Thời gian thấm thoát trôi qua, nhịp sống hàng ngày vẫn diễn ra đều đặn. Hạ Kiều vẫn ngày ngày đi làm, đưa đón Hạ Hoài, thi thoảng lại đến nhà Hạ Tuân ăn bám.
Điều duy nhất đáng để lưu tâm là Thiệu Phong. Hắn chuyển đến sống ở bên cạnh căn hộ Hạ Kiều đang thuê. Ngày ngày đều mang đồ ăn sáng đến nhà cô, cho dù cô không nhận hắn vẫn sẽ lại mang đến, đều đặn như vắt chanh vậy.
Người ta nói, con đường nhanh nhất để đến trái tim người khác là đường dạ dày. Chẳng lẽ Thiệu Phong cũng bắt đầu tin mấy điều này rồi?
Hạ Kiều càng nghĩ càng cảm thấy nực cười. Trước đây cô cũng như vậy, tin điều đó là sự thật. Cứ có thời gian là cô lại mang đồ ăn mình nấu đến cho Thiệu Phong. Nhưng có lẽ hắn chưa một lần nếm thử, cho nên ngày đầu tiên sau khi kết hôn hắn liền chê bai món ăn cô nấu.
Hôn nhân giữa Hạ Kiều và Thiệu Phong khi ấy là cuộc liên hôn giữa hai gia tộc lớn Thiệu - Hạ. Một cuộc hôn nhân không bắt nguồn từ tình yêu song phương, mà là từ tình cảm đơn phương của Hạ Kiều. Hôn nhân ấy định sẵn sẽ không bền lâu, vậy mà cô vẫn đặt niềm tin vào nó, cố gắng duy trì hạnh phúc hôn nhận.
Bởi vì Thiệu Phong ngày nào cũng đem đồ ăn sáng đến nên Hạ Hoài cảm thấy khó chịu. Tuy rằng được hắn cứu một mạng, nhưng sự thù địch vẫn còn đó. Cho nên ngay cuối tuần, khi được đến nhà Hạ Tuân chơi, thằng bé đã ngỏ ý.
"Hả? Nuôi chó? Sao tự nhiên lại có nhã hứng nuôi chó?"
Hạ Hoài suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói ra sự thật. Dù sao cũng là người một nhà, giấu giấu diếm diếm cũng không phải cái hay.
"Cha con ấy, ông ta dọn đến sống bên cạnh nhà mẹ con. Còn ngày ngày đưa bữa sáng đến nữa. Con nhìn mà ngứa mắt, nên mới muốn nuôi một con chó. Sau này ông ta còn bén mảng đến, con sẽ thả chó cắn người."
Hạ Tuân hơi sửng sốt. Từ khi nào mà thằng cháu ngoan ngoãn, hiền lành của cậu trở nên độc ác, nham hiểm như vậy chứ? Đúng là gần mực thì đen, gần đèn thị rạng. Cục cưng nhỏ bị lây thói hư tật xấu của Hạ Kiều rồi.
Mà khoan, từ từ đã!
Lúc này, Hạ Tuân mới nắm bắt được trọng điềm mà hét lên: "Cái gì? Con nói Thiệu Phong dọn đến ở bên cạnh nhà mẹ con, còn làm phiền mỗi ngày hả?"
"Đúng vậy."
Biểu cảm trên mặt Hạ Hoài bỗng trở nên nghiêm túc. Thằng bé tức tối chuyện này đã lâu, bây giờ có người sẵn sàng nghe mình kể nên chuẩn bị định xổ một tràng. Nhưng ý định chưa thành, ôn thần Trình Ngạn không biết từ đâu xuất hiện, đạp cửa xông vào.
Hạ Tuân đứng phắt dậy: "Con mẹ nó, cánh cửa năm mươi triệu của em!"
Trình Ngạn không để ý, thở dốc hét lên: "Chung cư Kiều Kiều ở cháy rồi!!"
...
Rầm, rầm!
Thiệu Phong điên cuồng đập cửa phòng Hạ Kiều. Mãi chẳng thấy cô ra mở cửa, lòng hắn càng lúc càng hoảng loạn, bất an và lo sợ.
Nghiến răng nghiến lợi, nhận thấy khói đã lan đến gần, Thiệu Phong không chút do dự đạp bay cửa phòng Hạ Kiều, chạy như bay vào phòng ngủ lay mạnh người cô.
"Anh..." Hạ Kiều bị động mà tỉnh lại, ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu. Hồi thần, cô nhăn mày cau có: "Anh làm gì vậy?"
"Dậy đi. Cháy rồi, chúng ta chạy thôi."
Hạ Kiều trợn mắt, lật chăn đứng bật dậy. Cô cầm tấm chăn chạy thẳng vào phòng tắm, xả nước làm ướt nó. Thiệu Phong biết ý định của cô, giúp cô giặt khăn mặt rồi chạy ra ngoài nhìn ngọn lửa lớn.
