Tịch Chi trở về không lâu, lại đến thời kỳ phát tình.
Ôn Ngọc Chương từ sớm đến chiều bận rộn, lúc mới bắt đầu cũng chưa có phát hiện, xưa nay việc này đại xà thường không nói một lời, luôn chờ Ôn Ngọc Chương chủ động cởi quần áo quấn lấy hắn. Bây giờ Ôn Ngọc Chương bận rộn không quan tâm hắn, hắn vốn tưởng rằng lần này phát tình cũng như thường ngày, ngủ một giấc sẽ trôi qua.
Nhưng mà chẳng biết vì sao, hắn ngày ngày nhìn Ôn Ngọc Chương, trong lòng lại nôn nóng bất an, khó chịu gấp trăm lần so với thường ngày.
Đến chiều, Ôn Ngọc Chương xem xong tấu chương lại phải kiểm tra bài tập của Ôn Tiểu Thạch, xong việc đã là đêm khuya.
Ôn Ngọc Chương xoa trán mới vừa nằm ở trên giường, Tịch Chi liền ôm y vào trong lòng, côn th*t cứng rắn cách quần áo đâm đâm cái mông của y.
Thân thể trong lồng ngực mềm mại mịn màng, Tịch Chi chôn ở cổ y cọ cọ, ôm càng chặt hơn. Trong lòng hắn cảm thấy ủy khuất chết rồi, trừ ngày hắn trở về thì Ôn Ngọc Chương không có thân cận cùng hắn nữa.
Không có tự mình nâng cái vú đến bên miệng hắn dỗ hắn ăn, không có lôi kéo tay hắn cho hắn sờ hoa huy*t giấu kỹ bên trong vải, cũng không có cưỡi lên đuôi hắn lén lút liếm dương v*t hắn…
“Tại sao còn chưa ngủ?” Ôn Ngọc Chương xoay người ôm lấy đại xà. Cảm giác được vật cứng đỉnh đỉnh trên cái mông, y có hơi kinh ngạc, lại cười nói: “Ngày hôm nay làm sao vậy?”
“Phát tình.” Giọng nói Tịch Chi rầu rĩ.
“Hả?” Ôn Ngọc Chương sững sờ, đỡ trán cười rộ lên: “Được rồi, đúng là mấy ngày này, chỉ trách em không tốt, vậy mà lại quên mất thời kỳ phát tình của chàng. Tại sao chàng cũng không nói cho em? Khó chịu không?”
Y chống lên thân thể cúi đầu nhìn Tịch Chi, thấy hắn một mặt cường ngạnh chống đỡ thì không khỏi bật cười. Y khom lưng cúi xuống gần trán Tịch Chi, cười khanh khách mà nói: “Thanh Quy thậm chí không biết giải quyết việc này sao.”
“Hừ.” Không giúp hắn giải quyết, lại còn cười nhạo hắn.
Ôn Ngọc Chương cúi đầu cười, trước khi đại xà sinh khí liền mềm mại hôn môi Tịch Chi một cái, ôn nhu nói: “Em dạy cho chàng được không?”
Lão yêu quái không chớp mắt nhìn y cười.
Làm sao có thể nói không được.
Trước khi Ôn Ngọc Chương lên giường đã thổi tắt nến, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy thắp một cốc đèn mang lại đây trước. Y mặc một bộ quần áo bạch sắc, một tay bưng đèn, một cái tay khác khoác hờ lên đèn phòng ngừa lúc đi nến bên trong bị gió thổi tắt. Ống tay áo rộng lớn thả xuống bên người Ôn Ngọc Chương, chiếu ra hình bóng lờ mờ, giống như cả người chỉ là ảo giác.
Tịch Chi khẽ cau mày, đã thấy Ôn Ngọc Chương đặt đèn ở bên giường, xoay người lại dịu dàng mỉm cười với hắn, dưới đèn mặt mày cau có liền trở nên ôn nhu.
“Em tới đây.” Tịch Chi duỗi tay ra.
Ôn Ngọc Chương nắm tay của Tịch Chi, ngồi xổm trước mặt hắn, thuận thế lôi kéo tay hắn đặt lên dương v*t hắn, “Tướng công, chàng sờ sờ nó.”
Động vật xưa nay cũng không tự an ủi, Tịch Chi cách quần nắm cự vật dưới khố, miễn cưỡng bị Ôn Ngọc Chương nắm tay tuốt hai lần, mặt mày không tình nguyện, buông tay ra nói: “Không phải đã có em ở đây sao?”
