Đậu Đậu nhỏ của cô. Mạc Uyển Đình ôm lấy con bé vào lòng.
"Mẹ ơi Đậu Đậu muốn có em, mẹ đừng bỏ em có được không? Đậu Đậu sẽ ngoan, sẽ nghe lời và chăm em lên mẹ đừng có bỏ em được không? Ba nói chúng ta sẽ về thành phố S. Sáu người chúng ta là một gia đình vì vậy mẹ đừng bỏ em nha!"- Đậu Đậu dựa vào người cô nước mắt con bé trào ra.
"Ba nói ba xin lỗi mẹ, mẹ tha thứ cho ba được không? Ba muốn mẹ trở về bên cạnh ba để Đậu Đậu có một gia đình hạnh phúc. Sau này Đậu Đậu có mẹ có ba có anh hai và em nữa. Đừng để Đậu Đậu một mình."
Mạc Uyển Đình ôm chặt lấy con bé cho dù cô yêu thương con bé nhiều bao nhiêu cũng không đủ bù đắp hai năm qua con bé không có mẹ bên cạnh. Cô không những không thể cho con một gia đình thẩm chí còn không thể cho nó tình mẫu tử.
Đợi đến khi căn phòng yên tĩnh trở lại anh mới dám thò đầu vào trong phòng hai mẹ con cô cuộn tròn mình trên giường. Nếu như không phải Khả Di Di vô tình thấy được tờ giấy khám trong túi cô mà gọi cho anh thì có lẽ giờ này cô đã hoàn thành xong việc ác bản thân mình. Mặc dù luôn chạy trốn anh nhưng bản thân cô không thể từ bỏ anh. Nếu không anh đã không dễ dàng bước vào căn hộ của cô. Anh công nhận bản thân có dùng kế hèn hạ để lầy lòng thương cảm cô. Chỉ vì anh không thể sống thiếu cô và con. Hai năm qua địa ngục không có cô anh đã gần như gục ngã nếu không có Đậu Đậu bên cạnh anh không biết bản thân sẽ sống sao lên càng không thể giao Đậu Đậu cho cô. Hơn nữa anh biết hai người chưa kết hôn, Đậu Đậu mang họ anh nhưng do cô sinh ra, nó còn dưới năm tuổi chỉ cần cô muốn toà án sẽ không để Đậu Đậu ở cạnh anh.
Mạc Uyển Đình tỉnh dậy thấy bản thân đang nằm trọn trong lòng anh.
"Thiếu gia, em không muốn bỏ con nữa! "
"Ừ."- Phó Huy Nhân vuốt ve lưng cô dịu dàng hôn trên trán cô.
"Cậu sẽ vứt bỏ mẹ con em nữa không?"
Anh xiết chặt tay ôm lấy cô vào lòng.
"Em nghĩ giờ tôi có thể vứt bỏ mẹ con em nữa sao? Chúng ta đã có hai mặt con rồi em còn nghi ngờ tình cảm của tôi sao?"
Mặc dù vậy nhưng trong lòng cô vẫn lo lắng không thôi! Chuyện năm đó để lại vết thương rất lớn trong tim cô. Phó Huy Nhân xiết chặc tay mình lần này anh sẽ không để cô rời xa anh, nhất địn phải trói cô lại.
"Đói rồi phải không ? Chúng ta đi ăn gì đó không thể để bé cưng đói được."
"Còn Đậu Đậu!"
"Anh đã cho con bé ăn rồi!"
"Anh sẽ vẫn thiên vị Đậu Đậu chứ!"
"Dương nhiên rồi!"
Phó Huy Nhân đã nấu sẵn đợi cô dậy hâm nóng lại. Một ngày chưa ăn khiến cô đói muốn xỉu luôn. Mạc Uyển Đình uống ngụm canh ấm cơ thể thoải mái hơn rất nhiều, ăn thêm vài miếng thức ăn cơ thể đã không còn khó chịu nữa.
Ăn xong cô vuốt ve Đậu Đậu nhỏ trong lòng mình , cô muốn suy nghĩ thật kỹ về vấn đề bên cạnh anh. Cô nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình thở dài.
" Vẫn còn nghĩ đến chuyện đó sao?"
Mạc Uyển Đình giật mình nhìn anh. Thấy dáng vẻ cô anh biết cô vẫn chưa muốn tha thứ cho anh.
"Uyển Đình, anh không xin em tha thứ chỉ cần em chấp nhận để anh chăm sóc ba mẹ con em là anh mãn nguyện rồi!"-Phó Huy Nhân nắm tay cô chân thành nói.
Nếu có thể cho Đậu Đậu và đứa bé trong bụng cô một gia đình hoàn chỉnh cũng là mong ước cuộc đời cô. Mạc Uyển Đình nhìn anh rồi gật đầu nhẹ. Phó Huy Nhân thở phào nhẹ nhõng.
"Mệt rồi phải không, nằm xuống nghỉ đi !"- Phó Huy Nhân đỡ cô nằm xuống giường.
Mạc Uyển Đình cũng ngoan ngoãn nghe lời anh ôm Đậu Đậu vào lòng vuốt ve lưng cho con bé.
Sáng hôm sau Phó Huy Nhân bế theo Đậu Đậu lôi cô đến cục dân chính đăng ký kết hôn cho dù cô có chạy đến chân trời thì vẫn là vợ anh.
Mạc Uyển Đình sau khi trải qua cuộc đăng ký choáng váng vừa rồi, Cô ngồi trên ghế trong lòng có Đậu Đậu và bé con trong bụng vẫn không khỏi sốc. Vậy là cô kết hôn rồi! Kết hôn với người đàn ông mà cô yêu cũng là người đã để lại vết thương trong tim cô.
"Bà xã, chúng ta trở về thành phố S được không? Ở đó còn có mẹ già của anh nữa!"-Phó Huy Nhân ôm lấy cô vào lòng.
"Em phải nói chuyện với Di Di đã."
"Được không vội không vội. Có mệt không chúng ta về nhà nghỉ ngơi."
"Không em phải tới tiệm, anh cũng phải đi làm mà!"
"Vậy anh đưa em đi."
"Được."- Mạc Uyển Đình gật đầu.
Phó Huy Nhân đưa cô tới tiệm liền rời đi luôn. Khả Di Di thấy mẹ con cô liền chạy ra đón, bế Đậu Đậu giao cho Tiểu Sắt ở bên cạnh rồi kéo cô vào một góc mắng mỏ.
Sau khi nghe Mạc Uyển Đình kể hết chuyện hai người Khả Di Di cũng thở phào nhẹ nhõm mặc dù biết lý do cô bỏ đứa bé nhưng không thể chấp nhận điều đó.
"Di Di mình phải cùng anh ấy về thành phố S. Cậu và Tiểu Sắt có đi cùng mình không?"