Không Thành Đôi Cũng Không Được

Chương 8: Không Màng Cực Nhọc Chỉ Cậu Cùng Tôi Đồng Lòng



Trân trọng từng giây từng phút ở bên cậu

Thế là một đêm trăng thanh gió mát thiên thời địa lợi nhân hòa, phòng ấm nệm êm cũng đã trôi qua, chỉ bấy nhiêu cũng đủ làm cho tôi cảm thấy ấm lòng mát dạ.

Tiếng chuông báo thức vàng lên, tôi đưa tay tắt tiếng chuông nhìn người đang nằm trong vòng tay mình mà không nỡ cử động.

Cảm ơn cậu, đồ ngốc. Khẽ thì thầm vào tai cậu.

Khi tôi di chuyển cánh tay ra khỏi người Bá Nhật thì cậu liền tỉnh giấc, tôi mỉm cười nhìn Bá Nhật hỏi: "Làm cậu thức giấc hả?"

Bá Nhật dụi dụi mắt lắc đầu.

Bầu trời xám xịt không lấy một ánh mặt trời làm bình minh, lúc này tôi mới tách khỏi Bá Nhật mà bước xuống giường.

Ánh mắt vẫn còn đặt ở người Bá Nhật, không thể rời mắt cậu dù chỉ một giây.

Một giây đó tuy ngắn ngủi nhưng đủ làm tôi xao xuyến không nguôi.

Tôi là lần đầu toàn tâm toàn ý đối với một người con trai. Người đó là Bá Nhật, chỉ ngủ cùng cậu mà tôi đã muốn chịu trách nhiệm với cậu ta đến cùng.



Chiếc đồng hồ chỉ năm giờ Bá Nhật nhìn tôi thắc mắc hỏi: "Sao thức sớm vậy?"

Tôi nhìn cậu một cách trìu mến, nói: "Hôm nay phải đi đón mẹ, cậu không nỡ cho tôi đi thì tôi ở lại, gọi tài xế cũng được."

Cậu vẫn ngồi đấy giả vờ như không nghe gì mà nói: "Khi nào thì cậu quay lại."

Tôi nhéo má cậu một cái, xoa đầu cậu trả lời: "Bắt cứ lúc nào cậu muốn."

Tôi sửa soạn chỉnh tề từ đầu tóc đến quần áo Bá Nhật nhìn tôi độ nỗi không thể rời mắt, cậu còn khen tôi rằng: Nhìn cậu như thế này trông rất trưởng thành, đẹp trai, bảnh bao, như thế này mới ra dáng trụ cột của mình.

Tôi vui mừng trước lời nhận xét của bạn trai mình, tôi chào tạm biệt cậu bằng một cái xoa đầu đầy tình cảm.

Hành động nhỏ nhưng chứa đựng vô vàn yêu thương của tôi dành cho Bá Nhật.

Như mọi khi tôi lại kể về Bá Nhật cho mẹ nghe, lần này tôi nhắc đến cái tên Bá Nhật nhiều hơn bao giờ hết, trong câu nói luôn chứa đựng đầy dẫy yêu thương.

Toàn tâm toàn ý nhớ đến một người.

Vấn đề hiện tại là nên nói như thế nào cho Bá Nhật hiểu rõ ràng hơn về mối quan hệ giữa tôi và Thủy.

Lẽ ra tôi và Thủy vốn ngay từ cái ngày chia tay thì nên phân chia ranh giới, đi đến ngày hôm nay, rõ ràng là không còn tình cảm, đương nhiên cũng chỉ hơn hai từ bạn thân một chút. Mà giờ đây lại thành ra khó nói vô cùng.

Quan hệ hiện tại giữa tôi và Thủy cùng lắm hợp tác, tôi giúp cô ta che giấu gia đình, cô ta giúp tôi trước mặt anh em.

Vốn hai bên gia đình là đối tác lâu năm, chúng tôi từ nhỏ đã được gắn mác là "thanh mai trúc mã" bốn từ này bây giờ nghe lại cảm thấy vô cùng mâu thuẫn.

Hiện tại tôi đã có Bá Nhật cho riêng mình, tôi cũng không cần phải đồng diễn trò trúc mã ân ái cùng cô ta, nhưng lịu rằng Thủy có đồng ý từ bỏ hay không? Tuy nhiên sớm muộn gì thì mọi chuyện cũng dần kết thúc.