Tịch Chi nói tiếp: “Lẽ nào em sinh tiểu xà xong rồi lại không muốn thân mật cùng ta?”
“Này là đạo lý gì?” Ôn Ngọc Chương dở khóc dở cười, một bên cởi y phục của chính mình một bên oán giận: “Em cũng không phải lúc nào cũng có, những năm qua chàng làm thế nào mà trải qua được?”
Tịch Chi coi thường: “Em không có ta cũng sẽ không khó chịu.”
Hắn nói xong mới tự mình phỏng đoán chốc lát, hồi tưởng lại quả nhiên là vậy, không có Ngọc Chương thì thời kỳ phát tình chưa từng trải qua khó chịu như vậy. Việc này đều do Ngọc Chương, chờ Ngọc Chương hầu hạ hắn là chuyện đương nhiên.
Đại xà này sau khi trở về thường xuyên nói mấy lời tâm tình, quả tim Ôn Ngọc Chương yếu ớt như vậy, liền không quản hắn có thể tự an ủi hay không, dù sao đã có y ở đây. Y cởi áo cúi người liếm liếm dương v*t đại xà, mã mắt vốn đã làm ướt vải vóc, lại bị Ôn Ngọc Chương liếm càng ẩm ướt, hiện ra hình dạng quy đầu dữ tợn.
Ôn Ngọc Chương rất thích làm mấy chuyện xấu, đem vải vóc cùng quy đầu đồng thời ngậm vào. Cái miệng nhỏ mềm mại ấm áp bao bọc cự vật, thỉnh thoảng lại dùng đầu lưỡi liếm mã mắt. Tịch Chi đè đầu y ấn đến dưới khố chính mình, tóc dài nhu thuận che trên mặt Ôn Ngọc Chương. Tịch Chi không nhìn thấy động tác của y, cũng biết có vải vóc ngăn trở, y chỉ có thể ngậm lấy quy đầu.
“Ngọc Chương.” Đại xà rút ra dương v*t vuốt vuốt môi Ôn Ngọc Chương, cúi đầu nói giọng khàn khàn: “Ăn hết đi.”
Ôn Ngọc Chương ngẩng đầu liếc nhìn hắn, trong mắt hiện lên ý cười câu dẫn, dùng hàm răng mở ra thắt lưng của Tịch Chi. Không còn trói buộc, dương v*t dữ tợn lập tức nhảy ra ngoài, nảy nảy dưới khố nam nhân, đánh vào hai má của Ôn Ngọc Chương.
Việc này Ôn Ngọc Chương vốn đã quen làm, giơ tay vén tóc của chính mình vào sau tai, để Tịch Chi rõ ràng mà nhìn mình làm sao phục vụ hầu hạ dương v*t hắn.
Ôn Ngọc Chương trước tiên liếm côn th*t một lần, liếm ướt dương v*t liền ngậm lấy hai hòn tinh hoàn mút vào. Đầu lưỡi non mềm vừa liếm vừa hút, âm thanh xì xì vang vọng. Chờ cả cây côn th*t đã phồng lớn hơn một vòng, Ôn Ngọc Chương mới ngậm quy đầu vào.
Mô phỏng theo bộ dạng dương v*t ra vào, Ôn Ngọc Chương ăn một ít rồi chậm rãi phun ra, như vậy mấy lần, nuốt một nửa dương v*t đại xà vào, một chút khe hở trong miệng cũng không có. Y cẩn thận thu hồi hàm răng, dùng đầu lưỡi quét cọ thân dương v*t, môi đỏ chặt chẽ siết lại côn th*t. Thời điểm mút vào nước bọt không kịp nuốt xuống liền theo côn th*t chảy xuống dưới, dọc theo cổ Ôn Ngọc Chương chảy đến trên hai vú.
Ôn Ngọc Chương một bên dùng miệng khẩu giao cho đại xà, một bên tự mình thủ dâm. Y ngồi xổm ngồi trên giường, hai chân tách ra, âm đ*o run rẩy dán chặt giường chiếu, phía dưới đã ướt một mảnh.
Hai ngón tay của Ôn Ngọc Chương đang chèn ép miệng huyệt, tàn nhẫn mà xoa nắn thịt đậu của chính mình. Bên trong nước càng để lâu càng nhiều, Ôn Ngọc Chương rút tay ra, đè cái mông xuống dùng khe thịt mạnh mẽ cọ sát chăn bông. Cỗ nước lớn bị chăn đệm không tiếng động hấp thu, y mới cắm vào ba ngón tay đào bới bên trong vách thịt âm đ*o lần nữa, mà để lại ngón cái cùng ngón trỏ bên ngoài miệng huyệt vò ngắt hạt đậu.
