Không Thể Đánh Mất Em

Chương 39: ĐỂ TÔI UỐNG GIÚP VỢ TÔI



Chiếc xe dừng lại ở trước nhà hàng Tân Nhã. Cô bước xuống nhíu mày nhìn vào bên trong thấy một đôi nam nữ đang đút thức ăn cho nhau rất tình cảm mà không hề kiêng rè gì khi hai người đó đều có tầm ảnh hưởng khá lớn đến truyền thông. Đây chính là địa điểm hợp tác mà cô được hẹn kí hợp đồng. Buổi hẹn bắt đầu vào 11giờ 30phút, cô đến lúc 11 giờ 15 phút chắc không coi là đi trễ đâu nhỉ? Lâm Yên Nhiên mặc kệ mà bước vào bên trong.

Bước vào trong nhà hàng những ánh mắt của những người trong quán đều dồn vào cô, tuy cô không ăn mặc quá lồng lộn nhưng bộ đồ cô mặc lại toát ra được sự quý phái nghiêm túc của cô.

Anna Thanh đi sau lưng cô nhìn ngó một chút thấy đối tác thì nói nhỏ vào tai của Lâm Yên Nhiên

-" Lâm tổng, khách hàng ở đằng kia chúng ta đi thôi "

Một người đàn ông tầm 40 tuổi gì đấy thấy Lâm Yên Nhiên đến thì đứng lên bắt tay cô, ông ta nở một nụ cười trên môi mà nhìn cô từ trên xuống dưới, phải nói cô quá đẹp nhưng tiếc rằng cô lại là vợ của Doãn Trí Cường người mà ông ta không thể động vào.

-" Lâm tổng, mời cô ngồi."

Cô cau mày nhìn người đàn ông đó, biết ông ta đang có ý đồ xấu đối với mình nhưng cô cần kí bản hợp đồng này nên cũng đành miễn cưỡng nở một nụ cười rồi ngồi xuống.

-" Chào Hoàng tổng, tôi là Lâm Yên Nhiên phó chủ tịch tập đoàn Lâm Thị, đây là Anna Thanh trợ lý của tôi."

Lâm Yên Nhiên giới thiệu Anna Thanh với người đàn ông đó, hắn ta cũng đưa ánh mắt đó qua nhìn Anna Thanh đúng thật chủ đẹp và cả trợ lý cũng đẹp.

-" Chào cô."

- "Chào Hoàng tổng."

Hai bên bắt đầu công việc, Lâm Yên Nhiên nhìn Anna Thanh ra lệnh cho cô lấy bản hợp đồng ra, Lâm Yên Nhiên bắt đầu phân tích cho Hoàng tổng về bản hợp đồng này, ông ta kinh ngạc vì không ngờ cô lại giỏi đến như vậy khiến hắn ta bây giờ không chú ý đến hợp đồng mà chú ý đến cô thôi.

-" Hoàng tổng, nếu không còn thắc mắc gì thì chúng ta có thể kí hợp đồng được rồi chứ!"

Lâm Yên Nhiên nói bằng giọng nói nghiêm túc.

Lão ta bây giờ mới hoàn hồn về mà nhìn vào bản hợp đồng này một lượt, hắn bây giờ đang muốn làm khó cô.

-" Nếu tôi kí bản hợp đồng này thì tôi có lợi gì không?"

Lâm Yên Nhiên biết hắn ta bây giờ muốn gì, người như lão ta cô còn lạ gì nữa. Cô cũng bình tĩnh trả lời.

-" Đương nhiên là có rồi, nếu Hoàng tổng kí hợp đồng này thì công ty ông không chỉ nhận 30% lợi nhuận mà còn có thể tăng thêm đến 10% cơ. Như vậy đương nhiên là bên ngài có lợi rồi. "

Lão ta nghe cô nói thì nở một nụ cười, lão ta bắt đầu lấy bút ra kí tên trên bản hợp đồng mà không nói thêm lời nào. Thế là hai bên hợp tác thành công bản hợp đồng này. Bản hợp đồng này là do Lâm Vũ phụ trách, nhưng ông đã nhiều lần không kí được rồi nên lần này ông muốn cho cô thử xem có làm được không.