Cô ta đâu thể ép tôi, hết thảy những gì hiện tại tôi đang làm đều là trên phương diện hợp tác.

Việc Thủy còn tình cảm với tôi hay không?



Vấn đề này tôi không hề quan tâm đến, hiện tại chỉ cần có Bá Nhật là đủ.

Bá Nhật dường như đang nhớ đến tôi, cậu ấy cũng như tôi, luôn miệng nhắc đến đối phương trước mặt mẹ mình.

Cậu than thở rằng mẹ của mình luôn khen tốt về tôi mà chê cậu ấy: Hữu Thiên người ta chín chắn, đẹp trai toát ra tư chất người lớn, còn con như một đứa con nít.

Đã ba ngày trôi qua không được gặp Bá Nhật cặp tình nhân mới như chúng tôi sao có thể chịu nỗi được chứ.

Chuyện là gần đây công ty có nhiều đối tác quan trọng đến bàn chuyện hợp tác làm ăn, tôi theo sau học hỏi cả ngày lẫn đêm.

Bảy giờ phải đến công ty, trưa thì phải cùng ba ra ngoài ăn cơm với đối tác, tối đến phải tăng ca.

Thú thật rất buồn chán, nghĩ đến không được gặp Bá Nhật lại chán hơn nhưng dù sao khi cố gắng hoàn thành hết thảy những công việc này thì tôi có thể đến bên cậu ấy rồi.

Vài dòng tin nhắn "tôi nhớ cậu" hiện trên màn hình điện thoại trông rất giả tạo, phải đứng trước mặt ôm cậu vào lòng thể hiện tất cả sự nhớ nhung của bao ngày qua mới xem như là thành thật.

Lời nói đối với tôi không thể bằng hành động, nói thôi là chưa đủ mà phải dùng cả hành động để chứng minh: Tôi nhớ cậu, tôi thật sự rất nhớ cậu.

Giờ này Bá Nhật đang ở thư viện, năm giờ ba mươi sẽ lái xe đến đón cậu, rất háo hức, cuối cùng sau những ngày tháng làm việc mệt nhọc thì cuối cùng cũng được đền đáp.

Nhất định sẽ ôm cậu vào lòng, dù chỉ một giây cũng không rời cậu.

Bóng dáng cậu hiện lên trước mắt tôi, vội vã mở cửa xe bước xuống chạy thẳng tới ôm cậu vào lòng cười thật to trong sự vui mừng hạnh phúc.

"Tôi nhớ cậu chết đi được." Thả cậu ra, tôi nhéo nhẹ má cậu một cái hỏi, "Đợi có lâu không?"

Bá Nhật mỉm cười lắc đầu.

"Yêu vợ."

"Hữu Thiên, cậu đang nói lung tung cái gì đó, ai là vợ cậu?" Bá Nhật đẩy tôi ra khỏi người mình.

"Ai, tôi nói ai?" Sau đó tôi trực tiếp bất ngờ hôn vào má của Bá Nhật một cái sâu rồi bỏ chạy.

"Làm gì đó? Hữu Thiên, cậu đứng lại nhanh lên, ai cho cậu hôn tôi." Bá Nhật đuổi theo phía sau.

"Tôi hôn bà xã của tôi."

Cậu!

Có gọi như thế nào thì xác định Bá Nhật vẫn là của tôi thôi, chỉ là quá nỗi nhớ cậu nên gặp lại có chút phấn khích mà làm bừa chốn đông người.

Tôi và Bá Nhật rượt đuổi loanh quanh chiếc ô tô mặc cho người đi đường đang nhìn chúng tôi vô cùng khó hiểu.

Đưa Bá Nhật về nhà của mình, tôi đích thân làm cơn cho cậu ăn, tôi không thể không tưởng tượng đến cái ngày mà chúng tôi về chung một nhà.

Đến lúc đó ngày ngày nấu bữa sáng cho Bá Nhật, tối đến giúp cậu thư giãn,ôm cậu vào lòng cùng nhau đi ngủ, một viễn cảnh thật tươi đẹp.

Không màng cực nhọc chỉ cậu cùng tôi đồng lòng.
— QUẢNG CÁO —