Trước đây Tịch Chi toàn làm theo bản năng, thời kỳ phát tình đến cũng là Ôn Ngọc Chương dụ dỗ hắn thao, tối nay lại hiếm khi nhìn thấy Ôn Ngọc Chương chậm rãi động tình, thấy y mở ra thân thể của chính mình, ở trước mặt hắn trở nên dâm đãng gợi tình như thế nào.
Da thịt mềm mại nhẵn nhụi giống như băng thanh ngọc tuyết nhuốm màu tình dục, dần dần biến thành hồng nhạt. Cái miệng nhỏ của Ôn Ngọc Chương đã ăn hơn nửa côn th*t, đang dùng cuống họng co bóp, một cái tay y thao làm hoa huy*t của chính mình, một cái tay khác còn đang tự mình vò vú rồi đè ép, làm cho hai vú sớm chút phun ra sữa tươi.
Lão yêu quái ngơ ngác mà nhìn chằm chằm Ôn Ngọc Chương, thân thể hậu tri hậu giác* mà nhớ lại khối thân thể mềm mại đáng yêu này, rốt cuộc nếm trải thực tủy biết vị.
*Hậu tri hậu giác: một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình không biết, mãi sau mới phát hiện ra.
Tịch Chi vuốt ve vai của Ôn Ngọc Chương, đè cổ y làm cho y nuốt dương v*t mình càng sâu. Cảm giác được da thịt trong lòng bàn tay mềm nhũn sắp hóa thành một bãi nước, d*m thủy sữa tươi cùng mồ hôi tràn trề thoa khắp người, thở dài nói: “Chương Nhi, em thật tốt.”
“Hả?”
Cảm giác được bên trong hoa huy*t ngứa ngáy khó nhịn, cuống họng đau không chịu nổi, Ôn Ngọc Chương mới phun ra dương v*t đại xà, ôm cổ ngửa đầu nhìn hắn. Con ngươi y ướt át, giống như hài tử ngây thơ mới vừa tỉnh ngủ, cũng giống một thiếu nữ đang mê man, không hề giống như Ôn thừa tướng quyền khuynh triều chính.
Ôn Ngọc Chương cười một tiếng, khóa ngồi ở trên đùi Tịch Chi, ôm vai chủ động hôn lên môi của hắn.
Hôn một hồi lâu, Ôn Ngọc Chương miễn cưỡng buông ra đại xà, sau đó giơ lên bắp đùi dùng hoa huy*t ăn dương v*t đại xà.
hoa huy*t tí tách tí tách không ngừng nhiễu nước, tao thủy dính nhơm nhớp trên quy đầu Tịch Chi. Khe thịt quá trơn, Ôn Ngọc Chương ngồi mấy lần cũng làm cho côn th*t trượt khỏi miệng huyệt, dần dần mất kiên nhẫn, trực tiếp nắm chặt dương v*t Tịch Chi nhét vào bên trong huyệt chính mình.
âm đ*o mới vừa bao lấy quy đầu, Ôn Ngọc Chương đã không kịp chờ đợi ngồi xuống, đột ngột khiến y hét lên một tiếng rồi ăn hết dương v*t đại xà.
dương v*t to dài dường như muốn đâm xuyên Ôn Ngọc Chương, vô luận bị thao qua bao nhiêu lần, thân thể nhân loại chung quy cũng khó chịu đựng dục vọng của đại xà. Sắc mặt Ôn Ngọc Chương tái nhợt mà cố thích ứng chốc lát, cắn hầu kết Tịch Chi nỉ non: “Tướng công ngoan… Hôn nhẹ Chương Nhi.”
Tịch Chi cúi đầu hôn y, hai tay đồng thời cầm lấy mông thịt của y dùng lực rút ra cắm vào. Mông thịt đầy đặn từ khe hở giữa ngón tay Tịch Chi lộ ra, chạm vào đùi hắn.
Đau đớn chậm rãi biến mất, khoái cảm mãnh liệt từ âm đ*o truyền khắp toàn thân. Ôn Ngọc Chương ôm Tịch Chi hết sức chuyên chú mà hôn môi, thỉnh thoảng lại rên rỉ vài tiếng.
Phạm vi Tịch Chi va chạm càng lúc càng nhiều, tư thế này vốn sẽ tiến vào vô cùng sâu, chỉ chốc lát, quy đầu cự đại đã đỉnh mở miệng tử cung của Ôn Ngọc Chương, đánh vào khối thịt mềm quen thuộc.