-" Hợp tác vui vẻ."

Hắn ta kí xong liền giơ tay ra bắt tay với cô, cô cũng tôn trọng mà bắt tay lại. Lão ta bắt tay cô thì tay hắn cứ mân mê lấy đôi bàn tay mềm mại của cô.

Lâm Yên Nhiên thấy vậy thì rụt tay lại. Mặt cô bây giờ rất khó chịu vì thái độ của lão ta. Cô mà còn ở đây thì có lẽ có người hiểu lầm cô với lão già ấy có tình ý với nhau quá.

-" Xin lỗi, Hoàng tổng bây giờ tôi cần xử lý một chút việc. Bữa ăn này rất tiếc tôi không thể dùng bữa với ngài được rồi mong ngài thứ lỗi cho tôi."

Lão ta nghe cô nói vậy thì vô cùng khó chịu, thứ hắn ta cần là muốn cô dùng bữa với hắn mà cô bây giờ lại không đồng ý, hắn biết bây giờ cô đang muốn né tránh.

-" Vậy cô có thể cùng tôi uống một ly rượu được không?"

Lão ta rót cho cô một ly rượu đầy mà đưa đến cho cô.

Lâm Yên Nhiên nhìn ly rượu mà mặt biến sắc, cô không biết uống rượu mà nhìn qua là biết rượu này mạnh đến cỡ nào rồi.

Anna Thanh thấy lão đang làm khó cô thì đang chửi thầm lão ta trong lòng: "Lão già chết tiệt này! Lão ta đang muốn làm khó Lâm tổng đây mà. Mình ước gì có thể giết được những loại khốn nạn như này mà."

Bên bàn đối diện cô Doãn Trí Cường từ nãy tới giờ thấy lão ta đang làm khó cô, thấy hắn nhìn cô bằng con mắt thèm khát cơ thể cô, những gì hắn làm anh đều thấy. Anh muốn xem cô giải quyết như thế nào, nhưng có lẽ cô không thể đối phó với loại người cáo già như lão rồi.

La Thanh Ân thấy anh từ nãy tới giờ khuôn mặt cứ hầm hừ cái gì đó mà cứ nhìn qua bàn bên kia. Cô ta nhìn Lâm Yên Nhiên một lúc thì mới nhận ra cô chính là vợ của anh. Cô ta bây giờ trong lòng rất bực bội nhưng vẫn cố tỏ ra không biết chuyện gì.

-" Anh sao vậy, có phải thức ăn không hợp khẩu vị với anh không?"

La Thanh Ân nhẹ nhàng hỏi Doãn Trí Cường nhưng anh không trả lời. Một lúc sau anh đứng dậy mà để lại cô ta một mình ở bên bàn đầy thức ăn.

-" Để tôi uống thay vợ tôi cho. Như vậy có được không Hoàng tổng."

Doãn Trí Cường đi đến chỗ cô, anh đứng sát người Lâm Yên Nhiên mà nhìn vào khuôn mặt đang lúng túng của cô thì mồm nhếch lên.

Lâm Yên Nhiên lúc này nhìn anh, cô không ngờ anh lại bỏ bạn gái của mình mà chạy ra chỗ cô khiến cô bây giờ không biết nên vui hay nên buồn nữa.

Lão già đó thấy Doãn Trí Cường đến thì bây giờ mặt hắn ta như không còn giọt máu nữa. Lão ta biết nếu đụng vào anh thì chỉ có con đường chết thôi. Lão ta lần này động vào vợ của anh thì có hơi mạo hiểm quá rồi.



-" Doãn tổng, cậu cũng đến đây dùng bữa sao. Tôi không biết Lâm tổng đây là vợ của ngài. Vậy tôi phải gọi cô là Doãn thiếu phu nhân rồi."

