Không Thể Buông Tay

Chương 35: Quà tặng



Dịch: Thanh Dạ

Trần Vũ Yên lắc ly rượu, chậm rãi mở miệng: “Lúc đó tôi vừa mới đến Pháp du học, làm công trong một quán ăn Trung Quốc, tôi bị hai người khách quấy nhiễu, chính Đoàn Chi Dực đã giải vây giúp tôi.” Nói đến đây, cô ấy nhìn Vệ Lam không biết có ý gì, nói: “Có phải cô cảm thấy anh ấy không giống người thích bênh vực kẻ yếu phải không?”

Vệ Lam lưỡng lự gật đầu, ở trong lòng cô, Đoàn Chi Dực không giống người thích đi bênh vực những người yếu đuối.

Trần Vũ Yên ưu tư nở nụ cười, nói: “Anh ấy đúng thật không phải là người thích bênh vực kẻ yếu, chỉ hôm đó đúng lúc tâm trạng anh ấy không tốt, gặp phải chuyện đó, càng làm cho trong lòng anh ấy bực bội hơn, cho nên mới tiện tay giúp tôi thôi. Nhưng như thế với tôi đã quá đủ rồi. Điều quan trọng là, Đoàn Chi Dực có thứ tôi thiếu nhất lúc đó….. là tiền. Lúc đó anh ấy vừa tách rời khỏi gia đình để tự lập nghiệp, mặc dù không thiếu tiền, nhưng một người Trung Quốc trẻ tuổi lập nghiệp ở trên đất Châu Âu, cũng là một chuyện rất khó, nhất là ngành truyền thông. Vì thế anh ấy tài trợ cho tôi, tôi làm việc cho anh ấy, coi như là đôi bên cùng có lợi. Sau này, khi tôi tốt nghiệp rồi, anh ấy thành đạt quay trở về nước phát triển sự nghiệp, rồi đề cử tôi với đài truyền hình, trở thành một ngôi sao nổi tiếng trên màn ảnh như bây giờ.”

Vệ Lam im lặng vài giây, thờ ơ ừm một tiếng, nói: “Một câu chuyện đầy thú vị. Nhưng tôi không biết tại sao cô lại kể cho tôi nghe chuyện này.”

Trần Vũ Yên cười to ha ha: “Thật ra cũng không có nguyên cớ gì, chẳng qua chỉ muốn nói, người bạn cũ của cô, thật ra là một người rất tốt, tốt gấp trăm ngàn lần so với vẻ bề ngoài. Nếu anh ấy không lạnh lùng quá mức, có lẽ tôi đã yêu anh ấy từ lâu rồi.”

Vệ Lam ngẩn người: “Cô và anh ta không phải….”

“Tất nhiên không phải rồi.” Trần Vũ Yên quả quyết chặn lời của cô lại.

Vệ Lam thở một hơi nhẹ nhõm: “Thế thì tôi yên tâm rồi, nếu không Chân Chân làm vậy thật không đáng.”

Trần Vũ Yên nở nụ cười chế nhạo: “Cô nói Quách Chân Chân sao?” Mà thôi, cô ấy chuyển đề tài, vẫy tay mỉm cười, nói: “Cho qua đi, không nói đến Đoàn Chi Dực nữa, một người đàn ông thối tha như vậy, cũng không có ý nghĩa gì, vẫn nên cạn ly vì những người phụ nữ vĩ đại như chúng ta.”

Vệ Lam cũng mỉm cười, cũng giơ ly lên, cụng nhẹ với cô ấy một cái, ngửa đầu lên uống một hơi.

Có lẽ là cao thủ xã giao bên ngoài, cho nên một người đã không còn là tân binh từ lâu như Vệ Lam, cũng vô thức bị Trần Vũ Yên chuốc say một ly rồi một ly. Đã vậy Vệ Lam còn có một tật xấu, uống ít thì không sao, uống nhiều quá sẽ ngủ ly bì, mấy ly xuống bụng, vô thức đã chìm trong sương mờ, dần dần không biết trời đất gì hết.