Hắn hét lên: "Kiều Kiều, xong chưa? Lửa đến nơi rồi!"
"Xong rồi!"
Hạ Kiều cầm khăn mặt và chăn ướt chạy đến bên cạnh Thiệu Phong. Hắn nhanh chóng cầm lấy chăn, trùm lên người mình và cô. Xong xuôi, cả hai đi thấp, dùng khăn mặt che lại mũi.
Lửa lớn nhanh chóng lan ra thiên rụi mọi thứ. Hệ thống điện chưa được ngắt bị bén lửa khiến ngọn lửa lan càng rộng, bùng lên dữ dội. . Tì𝘮 đọc thê𝘮 tại [ tr𝘶𝘮tr𝘶y en.vn ]
Thiệu Phong mắng một tiếng. Cô và hắn ở tầng 15, khi xuống đến tầng 10, hỏa hoạn gần như đã thiêu rụi mọi thứ, biến tầng mười trở thành địa ngục chính hiệu.
Chợt, Hạ Kiều nghe thấy tiếng khóc thảm thương và tiếng kêu cứu của trẻ con. Cô nhanh chóng cùng Thiệu Phong đi đến nơi phát ra âm thanh, phát hiện ra một đứa trẻ trạc tuổi Hạ Hoài.
Không chút do dự, Hạ Kiều bế đứa bé lên, dùng khăn ướt che lại mũi của đứa nhỏ. Sau đó ra hiệu cho Thiệu Phong rời đi.
Cả hai đang chạy đua với lửa, chạy đua với thời gian, cũng như chạy đua với Thần Chết.
"Cẩn thận!"
Thiệu Phong nhạy bén phát hiện ra nguy hiểm, hô lên một tiếng rồi dùng thân mình che chắn cho Hạ Kiều và đứa trẻ.
Rầm!
"Ư..."
Thiệu Phong rên khẽ một tiếng. Sắc mặt trắng bệnh, đôi môi tái nhợt.
Đau quá. Xương bả vai hình như gãy rồi.
"Anh bị thương rồi!!"
Thiệu Phong khẽ cười một tiếng. Hạ Kiều quan tâm hắn rồi, hắn vui muốn chết đi sống lại. Cảm thấy hành động vừa rồi của mình thật đáng giá.
Đang chạy nạn lại đem theo một người bị thương, tốc độ nhất định sẽ giảm đáng kể. Thiệu Phong không muốn liên lụy Hạ Kiều, cũng không muốn liên lụy đứa bé kia. Hắn cầm lấy khăn mặt, sau đó rời khỏi chăn.
Hạ Kiều trợn mắt: "Anh làm gì vậy?! Mau qua đây!!"
Thiệu Phong nhếch khóe môi, khẽ cười một tiếng đầy thỏa mãn: "Kiều Kiều, em chẳng phải rất ghét anh sao? Vậy tại sao bây giờ em lại do dự? Em nên mặc kệ anh, để anh lại mới phải."
"Anh nổi điên cái gì hả? Bà đây đâu thể đứng trơ mắt nhìn anh làm trò con bò!"
"Trên tay em đang có ba mạng sống. Giữ anh ở lại, xác suất cả ba cùng chết sẽ tăng lên. Để anh rời đi, em và đứa trẻ kia sẽ có cơ hội sống."
Hạ Kiều cảm thấy Thiệu Phong điên rồi. Từ khi nào hắn lại coi thường mạng sống của mình như vậy chứ? Cô kích động rống lên.
"Anh muốn chết đến vậy sao?"
"Anh sẽ không chết." Thiệu Phong lắc đầu, chắc nịch nói: "Anh phải sống để bám lấy em, phải bám cả đời. Cho nên, Kiều à, mau chạy đi."
Hốc mắt Hạ Kiều đỏ hoe, không biết vì xúc động hay vì tức giận nữa. Cô cắn chặt môi dưới đến bật máu, hít sâu một hơi, nặng nề gật đầu.
Hắn đã nói như vậy, tức là hắn có chuẩn bị. Cô nên tin tưởng hắn.
"Tốt nhất là anh sống sót trở về. Nếu không, bà đây sẽ đào mộ anh lên. Anh có chết cũng không được chết yên ổn."
Hạ Kiều gằn giọng nói, sau đó không cam lòng mang theo đứa trẻ, lao đi như một cơn gió.
Thiệu Phong đơn bạc đứng trong khói lửa cháy dữ dội dõi theo bóng lưng cô, khóe miệng nhếch lên một độ cong nhỏ. Bỏ chiếc khăn che mặt ra, trên khuôn mặt điển trai xuất hiện một vết bỏng rợn người.