Lâm Yên Nhiên thấy hắn ta gọi mình là "Doãn thiếu phu nhân" thì cô có chút không vui rồi, cô không hề thích danh xưng này một chút nào.

-" Không cần phải như vậy đâu, gọi tôi là Lâm Yên Nhiên là tôi vui rồi. Vậy thì bây giờ tôi không cần phải uống ly rượu này rồi chứ Hoàng tổng. Hay là tôi thay rượu bằng nước ngọt kính ông một ly được không?"

-" Được chứ, được chứ."

Lâm Yên Nhiên lấy ly nước ngọt lên rồi cụng ly với hắn ta rồi đưa lên miệng uống.

-" Hợp tác vui vẻ Hoàng tổng."

-" Hợp tác vui vẻ."

Doãn Trí Cường thấy cô đang làm ngơ mình thì hai tay đang đặt ở vai cô thì anh nắm chặt lại khiến cô đau đến nỗi phải nhìn anh mà cố tỏ ra bình thường.

-" Bây giờ tôi xin phép đi trước. "

-" Vậy tạm biệt Lâm tổng."

Lâm Yên Nhiên nở một nụ cười cho có rồi đưa bản hợp đồng cho Anna Thanh cầm. Cô ra hiệu cho Anna Thanh là ra xe trước đi. Bây giờ cô phải cần thoát khỏi Doãn Trí Cường ngay lúc này nếu không cô sợ sẽ xảy ra chuyện như hôm qua, cô không muốn.

Lâm Yên Nhiên cố gỡ tay của Doãn Trí Cường ra khỏi người mình, nhưng anh không hề gỡ ra mà càng nắm chặt lấy vai cô hơn.

-" Anh bỏ tay ra, tôi cần đi đến công ty."

Doãn Trí Cường nghe cô nói như vậy thì cũng bỏ tay cô ra, nhưng chưa được lâu thì lại nắm lấy bàn tay của cô giữ cô lại. La Thanh Ân từ nãy tới giờ thấy anh và cô gần gũi với anh như thế thì vô cùng tức giận. Bây giờ cô ta chỉ muốn giết chết Lâm Yên Nhiên ngay lúc này.

-" Trí Cường à, anh đang làm gì ở đây vậy. Cô ấy là ai vậy anh."

La Thanh Ân đi tới chỗ Doãn Trí Cường rồi động chạm vào người anh trông rất thân mật. Cô ta giả vờ không biết Lâm Yên Nhiên là ai để xem Doãn Trí Cường trả lời như thế nào, nhưng anh không trả lời mà im lặng.

Lâm Yên Nhiên thấy cô ta gọi Doãn Trí Cường rất thân mật với cô ta còn động chạm vào người anh thoải mái thì trong lòng có chút đau nhói.

-" Tôi là vợ của anh ấy, chị là người yêu của anh ấy người mẫu diễn viên La Thanh Ân đúng chứ."

La Thanh Ân cô ta nghe thấy Lâm Yên Nhiên bình tĩnh nói mà không có chút ghen nào thì cảm thấy hơi lạ, đáng lẽ biết chồng mình đi ăn với người phụ nữ khác thì phải cảm thấy ghen chứ.

-" Sao chị biết em là người yêu của anh Cường vậy. Không lẽ anh nói với chị ấy sao."

Doãn Trí Cường vẫn im lặng mà dùng con mắt sắc lạnh nhìn Lâm Yên Nhiên.

-" Chị La Thanh Ân à, chị lớn tuổi hơn tôi đấy, tôi mới có 20 tuổi thôi mà chị 25 tuổi mà chị lại kêu tôi là chị có hơi già thì phải. Tôi nhớ tôi dưỡng da kĩ lắm mà, hay là hôm nay tôi trang điểm đậm quá không bằng lớp trang điểm của chị nên chị mới kêu tôi là chị vậy."