Hai đôi mắt hơi ngà say của Trần Vũ Yên, nhìn thấy người đối diện nằm sấp xuống, chống tay lên đầu suy nghĩ một lát, mới lấy điện thoại trong túi ra, bấm một dãy số, đến khi điện thoại có người nhận, mới thấy đôi môi mỏng của cô hé mở: “Chi Dực à, em tặng anh một món quá rất tuyệt nha.”

“Trần Vũ Yên, anh không có thời gian ngồi nói những chuyện buồn chán gì đó với em.”

“Buồn chán sao? Em cũng thấy vậy, Vệ Lam sau khi uống say thì buồn chán như thế đó, chỉ biết ngủ ly bì. Em tính gọi điện thoại kêu Minh Quang đến đón cô ấy, nhưng anh ta lại không ở Giang Thành.”

“Em, đang, ở, đâu!”

Trần Vũ Yên để điện thoại ra xa, cười khẽ một tiếng, xoa xoa lỗ tai bị hoảng sợ của mình, cúp điện thoại.

Nửa tiếng sau, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Đoàn Chi Dực xông vào với vẻ mặt giận đùng đùng, trước hết là nhìn người nằm dài trên bàn, rồi mới nhìn đến Trần Vũ Yên đang ung dung ngồi đó, quát: “Trần Vũ Yên, em giở trò quỷ gì hả?”

Người bị quát tháo tỏ ra vô tội nhún vai: “Hai người phụ nữ nói chuyện uống rượu với nhau thôi. Ai biết cô ấy uống tệ như vậy chứ, mới có vài ly đã say bí tỉ như vậy rồi.”

Đoàn Chi Dực đi đến bên Vệ Lam, đẩy vai cô, thấy cô không nhúc nhích, lại sờ hai má đang đỏ ửng của cô, chắc chắn cô say mèm rồi, mới ôm cô dậy, nhìn chằm chằm Trần Vũ Yên: “Em ít lo chuyện bao đồng đi.”

Trần Vũ Yên vẫn nhún vai như lúc nãy, nói: “Món quà tuyệt như vậy, anh lại không thèm cảm ơn em.”

Đoàn Chi Dực mặc kệ cô, ôm Vệ Lam đi thẳng ra cửa.

Tất nhiên Đoàn Chi Dực biết Minh Quang không ở Giang Thành mấy ngày rồi, anh lái xe đưa Vệ Lam đến dưới nhà, đèn xe tắt rất lâu, mà người ngồi bên cạnh, vẫn ngủ say.

Một lát sau, anh quay đầu lại, mượn ánh đèn bên trong xe, híp mặt lại, nhìn cô rất lâu, đột nhiên nghiến răng một cái, nổ máy xe, quay đầu xe bỏ đi.

Căn biệt thự lúc trước đã sửa sang xong rồi. Đoàn Chi Dực lại rất lâu không đến đây.

Anh mở cửa, ôm Vệ Lam đang ngủ say đi xuyên ra phòng khách sang trọng trang nhã, bước từng bước lên cầu thang gỗ, đến tầng hai.

Một tiếng răng rắc vang lên, căn phòng ngủ của chủ nhà trước giờ chưa từng mở ra, lúc này lại từ từ được mở ra.

Đoàn Chi Dực nhìn chiếc giường lớn màu đen đó, rồi đặt Vệ Lam lên đó. Khoảng thời gian của tám năm trước, như quay trở lại.

Anh đứng ở bên giường, bỗng dưng nhìn người ở trên giường một hồi lâu, một khoảng thời gian dài, lại tưởng chừng như cả một thế kỷ.

Có lẽ đang mơ thấy gì đó, lông mày của Vệ Lam chợt cau lại, hừ nhẹ một tiếng. Động tác nhỏ như vậy, làm cho Đoàn Chi Dực đang chìm đắm trong suy nghĩ quay về hiện tại.

Anh cúi đầu thở dài một tiếng, rồi mới vào trong nhà tắm, lấy một chiếc khăn, nhẹ nhàng lau mặt và tay cho Vệ Lam.

