Phó Huy Nhân từ ngoài bước vào đỡ lấy cơ thể yếu ớt đang rung lên vì sợ hãi của cô, những gì bản thân mình nghe được.
"Thiếu gia."- Mạc Uyển Đình vừa gọi một tiếng cơn đau truyền đến máu giữa hai chân chảy ra khiến cô không trụ nổi mà ngất đi.
Phó Huy Nhân thấy cô ngất đi cũng không nhiều lời lườm bọn họ còn đang ấp úp không lên lời thì đã bế cô rời đi ngay.
"Này cậu kia, cậu làm gì thế cậu bế con gái tôi đi đâu."- Cố Tuyết Lệ hét lớn nhưng không đuổi kịp anh.
Sau khi anh bế cô rời đi một đôi giày cao góp sang trọng bước vào nhà khiến hai người kia sợ tái mặt.
"Tôi đã cảnh cáo các người không được tới con gái tôi hình như các người không hiểu tiếng người thì phải?"- Ánh mắt Mạc Linh nhìn bọn họ khiến họ không lạnh mà rung.
Phó Huy Nhân đưa cô tới bệnh viện sau khi cấp cứu đã được đưa vào phòng hồi sức Mạc Linh mới vội vàng chạy tới.
"Bác sĩ, con gái tôi sao rồi! Con bé bị sao chạy rất nhiều máu."
"Chúng tôi thành thực xin lỗi chúng tôi không thể giữ được đứa bé. Gia đình cố gắng an ủi bệnh nhân đừng để cô ấy quá cúc động."- Bác sĩ vừa tháo khẩu trang nói.
"Sảy thai sao? Tại sao lại sảy thai."- Mạc Linh chau mày hỏi.
"Là do pha chạm mạnh đứa bé còn quá nhỏ."- Bác sĩ bổ xung thêm.
"Pha chạm sao? Bọn khốn nạn đó dám dụng vào bảo bối của tao chúng chán sống rồi!" - Mạc linh nắm chặt tay mình tức giận.
Mạc Uyển Đình tỉnh dậy cơ thể đau nhức đến trần nhà cũng không nhìn rõ nổi.
"Uyển Đình, em sao rồi! Khó chịu ở đâu?"
"Thiếu gia."
"Ngoan nằm im đừng cửa động em còn yếu lắm!"
"Thiếu gia em bị làm sao vậy?"
"Không sao? Đừng lo lắng. Là bệnh dạ dày thôi!"- Phó Huy Nhân dịu dàng xoa tóc cô cúi xuống ôm lấy cô vào an ủi.
"Không đúng lúc đó em thấy chân mình đã chạy máu, hơn nữa nơi đó còn rất đau."- Mạc Uyển Đình vừa nói vừa càng xúc động bởi chính cô cũng có một suy nghĩ đáng sợ trong đầu. Trước giờ hai người chưa từng có biện pháp tránh thai nào cả nếu như nếu như đó là sự thật thì quá đáng sợ.
Phó Huy Nhân biết bản thân chẳng thể nói dối cô thêm được nữa. Nhất định cô người hiểu cơ thể mình nhất. Anh xiết chặt đôi tay ôm chặt lấy cô vào lòng
"Uyển Đình không sao đâu chúng ta còn trẻ sẽ còn có cơ hội."
Cô nghe xong đau đớn gào hét. Phó Huy Nhân cắn chặt môi ôm cô thật chặt anh có thể cảm nhận được nỗi đau đớn trong cô.
"Em xin lỗi... thiếu gia em xin lỗi."- Mạc Uyển Đình nắm chặt lấy áo anh nước tràn dụa cô không kìm nổi vết thương đau đớn đó.
Cô còn chẳng hề biết đến sự có mặt của nó vậy mà nó đã rời xa cô.
"Không phải lỗi của em đừng có ngốc nữa!"- Phó Huy Nhân an ủi hút giọt nước mắt của cô.
Là do cô là do cô tất cả lại cô. Mạc Uyển Đình không ngừng suy nghĩ bi quan cơ thể và tâm hồn đều bị dằn xé đau đơn. Một bàn tay đặt lên vai cô Mạc Linh dùng lực kéo cô khỏi người anh.
"Phu nhân."
"Bảo bối ngoan đừng khóc có ta ở đây rồi! Ta sẽ không để ai làm tổn thương con nữa."- Mạc Linh ôm lấy cô vào nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô.
Viên minh châu của bà, bà ngậm trong miệng thì sợ tan, bà cầm trên tay sợ rơi, bà nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa. Cho dù có xước một miếng da bà cũng đau lòng vậy mà chúng dám để lại một dấu vết lớn trên đó. Vốn dĩ bà muốn nuôi cô thành một tiểu thư kiêu kỳ nhưng bà lại sợ thằng con trai ngốc mình không theo đuổi nổi cô. Sau đó bà mới nuôi cô trở thành một cô hầu gái ngoan ngoãn dễ thương vừa nhìn là đã muốn mang về. Nhưng thằng con trai trời đánh của bà lại chạy trốn mất tăm để bảo bối nhỏ của bà phải chống trọi lại thế giới.
Mạc Linh liền hất bay thằng con khốn nạn ra một góc rồi ôm cô vào lòng mình. Đến gần sáng trước khi rời đi bà mới để anh thay mình dỗ dành cô ngủ.
Mạc Linh tới công ty thì gặp Hạ Tiểu Lam ở văn phòng.
"Chủ tịch."
"Cô mang công việc cần giải quyết vào văn phòng cho tôi. Còn nữa gọi đội trưởng bảo vệ lên cho tôi."- Mạc Linh bước vào văn phòng. Hạ Tiểu Lan mang theo đồ chạy sau lưng bà.
"Chủ Tịch, giám dốc cô ấy có chuyện gì sao ạ?"
"Con bé không khoẻ sẽ nghỉ một thời gian. Tạm thời ta sẽ xử lý công việc cho con bé một thời gian."
"Tôi biết rồi! Thưa chủ tịch."
"Cô ra ngoài làm việc đi."
"Dạ."
Mạc Linh lật vài trang xem qua đúng là con bé này quản lý công ty rất tốt. Tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi."
"Chủ Tịch, bà gọi tôi."
"Chú Chu, chú giúp tôi kiểm tra toàn bộ camera bên ngoài xem trong vòng một tháng nay có hai người nào đáng ngờ thu lại băng cho tôi."
"Tôi biết rồi phu nhân."
"Chú đi làm đi."
Chú Chu rời đi, Mạc Linh trở lên trầm tư nhìn ra bên ngoài bà cằm điện thoại gọi cho một cuộc điện thoại lâu rồi mới nhắc tới.