La Thanh Ân hiểu ý của Lâm Yên Nhiên nói gì nghĩa là Lâm Yên Nhiên đang nói cô ta trang điểm đậm quá đó. Không biết là cô đang khen hay đang chê cô ta nữa nhưng cô ta vô cùng tức giận, không ngờ một con ranh lại nói cô ta như vậy.

-" Tôi xin phép đi trước. Không làm mất thời gian hai người hẹn hò đâu."

Lâm Yên Nhiên không muốn ở đây nữa liền cầm lấy túi lên mà bước đi. Đi qua đến Doãn Trí Cường thì cô có đứng sát anh mà nói nhỏ đủ để anh và cô nghe tiếng.

-" Nhớ đừng để cho ai phát hiện nha, không thì ngày mai lại có tin hot đó."

Rồi Lâm Yên Nhiên không chờ anh nói gì mà bước đi luôn, trước khi đi cô còn phủi bỏ áo khiến cho Doãn Trí Cường phải chú ý đến hành động này của cô. Cô đang chê anh bẩn sao?

Lâm Yên Nhiên ngồi lên chiếc xe rồi lái xe rời đi. La Thanh Ân cô ta nhìn thấy Lâm Yên Nhiên ngồi lên chiếc BMW phiên bản mới ra thì há hốc mồm. Chiếc xe này cô ta rất muốn sở hữu nhưng nó rất đắt cô ta không thể mua được.

- "Vợ anh không để ý chứ Trí Cường. Em cảm thấy có lỗi với cô ấy quá."

-" Cô ta không sao đâu. Em không cần để ý đâu. Thôi chúng ta đi thôi."

[•••]

Lâm Thị

Tại phòng họp hội đồng, Lâm Yên Nhiên đã mang được bản hợp đồng này về công ty chỉ mất có hơn 1 tiếng đồng hồ mà Lâm Vũ phụ trách mất hơn 2 tháng mà không kí được thì không khỏi thán phục cô. Không biết cô dùng cách nào nữa nhưng bọn họ bây giờ đã công nhận thực lực của cô rồi.

- "Chúc mừng phó chủ tịch Lâm đã giành được hợp đồng với công ty Hoàng Thị."

Một cổ đông trong công ty nhìn Lâm Yên Nhiên mà chúc mừng. Ông ta chính là người làm khó cô lúc cô mới vào công ty bây giờ coi như ông ta đã biết được cô giỏi đến mức nào rồi thì ông ta cũng không làm khó cô nữa.

-" Cảm ơn mọi người. "



Tan họp, tất cả mọi người đều ra hết trong phòng họp chỉ có mình Lâm Yên Nhiên và Lâm Vũ.

Lâm Vũ thấy hôm nay sắc mặt con gái mình không ổn, dù cô có trang điểm nhưng cũng không thể giấu được sự mệt mỏi đó.

-" Sắc mặt con kém vậy, có chỗ nào không khỏe sao?"

Lâm Yên Nhiên thấy ba mình hỏi vậy thì nhìn ông cố nở một nụ cười trên môi.

-" Không có đâu ba, do con vẫn chưa quen vói múi giờ thôi ba. Một thời gian nữa quen rồi sẽ ổn thôi. Ba đừng có lo lắng."

-" Vậy thì ba yên tâm, con hôm nay về nghỉ ngơi đi. Cũng không còn việc gì quan trọng để ba giải quyết cho."

Lâm Yên Nhiên nghe vậy cũng gật đầu đồng ý, cô bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi một lúc vì hôm qua cô đã không ngủ rồi.

-" Vậy ba giúp con nhé, con đi đây. Tạm biệt ba."

-" Ừm, đi cẩn thận."

-" Vâng con biết rồi."

Lâm Yên Nhiên lái xe về Cửu Khuê. Bước vào nhà cô đã thấy cảnh tượng chướng mắt ở phòng bếp rồi. Một đôi nam nữ đang gần gũi với nhau chắc cô làm hỏng việc tốt của bọn họ rồi.