Lau sạch sẽ xong, đột nhiên có một sự tức giận dấy lên, anh cầm chiếc khăn ném mạnh xuống đất, còn mình ngồi mạnh xuống giường, rồi ngã xuống giường.

Anh nhìn trần nhà, đầu óc trống rỗng trong chốc lát. Sau đó quay đầu lại, nhìn Vệ Lam đang nằm bên cạnh.

Mặt của hai người, cách nhau chưa đến mười mấy centimet. Một người thì chẳng biết gì, còn một thì trăm mối ngổn ngang.

Đoàn Chi Dực lẳng lặng nhìn người trước mặt, tay từ từ vươn ra, sờ từng đường nét trên mặt cô.

Hai người rời xa nhau tám năm, lúc cô gần bên anh một lần nữa, anh chợt có một cảm giác thấp thởm lo sợ không chân thật, cảm giác bực bội và chán ghét cô, lại ùa đến lần nữa.

Lúc này Đoàn Chi Dực cảm thấy mình rất nhàm chán, giống như có cảm giác nóng nảy lo lắng của một đứa trẻ vị thành niên.

Hô hấp của anh dần trở nên dồn dập, giữ lấy đầu của Vệ Lam, hôn cô thật mạnh.

Nhưng mà nụ hôn này của anh cũng không tàn bạo, chỉ ngậm đầu lưỡi mang theo mùi rượu của cô, ngậm liếm thật lâu, mang theo chút ẩm ướt.

Do say rượu, nên Vệ Lam không tỉnh lại, chỉ là trong lúc ngủ bởi vì khó thở mà cau mày lại.

Tiếng rên như vậy, đã kích thích Đoàn Chi Dực.

Anh chợt nghĩ, đây là điều tám năm trước anh nên có được. Anh tại sao phải do dự chứ?

Anh buông mạnh Vệ Lam ra, lật người lên, tay vô thức đã đi đến nút áo của cô từ lâu. Mở một cái rồi lại một cái.

Khi áo bị cởi ra hai bên, liền lộ ra áo lót bằng ren sáng màu ở bên trong.

Vệ Lam không còn là cô thiếu nữ của tám năm trước, cô bé năm đó đã trở thành phụ nữ rồi, cơ thể của phụ nữ không còn thiếu sót nữa rồi.

Đoàn Chi Dực đột nhiên gắt gõng căm phẫn, trong lòng đều là ghen tuông và không cam lòng, giống như bị kiến bò vậy, cắn xé trái tim, trán nhíu lại.

Anh cởi áo lót của cô ra, bờ ngực trắng nõn của cô hơi run nhẹ. Anh đánh giá từ trên xuống dưới gương mặt và cơ thể của Vệ Lam, trong ánh mắt chất chứa một ngọn lửa, có sự kích động muốn hủy diệt và ham muốn.

Nửa người trên của Vệ Lam đã bị cởi sạch, cô mặc một chiếc váy ngắn ôm sát, Đoàn Chi Dực kéo dây kéo, chiếc váy kia liền rớt xuống, lộ ra hai đôi chân thon dài.

Đoàn Chi Dực lúc này đây, không còn bất kỳ kiên nhẫn và do dự nào, cho dù là cơ thể hay là lý trí, đều đang gấp rút muốn giải quyết sự nóng bức làm anh đau khổ này.

Một cô bé đã lột xác, làm cho anh căm phẫn và không cam lòng.

Anh không thể tưởng tượng được người phụ nữ này đã từng nở rộ ở dưới cơ thể người đàn ông khác, không có cách nào chịu được sự xinh đẹp này lại nở rộ vì người khác.

Ghen tuông đục khoét trái tim, càng có thể làm mờ mắt.

Đoàn Chi Dực đã bị sự ghen tuông che mờ lý trí, anh cởi quần áo trên người mình, đặt mình giữ hai chân của Vệ Lam, không hề dịu dàng giang rộng ra, kéo quần của cô xuống.

Sau đó, đưa nơi đang khí thế hừng hực của mình vào, dồn sức ra vào nơi nữ tính yếu ớt nhất của người phụ nữ.