nhà Thừa Kế Gia Sản Bạc Tỷ

Chương 18



Lục Sơ Uyển thành tích tốt, lớn lên cũng xinh đẹp, giờ phút này cười cười, chỉ là bên trong ẩn giấu vài phần lạnh nhạt.

Giữa một tràng chúc mừng, cũng không đáp ứng và cũng không cự tuyệt lời nói của Từ Đồng Đồng.

Từ Đồng Đồng duỗi tay lắc lắc cánh tay cô, chỉ vào bài viết đang hot trên diễn đàn, chuyển đề tài: "Uyển Uyển, học sinh mới chuyển đến trường chúng ta, chính là em họ từ nông thôn đến của cậu, tớ thấy chú hai của cậu vì đưa nó tới Nhất Trung còn quyên góp một tòa nhà thực nghiệm, là thật không? Như vậy cũng quá sủng ái đi!"

Âm lượng cũng không thấp, không khó nghe ra trong giọng nói có chút hâm mộ.

Trường Nhất Trung tuy là trường học quý tộc có tiếng trong thành phố A, nhưng học phí cũng đắt đỏ, xếp vào hạng ba hạng sáu gì đó, Lục gia có thể vì một đứa con gái nuôi mà vung tiền như rác, có thể thấy được của cải rất giàu có.

Sắc mặt Lục Sơ Uyển cứng đờ, bị một đám người nhìn chằm chằm, thản nhiên nói: "Bằng không thì sao. Con cháu Lục gia chưa có tiền lệ nhập học trường Tam Trung bao giờ."

"...Cho nên cũng là vì thể diện a." Từ Đồng Đồng hạ khóe miệng, ánh mắt đảo qua các bài viết trên diễn đàn.

Lục gia mấy năm nay vẫn luôn làm từ thiện, có lẽ nhận nuôi một đứa nhà quê chỉ để gây ấn tương tốt với công chúng.

Nghĩ đến đây, sự hâm mộ trong lòng của cô đối với Phó Chi tiêu tan không ít.

Phó Chi cũng không biết cô vừa tới, liền có một bài đăng về cô trên diễn đàn trường Nhất Trung.

Hiện tại cô đang đứng bên ngoài tổ toán, Chủ nhiệm Lưu cùng thầy giáo Mã nói chuyện xong, thầy Mã liền cười tủm tỉm từ trong văn phòng đi ra.

Nam nhân nhìn qua bộ dáng chỉ mới hơn bốn mươi, có chút hói đầu, trên tay còn cầm ly trà chà là đỏ kỷ tử: "Phó Chi?"

Phó Chi gật đầu.

Cô gái nhỏ trắng nõn sạch sẽ, lớn lên xinh đẹp đến hút mắt nhìn, tính cách lại trầm lặng.

Ánh mắt Mã Minh Quyền dừng lại tại khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay của cô, ngữ khí rất kinh ngạc: "Kỳ quái, em nhìn rất tôi giống đó nha!"

Phó Chi ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở khuôn mặt hình chữ điền của Mã Minh Quyền.

Phó Chi trong lòng "..."

Lông mày cau lại một nửa, còn không kịp nói chuyện, lại nghe thấy Mã Minh Quyền công kích tới: "Hừm, nhìn kĩ một chút thì cũng không giống đâu!"

Phó Chi: "...."

Đại khái là phiền nhưng không thể phiền hơn nữa, Phó Chi cúi đầu, từ chối nói chuyện.

Ngược lại, Mã Minh Quyền lại rất cao hứng, một bên dẫn cô đến lớp, một bên lẩm bẩm: "Cái này gọi là gì nhỉ?"

Phó Chi: "Từ không thành có."

Mã Minh Quyền vỗ đầu: "À đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, cái này gọi là quan hệ thầy trò! Chính là duyên phận em hiểu không?"

Phó Chi: "..."

Bởi vì điểm giống nhau giữa thầy và trò này, Mã Minh Quyền rất quan tâm đến học sinh chuyển trường này: "Tôi xem hồ sơ thấy em chuyển từ thị trấn nhỏ lên đây đúng không?"

"Vâng."

"Trước đây học ở Tam Trung?"

"Vâng."

Vẻ mặt của hắn mang sự đau lòng của một người cha già, đồng thời lóe lên một tia tham vọng: "Tài nguyên ở trấn không tốt lắm, nhưng cũng không quan trọng, điểm số của em thầy đã xem qua. Tổng cộng 600 học sinh, em có thể ổn định ở hạng 500, rất tốt, rất bắt mắt. Ngày mai thầy sẽ đưa cho em một bộ đề năm ba, cứ học theo đó thật tốt, thi đỗ Thanh Hoa cũng không phải vấn đề gì lớn!"

Phó Chi: "???"

Mã Minh Quyền mới nhìn liền rất vừa lòng Phó Chi, tiếng chuông vào lớp vang lên, hành lang lầu sáu vẫn là một khung cảnh vô cùng náo nhiệt, có nữ sinh xách theo cây chổi đuổi theo đánh nam sinh.

Hắn nhìn thẳng, vươn một bàn tay che chở cho Phó Chi: "Người trẻ tuổi, luôn có những lúc tràn đầy năng lượng, bọn chúng ngày thường trong lớp học toán đều rất an tĩnh, em không cần sợ hãi."

Phó Chi gật gật đầu.

"Em không cần sợ đâu, kỳ thật bọn chúng đều là những đứa trẻ ngoan."

Mã Minh Quyền ngữ khí kiêu ngạo: "Hơn nữa bọn chúng đều nghe lời thầy!"
— QUẢNG CÁO —