Động tác đại xà càng lúc càng nhanh, Ôn Ngọc Chương vốn đã sắp bị thao hôn mê, Tịch Chi cũng sắp bắn tinh, cắn vai Ôn Ngọc Chương nói: “Bắn vào đó cho Chương Nhi lại sinh một tiểu xà.”
Tịch Chi cũng không yêu thích tiểu xà lắm, bởi vì Ôn Ngọc Chương nên mới ôn hòa dỗ hài tử kia vài câu. Có thể thời điểm như thế này, ham muốn bắn đầy tinh dịch chính mình vào tử cung của giống cái để kéo dài đời sau gần như là bản năng, động vật và người vốn không có gì bất đồng.
Tịch Chi chỉ là thuận miệng nói một câu, Ôn Ngọc Chương lại luống cuống tay chân bò xuống, vừa nói: “Không muốn… Quá sâu, a a… Chàng đi ra ngoài…”
“Không muốn mà… Em không muốn…” Ôn Ngọc Chương càng muốn đẩy Tịch Chi ra, bên trong huyệt lại ăn càng nhiều. Y bối rối, khóe mắt mang theo nước mắt gần như cầu xin mà nhìn Tịch Chi.
Tịch Chi ngây ngẩn cả người.
Sau khi tỉnh táo lại, Tịch Chi đột nhiên rõ ràng, Ôn Ngọc Chương không muốn sinh thêm hài tử.
Rõ ràng yêu thương Ôn Tiểu Thạch như vậy.
Ôn Ngọc Chương nằm ở trong lồng ngực của hắn, rầm rì bảo đại xà nhanh lên. Đã lâu không thấy hắn động, lúc này mới biết được lão yêu quái đã giận. Y rên rỉ một tiếng, tinh tế mà hôn hôn khóe môi Tịch Chi: “Không phải chàng không yêu thích tiểu xà sao? Chàng không thích chúng ta sẽ không cần.”
Tịch Chi mạnh miệng: “Ta không có.”
Nhưng lời nói này đến cùng đã trấn an hắn, đại xà ôm Ôn Ngọc Chương luật động. Hắn duỗi ra lưỡi xà, Ôn Ngọc Chương liền há miệng ngậm lấy.
Một người một xà hôn nhau, chờ Ôn Ngọc Chương sắp thở không thông, đại xà mới buông y ra.
Ôn Ngọc Chương nhớ đến chuyện vừa rồi, biết rõ đại xà nói một đằng làm một nẻo, càng muốn đùa hắn: “Nếu chàng muốn, chờ em rảnh rỗi sẽ lại sinh vậy.”
“Chỉ là bây giờ không được…” Ôn Ngọc Chương cụp mắt nói: “Năm nay mới vừa đổi quốc hiệu, em quá bận rộn, sợ là không thể dành ra nửa năm để hoài tiểu xà. Thời kỳ phát tình sau, nếu chàng còn muốn, em sẽ sinh cho chàng được không? Một đứa không đủ sẽ sinh một tổ, tướng công muốn bao nhiêu em sẽ sinh bấy nhiêu.”
Y mềm giọng ôn nhu, đại xà lại không đổi giọng nói hắn chỉ cần một mình Ôn Ngọc Chương, một đống tiểu xà đó hắn cũng không hiếm lạ. Bỗng nhiên hắn lại nghĩ tới một chuyện khác, không khỏi cao hứng, đè Ôn Ngọc Chương thao càng hung ác, kiêu ngạo mà nói: “Coi như em muốn sinh một tổ tiểu xà cho ta, nhưng cũng không có nhiều châu quả như vậy, một viên châu quả chỉ có thể hoài một thai.”
Ôn Ngọc Chương kẹp cái mông ra hiệu Tịch Chi sâu hơn một chút. Đại xà càng mạnh mẽ, thái độ y càng nhu thuận. Sau khi Tịch Chi bắn xong, y nằm nhoài trong lồng ngực của hắn cười nói: “Thanh Quy, chàng biến thành xà thao em được không? Đã lâu không có làm như vậy rồi, em cũng muốn tàn nhẫn một chút.”
Tịch Chi một lòng muốn làm người hóa rồng, Ôn Ngọc Chương lại cảm thấy được làm thú vật sẽ rất tự tại, Tịch Chi mà biến thành hình xà càng thú tính thao y sẽ vô cùng sướng. Y cúi đầu, dường như làm nũng mà mềm giọng gọi tướng công, “Có được không ạ?”