Không Thể Ngừng Cưng Chiều

Chương 12



"Thiếu gia cậu không đi làm sao?"

"Không đi."

"Em không có sao."- Mạc Uyển Đình nhỏ nhẹn nói.

"Cho dù có sao cũng không đi!" - Phó Huy Nhân nâng mặt cô lên dịu dàng nói rồi hôn cô một cái khiến hai má cô đỏ ửng hồng hào.

Anh kéo cô ngồi trong lòng mình , bàn tay không ngừng nghịch tóc của cô. Thỉnh thoảng anh sẽ hôn lên má cô một cái.

"Đợi em khoẻ lại chúng ta đi du lịch . Em muốn đi đâu."

Mạc Uyển Đình nhìn bầu trời ngoài cửa sổ cô không biết nữa công việc bộn bề trươc giờ cô chưa từng ngủ đủ giấc.

"Em muốn đi ngủ."- Mạc Uyển Đình thản nhiên nói.

"Ngốc quá trời luôn!"- Anh hôn lên má cô một cái.

Mạc Linh giải quyết tất cả công việc xong liền tới bệnh viện cảnh tượng trước mắt khiến bà không vui. Bao năm nay bà coi như không có thằng con trai đó giờ nó lại muốn sơ múi con gái bà. Của đâu cho nó.

"Phu nhân."

"Bảo bối nhỏ con sao rồi!"

"Con không sao phu nhân."- Phó Huy Nhân đặt lại cô xuống giường. Mạc Linh liền bước tới xoa hai má nhỏ của cô nó đã không còn phúng phính như trước nữa rồi khiến bà đau lòng quá đi.

"Phu nhân, bà và thiếu gia không cãi nhau thật tốt."- Mạc Uyển Đình nắm tay bà dịu dàng.

"Đồ ngốc ta chỉ quan tâm con chứ ta không thèm để tâm đến nó. Đâu cần tốn nước bọt với nó."



"Phu nhân con biết người quan tâm thiếu gia mà. Người đừng khắc khe với thiếu gia như thế!"

Mạc Linh không nói gì kéo cô vào lòng mình. Sau khi chồng và con gái mất không chỉ tâm hôn mà thể xác bà đều mệt mỏi nếu không phải vì con trai bà đã theo chồng và con gái qua thế giới bên kia rồi.

Trước khi anh lấy vợ bà tới gặp anh đứa con mà bà đặt hết tâm tư vào, khi đó anh đã lớn giọng nói sẽ không bao giờ lấy con gái nuôi của bà khiến bà vô cùng thất vọng con đường bà dùng thanh xuân và công sức trải cho anh lại không chịu đi cứ thích đâm đầu vào chỗ khổ rồi sao? Cuối cùng không phải quay về cái máng heo cũ sao. Làm con gái bà có bầu còn không thể bảo vệ nó. Bây giờ muốn cưới bà cũng không thèm gả cô cho anh.

Sau một tuần nằm viện sức khoẻ cô dần hồi phục. Bác sĩ cũng nói mặc dù không ảnh hưởng đến tử cung và buồng trứng nhưng vẫn lên tránh gió và nước để sức khoẻ cô được đảm bảo. Thời gian nay Mạc Linh vẫn luôn thay cô giải quyết mọi vấn đề ở công ty. Ngoài mặt cô không sao nhưng trong lòng lại đau đến nỗi sỉ máu. Cô không còn sức lo những chuyện khác.

"Tiểu Thư, em mang canh đến cho người."

"Tiểu Đào em vào đi."

"Tiểu Thư cô thấy sao rồi. Phu nhân dặn em mang canh lên cho cô."

"Ta không sao em để đó đi. Chút nữa ta dùng."

Tiểu Đào đặt khay canh xuống kệ đầu giường cho cô.

"Tiểu Đào mấy hôm ta không có nhà có chuyện gì sảy ra không?"

"Không có gì đặc biệt đâu tiểu thư."

"Tiểu Đào, em không biết nói dối đâu!"

"Tiểu thư, lúc cô không có ở đây không có gì cả nhưng gần đây ngoài cổng có có hai người lạ mặt tới tìm cô. Hôm trước, đúng lúc thiếu gia về đã gây chuyện với họ rất lớn ở bên ngoài. Tiểu thư có phải em nói sai gì không ?"- Tiểu Đào thấy sắc mặt cô không tối liền lo lắng.

"Không có em ra ngoài đi ."

"Tiểu thư vậy có gì cô gọi em nha!"



Mặc Uyển Đình gật đầu một cái. Sau khi cô về nhà Phó Huy Nhân đã an tâm đi làm ở biệt thự cũng chỉ có cô và vài người làm. Cô bước xuống giường đi đến bên cửa sổ bỗng nhiên cô nhìn thấy hai người họ ở ngoài cổng biệt thự.

Cũng hai tuần rồi cô chưa gặp họ. Sau khi làm cô mất đứa con đầu lòng và nói ra sự thật là họ đã bán cô chứ không phải thất lạc. Sau tất cả mọi thứ vậy mà họ vẫn có thể điềm tĩnh tới trước biệt thự của cô.

"Tiểu thư cô đi đâu vậy."- Tiểu Đào thấy cô từ trên tầng đi xuống thì hoảng thốt kêu lên.

"Ta muốn ra ngoài."

"Không được tiểu thư nguy hiểm lắm! Lỡ họ làm gì cô thì sao? Cô muốn gì thì đợi thiếu gia về đã."- Tiểu Đào liền giữa tay cô lại.

"Không sao đâu em đừng lo lắng như vậy!"- Mạc Uyển Đình an ủi cô bé.

"Vậy để em ra với người ."- Tiểu Đào kiên định nắm chặt tay cô không buông.

"Được thôi!"

Mạc Uyển Đình bất đắc dĩ gật đầu. Hai người kia vừa thấy cô liền bám vào thanh sắt hét lớn.

"Tiểu Uyển, Tiểu Uyển con phải cứu em trai con. Tiểu Uyển mẹ xin con hãy cứu em trai con."- Cố Tuyết Lệ gào khóc đưa tay phía cô.

"Tại sao hai người lại tới đây."

"Tiểu Uyển con hãy cứu em trai con nó thực sự không làm việc đó đâu. Con phải cứu nó. Nó vốn rất ngoan ngoãn không thể nào dùng thuốc phiện được. Con hãy cứu nó đi Tiểu Uyển." Cố Tuyết Lệ khóc càng lớn hơn.

"Cứu con trai các người ư ? Tại sao?"

"Mày nói cái gì thế hả? Nó em trai mày là đứa nối dõi duy nhất của Vương gia."- Vương Lập Tần tức giận hét lên.

"Vậy thì con của tôi thì sao ? Ai có thể cứu nó! Chuyện nhà họ Vương thì liên quan gì đến tôi. Tôi vôn dĩ họ Mạc, các người quên rồi sao các người đã bán tôi đi giờ lại muốn tôi cung phụng các người sao? "- Mạc Uyển Đình không cũng không yếu thế hét lớn cô ở thương trường bao năm đâu dễ dàng để người khác đè đầ cưới cổ được.