Không Thể Ngừng Cưng Chiều

Chương 20



Vào thời khắc đẹp nhất cuộc đời mình ,anh lại gặp lại Tần Đình Đình. Bên cạnh cô ta một bé trai năm tuổi vừa nhìn thôi cũng nhìn ra thằng bé là con ai. Dáng vẻ hình thái đó thực sự như một khuôn đúc ra. Mạc Lan cũng không khỏi ngã ngửa trước cảnh tượng đó. Mặc dù biết thằng bé máu mủ của nhà họ Phó nhưng mà bảo bối của bà cũng đang mang thai hơn nữa còn tiểu bảo bối nhỏ. Phó Huy Nhân nhìn người vợ đã năm năm không gặp dẫn theo đứa bé năm tuổi đến trước mặt mình ở lúc bản thân đang ở định cao cuộc đời khiến anh không khỏi suy nghĩ. Bốn người ngồi trong quán cafe thằng bé vẫn luôn nhìn anh với ánh mắt mong đợi.

"Em không muốn đến làm phiền anh nhưng thằng bé vẫn luôn hỏi về ba của nó. Em không biết phải làm sao?" - Tần Đình Đình phá bầu không khí trước.

Phó Huy Nhân không nói gì chỉ nhìn thằng bé. Trước đây không biết giờ người ta tới tận cửa rồi anh không thể coi như không thấy được . Nó là con anh hơn tính tuổi đúng vào thời điểm hai người chưa ly hôn thì có thằng bé. Lúc Tần Đình Đình rời đi mới biết bản thân mang thai.

"Cô muốn gì?"- Phó Huy Nhân lạnh lùng nói.

"Em chỉ muốn con nhận cha. Em muốn con có một gia đình. Huy Nhân em biết năm đó em sai nhưng con.."

"Tôi có vợ rồi! Cô ấy đang bầu năm tháng. Chuyện nhận thằng bé hay không tôi không thể tự quyết định được! "

Câu nói anh khiến Tần Đình Đình chút nữa đột tử tại chỗ ý anh là sao không muốn nhận con hay gì.

"Không được."- Mạc Lan lên tiếng bà biết anh muốn gì mang thằng bé về hỏi bảo bối của bà nhận nuôi con trai của anh với vợ trước hay không. Ấm ức nay bà nhất định không để nó sảy ra làm vợ hai đã thiệt thòi giờ con muốn bảo bối của bà là mẹ kế.

"Nhưng chúng ta cũng không thể lừa dối cô ấy được. Trước sau gì cô ấy cũng biết thà cứ thẳng thắng nói cô ấy lựa chọn."- Phó Huy Nhân phản bát lại bà anh biết bà thương cô hơn anh nhưng không muốn lừa dối cô ấy anh không làm được hơn nữa anh không ngoại tình chỉ là con vợ trước nói ra có khi cô sẽ chấp nhận nhưng nếu để cô phát hiện ra anh dấu cô vậy thì mọi chuyện không đơn giản nữa .

Mạc Uyển Đình ở nhà ăn canh gà xem bộ phim truyền hình vừa nghe tiếng mở cửa liền mang Đậu Đậu trong bụng chạy ra đón. Hôm nay anh về muộn lên cô đã nghỉ buổi tập. Vừa bước ra đã thấy Tần Đình Đình đang bế một đứa bé trai năm tuổi ở sau lưng anh. Cô có chút sợ hãi lùi lại . Trước đây cô gặp Tần Đình Đình vài lần mặc dù không chính thức lắm nhưng cô biết cô ta là vợ trước của anh.

"Uyển Đình."- Phó Huy Nhân thấy cô liền tiến tới.

"Thiếu... gia."- Mạc Uyển Đình ấp úm gọi anh.

"Chúng ta nói chuyện riêng một chút nha!"- Phó Huy Nhân dịu dàng nằm tay cô . Mạc Uyển Đình lén nhìn hai người kia phía sau lưng anh trong thâm tâm cô có chút chột dạ.

Anh đưa cô về phòng ai người trước đặt cô ngồi ổn định trên giường lấy nước cho cô uống. Mạc Uyển Đình sau khi uống nước mới từ từ hỏi.



"Là thiếu phu nhân sao?"

"Em nói linh tinh gì vậy? Giờ em mới là thiếu phu nhân mà!"- Phó Huy Nhân từ từ xoa bụng cô cảm nhận rõ bụng cô đang giật lên từng cơn.

"Uyển Đình anh không muốn lừa dối em. Thằng bé là con anh, trước lúc bọn anh ly hôn cô ấy đã có thai."- Anh nắm tay cô nói dáng vẻ cận trọng quan sát cô. Đôi tay cô rung lên rồi rút khỏi tay anh.

Cô cúi đầu không nói gì. Anh biết cô vẫn luôn mặc cảm bản thân là người hầu trong nhà anh. Trước giờ chứ từng dám vượt quá bộn phận mình.

"Vậy... vậy cậu muốn thế nào!"

"Anh biết rất quá đáng với em nhưng mà Uyển Đình em có thể làm mẹ con trai anh không? Anh hứa sẽ thiên vị Đậu Đậu của chúng ta. Chỉ nuôi nó đến mười tám tuổi thôi!"

"Hả?"- Mạc Uyển Đình bất ngờ kêu lên.

"Nêu em không muốn cũng không sao anh có thể chu cấp tiền cho nó đến năm mười tám tuổi anh chỉ không muốn lừa dối em ..."

Phó Huy Nhân còn chưa nói hết Mạc Uyển Đình đã lao vào ôm lấy anh.

" Thiếu gia cậu sẽ không bỏ rơi em và Đậu Đậu chứ?"

"Em nói ngốc nghếch gì vậy? Chúng ta còn phải làm đám cưới nữa. Không thì Đậu Đậu của chúng ta sao có thể làm giấy khai sinh được chứ?"- Phó Huy Nhân kéo cô ngồi lên đùi mình nhẹ nhàn vuốt ve Đậu Đậu.

Khi hai người xuống nhà không cần nói Mạc Lan biết bảo bối của bà đã dễ dàng chấp nhận đứa trẻ kia rồi. Trong lòng mặc dù có chút khó chịu cũng thở phào nhẹ nhõm. Ban đầu chỉ muốn nhận lại thằng bé sau đó sẽ để Tần Đình Đình rời đi nhưng mà anh nghĩ quá đơn giản rồi! Thằng bé bám chặt lấy mẹ mình không buôn hai mẹ con họ còn khóc lóc rất lớn. Thấy anh dùng lực tách thằng bé ra khỏi mẹ nó Mạc Uyển Đình vội vàng giữa anh lại.

"Thiếu gia, hay là cứ để họ ở đây một thời gian đã." -Phó Huy Nhân nhìn cô anh rất sợ cô phải chịu ấm ức.

Nhưng Mạc Uyển Đình lại thấy tách một đứa bé rời xa mẹ trong tích tắc thực sự quá tàn nhẫn. Nếu đứa trẻ đó là Đậu Đậu vậy thì cô thà chết còn hơn.