Doãn Trí Cường thấy cô bước vào thì nhìn cô. Thấy cô không để tâm đến việc anh dẫn La Thanh Ân về nhà mà cứ thế bước đi.

La Thanh Ân nhìn cô mà cố tình chọc tức cô bằng ánh mắt thách thức.

Lâm Yên Nhiên nhìn ngó xung quanh một lúc không để ý tới bọn họ đi tìm quản gia Phương.

"

-" Dì Phương ơi. Dì Phương!"

Quản gia Phương từ ngoài vườn bước vào thì thấy Doãn Trí Cường đang ôm lấy ả La Thanh Ân thì mặt bà biến sắc. Từ trưa tới giờ bà đều ở trong vườn cắt tỉa hoa, rồi lau dọn cho sạch sẽ nên không biết Doãn Trí Cường dẫn ai về. Bà nhìn Lâm Yên Nhiên thấy cô có sắc mặt xanh xao thì lo lắng.

-" Thiếu phu nhân cần gì, con không khỏe ở đâu sao, sao người con lại chảy nhiều mồ hôi như vậy."

Lâm Yên Nhiên nói bằng giọng mệt mỏi.

-" Dì lấy hộ con ly nước ấm mang lên phòng giúp con. Lát nữa có người mang đồ đến thì dì mang lên phòng cho con với nhé. Con lên phòng nghỉ một lát."

-" Được, con lên nghỉ đi. Dì thấy mấy hôm nay con ngủ rất muộn, sức khỏe không chịu nổi nên mệt là đúng rồi."

-" Gì giúp con nhé."

Lâm Yên Nhiên cố gắng bước vào phòng đóng cửa lại, cô ném chìa khóa xe rồi túi xách lên giường rồi đặt thân mình xuống, nước mắt bắt đầu chảy xuống, hiện giờ tim cô rất đau khi chứng kiến cảnh người mình yêu và là chồng của mình thân mật với người phụ nữ khác công khai trước mặt mình. Cái cảm giác ấy rất đâu.

Doãn Trí Cường ở dưới nhà cùng với ả La Thanh Ân ấy mà mắt cứ nhìn lên phòng của cô, sao anh cảm thấy lòng mình đau như vậy nhỉ đáng ra anh phải vui mới đúng chứ!

Một lúc sau có người đến giao đồ cho Lâm Yên Nhiên thì quản gia Phương ra nhận, nhìn vào túi đồ thì toàn là chữ tiếng Anh bà không dịch được. Bà nghĩ chắc là đồ quan trọng của cô.

*Cốc cốc cốc* tiếng gõ cửa.

Lâm Yên Nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa thì lấy tay lau nước mắt rồi bình tĩnh nói.

- "Dì vào đi ạ."

Quản gia Phương bước vào thấy cô nằm ở giường với bộ dạng rất mệt mỏi đến nỗi quần áo trên người không thèm thay ra đồ không thèm cất mà để lung tung trên giường, bình thường cô là người rất ngăn nắp không bừa bộn như thế này.

-" Dì để nước và đồ của con ở đây, con có muốn ăn gì không?"

Lâm Yên Nhiên mệt mỏi trả lời.

-" Con cảm ơn dì, bây giờ con không muốn ăn gì hết. Con muốn nghỉ ngơi một lát."

-" Vậy thì con nghỉ đi, nếu cần gì thì gọi dì nhé."

-" Vâng, dì ra ngoài khoá cửa lại giúp con, con không muốn đang nghỉ bị làm phiền."

-" Được, con nghỉ đi. "

Thấy quản gia Phương bước ra, Lâm Yên Nhiên ngồi dậy mở túi đồ ra lấy một lọ thuốc lấy ra hai viên cho vào miệng uống rồi cất nó đi xong cô nằm xuống ngủ. Trông cô ngủ rất ngon lành, giống như một thiên thần vậy.